Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 37: Vạn nhân mê 37: Phiên ngoại: Từ khi em đi



Edit: Thảo Lê

“Tình yêu cùng với mạng người, ngươi chọn đi.”

“…. Tôi chọn mạng người.”

——

“Tôi là Chung Kỳ, là một nhiếp ảnh gia. Rất nhiều người đều muốn tiếp cận tôi, chỉ có một người thành công, tên của em ấy là Tịch Đăng, em ấy đã chết. Đã tự sát…, tôi… Xin lỗi.”

Nam nhân trước màn ảnh cúi đầu, đưa tay ra che mặt, hít sâu một hơi, mới một lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ là khóe mắt đỏ lên, thân thủ hạ ống kính xuống.

“Em ấy tự sát, tôi còn sống.”

——

Từ khi em đi, thế giới của tôi lặng yên không một tiếng động thay đổi.

Lần đầu tiên gặp em, tôi cũng không nghĩ tới tôi và em sẽ có bất kỳ quan hệ gì, khi em uống say nói tôi khác những người khác, tôi vẫn đang suy nghĩ, kỳ thực tôi không hề đặc biệt, tôi cũng sẽ bị khuôn mặt của em hấp dẫn, là thật, tôi suy nghĩ rất lâu, tôi không yêu em, tôi chỉ yêu gương mặt của em, nếu không tôi cũng sẽ không chút do dự giữa em và mạng người đã chọn mạng người, tôi tìm em chụp ảnh cũng là vì gương mặt của em.

Thế giới này thay đổi nhanh như vậy, Đường Bích Nam bọn họ tự mình phát triển, tin tức giải trí đôi khi sẽ xuất hiện tên của bọn họ, mỗi người đều phát triển tốt những lĩnh vực riêng, những người kia đã từng điên cuồng vì em dường như đã quên mất em, tin tức em tự sát bị cha em ép xuống, tất cả mọi người đều nghĩ em lui về ở ẩn, bọn họ không biết em đã an nghỉ dưới mặt đất rồi.

Tôi gặp qua Khâu Đạt, hắn đã dẫn dắt người mới, người kia thoạt nhìn rất ưu tú, hoàn toàn khác em, thích cười lại khéo miệng. Đúng rồi, còn có Kha Tư Vọng, hắn nhanh chóng nổi tiếng, hình như còn lấy được giải thưởng ảnh đế, ân, hắn còn tỏ tình nữa, thế nhưng không nói người mình yêu là ai.

Tịch Đăng, sau khi em rời đi tôi mới dám nói hết tất cả mọi chuyện cho em.

Lần đầu tiên nhìn thấy cha em, là tháng thứ hai em tuyên truyền album, tôi mới vừa gọi điện cho em xong, mấy người áo đen liền từ cửa xông vào, cha em không hề giống em, tuy rằng cũng là tóc vàng mắt xanh. Hắn nhìn tôi như nhìn một thứ rác thải, thực sự rất buồn cười, tôi lớn như vậy, vẫn chưa từng bị đối xử như thế, tôi bị áp quỳ trên mặt đất, súng để trên huyệt thái dương.

Hắn không hề nói với tôi một câu, mà là nam nhân phía sau lên tiếng.

“Ngài Chung? Xin chào, người ngài kết giao gần đây là thiếu gia nhà chúng tôi, trước mặt là lão gia, lão gia nghe được tin ngài Chung giao du với thiếu gia, liền trước tiên đi tới nơi này, hy vọng có thể tự mình gặp ngài Chung một lần.”

Tôi nghe thấy chính mình nói, “Thấy rồi thì sao đây, giết tôi?”

Biểu tình nam nhân kia không có bất cứ rung động gì, hắn nói: “Lão gia nhà chúng tôi đau lòng thiếu gia, không muốn thiếu gia bị người khác rắp tâm lừa dối, ngài Chung nếu có giáo dục, hẳn là sẽ hiểu được tâm tình của một người cha.” Hắn dừng một chút, sau đó ra hiệu với người áo đen, người mặc áo đen kia lập tức đi ra ngoài, chờ hắn tiến vào, tôi nghĩ vẻ mặt của tôi nhất định tràn đầy khiếp sợ.

Người áo đen trói một người phụ nữ tiến vào, cô gái kia bị dây thừng trói chặt chẽ, rõ ràng không bị bịt miệng, nhưng cũng chỉ dám yên lặng rơi lệ, cô gái kia nhìn thấy tôi, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Tôi biết cô ấy, cô ấy là mối tình đầu của tôi.

Lúc tôi ở cùng một chỗ với cô ấy, tôi mới mười bảy tuổi, nhưng mà sau đó cô ấy lại rời đi, cô ấy nói tôi là tên biến thái, là người bệnh thần kinh.

Nam nhân kia nói: “Nghe nói Lý tiểu thư là bạn cũ của ngài Chung, nên chúng tôi liền mời Lý tiểu thư lại đây, vốn định mời cha mẹ ngài Chung tới, thế nhưng Trung Quốc có câu châm ngôn trong thiên hạ đáng thương nhất là lòng cha mẹ, lão gia nhà chúng tôi bởi vì đứa nhỏ không nghe lời mà thương tâm như vậy, cho nên cũng không muốn cha mẹ ngài Chung phải lao tâm lao lực. Có đúng không? Ngài Chung.”

Tôi có thể nói gì, tôi còn có thể nói gì?

“Ngài Chung, tình yêu cùng với mạng người ngài chọn một cái đi.”

Cha của em cuối cùng mở miệng, “Chung Kỳ, con trai của ta có chút vấn đề về tinh thần, thế nhưng ta cũng không muốn để cho người khác dựa vào chỗ này mà chiếm tiện nghi, nếu như không phải con ta thích ngươi, ta căn bản sẽ không để cho ngươi có cơ hội sống sót, ngươi lựa chọn cho thật tốt.”

Cuống họng tôi lạnh lẽo, ánh mắt khẩn cầu của cô ấy như một cây đao, tàn nhẫn mà cắt vào lòng tôi.

Tịch Đăng, tôi cảm thấy may mắn, may mà tôi và em quen biết chưa lâu, tôi không thể ích kỷ vì tư lợi bản thân mà hy sinh tính mạng người khác, tôi cảm thấy may mắn, may mà tôi vẫn chưa chân chính yêu em.

“Tôi chọn mạng người.”

Nam nhân kia gật đầu, sau đó nói: “Như vậy hi vọng ngài Chung có thể giữ khoảng cách với thiếu gia, tốt nhất là để thiếu gia hết hy vọng, rõ ràng chỉ có lão gia là người duy nhất trên thế giới đối xử tốt với thiếu gia, lão gia nhà chúng tôi không lâu sau sẽ đón thiếu gia về nước, lúc ấy hi vọng Chung tiên sinh đã xử lý tốt mọi chuyện. Còn Lý tiểu thư, lão gia nhà chúng tôi còn định tiếp tục giữ Lý tiểu thư làm khách, chờ thiếu gia sau khi về nhà, Lý tiểu thư liền có thể rời đi.”

Phụ thân em như một con gió, lập tức đến, liền lập tức đi.

Thế nhưng tôi không nghĩ tới lại có một người khác đến tìm.

Người kia là người em đặc biệt quan tâm, Kha Tư Vọng.

Kha Tư Vọng cầm một phong thư cho tôi, cũng cười nói với tôi: “Chung kỳ, anh mở ra xem một chút đi.”

Bên trong là một bức ảnh, là hình của em, em không mặt đồ, là em và một người đàn ông khác, không đúng, hẳn là em ngày xưa, trong hình gương mặt em non nớt như vậy, đôi mắt nhìn ống kính cũng là một bãi nước đọng, dưới thân là những cánh hoa, mà nam nhân đang tiếp xúc thân mật với em dùng gường mặt thành kính hôn lên em.

Tôi nhìn thấy xong, liền hận không thể xé nát.

“Chung lão sư có thể xé, thế nhưng chỗ của tôi vẫn còn rất nhiều.”

Tôi nhìn Kha Tư Vọng, nói: “Sao cậu có được cái này?”

Tôi biết đây không phải là photoshop.

“Nam nhân trong hình là cha dượng của tôi, ngày đó đi làm gia sư cho một gia đình, sau khi ông ta mất tích, tôi và mẹ liền về nước. Mẹ tôi cũng mang một số đồ của hắn về. Mẫu thân sau khi qua đời, tôi thu dọn đồ đạc, tình cờ nhìn thấy bức ảnh cùng với một số chuyện không thể nào kể rõ ông ta đã làm với nhân vật chính trong hình bên trong nhật ký. Tôi nhận ra trong hình là Tịch tiền bối.”

“Cậu muốn gì?”

Kha Tư Vọng cười, “Tôi nghe nói anh Chung muốn chụp một bộ ảnh tên là ánh bình minh, tôi muốn trở thành người mẫu của anh.” Nói xong, hắn liền cởi quần áo trước mặt tôi.

Thế giới này sao lại buồn cười như vậy?

“Tại sao?” Tôi hỏi hắn, “Ánh bình minh hấp dẫn cậu như vậy?”

Ánh bình minh là bộ ảnh tôi muốn nâng lên, không sai, cũng có rất nhiều minh tinh muốn chụp, thế nhưng sự cám dỗ của nó lại đến trình độ này sao?

Kha Tư Vọng rất bình tĩnh mà trả lời: “Tôi cần phải nắm chắc cơ hội, Chung Kỳ chỉ vì ba minh tinh mà chụp ảnh, ngoại trừ Tịch tiền bối, hai người khác đều là nhờ ảnh chụp của ngài Chung mà một bước lên mây, hiện tại đều đã trở thành minh tinh hàng đầu, tôi muốn leo lên cao, không muốn làm diễn viên đóng thế nữa.”

Tôi đáp ứng, xác thực, bản thân Kha Tư Vọng cũng rất thích hợp ánh bình minh, nếu như hắn không đến, tôi cũng sẽ tìm hắn.

Kha Tư Vọng thấy tôi đáp ứng xong liền đưa phim ảnh gốc cho tôi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để em rời đi, khi em hôn tôi, tôi không kìm lòng được nghĩ tới những bức hình kia, thương tiếc muốn ôm em một cái, em trước khi gặp tôi đã gặp nhiều chuyện như vậy, tôi đã bắt đầu hiểu rõ tính cách em, tôi đẩy em ra xa, chỉ có điều tôi không nghĩ tới lúc tôi rời đi lại xảy ra chuyện như vậy.

Đôi mắt của em tựa như biển sâu cô độc, bọn họ chỉ muốn sa vào trong đôi mắt ấy, thế nhưng không ai muốn cứu em ra.

Tôi xa lánh em, đôi mắt em tràn đầy tổn thương, tôi chỉ có thể coi như không thấy, thế nhưng tôi không nghĩ tới em lại phản ứng lớn như vậy với bộ ảnh ánh bình minh, tôi nhìn em, e rằng tôi chỉ có thể lợi dụng ánh bình minh để em rời đi, xin lỗi, Tịch Đăng của tôi, tôi không thể vì em từ bỏ một mạng người.

Em đọc bài thơ kia, tôi trong lúc vô tình hiểu được ý nghĩa của nó.

Tôi vô dụng mà khóc, người bên cạnh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, bọn họ nhất định nghĩ tôi là người điên, vậy cũng không sao, vì trên thế giới này, em đã rời đi rồi.

——

Là cha của em gián tiếp cho tôi biết, tin em qua đời.

Tôi lúc đó lại một lần nữa bị súng kề bên huyệt thái dương, quỳ gối bên cạnh là Kha Tư Vọng, có người nói Kha Tư Vọng là người cuối cùng nhìn thấy em.

Cha em ngồi ở trên sofa, trong con mắt màu xanh cư nhiên xuất hiện ảm đạm, trong gian phòng này tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được nồng đậm tuyệt vọng trên người cha em.

Hắn luôn thấp giọng niệm một cái tên.

“…”

Là ngọt, ngọt ngào.

Đây là tên của em sao? Tịch Đăng.

Kha Tư Vọng ở bên cạnh anh, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười đắng chát, hắn nói: “Ta cho là chỉ có bò đến nơi cao nhất, mới có thể nắm giữ trái cây ngon lành nhất, vì thế, ta thậm chí cự tuyệt mê hoặc đến từ trái cây, không nghĩ tới là, ta vẫn chưa bò tới, trái cây cũng không còn nữa rồi.”

Phụ thân em rốt cục nói chuyện, hắn lần đầu tiên ngữ khí kích động như vậy, nam nhân đứng bên cạnh nói gì đó.

Đáng tiếc bọn họ đang dùng tiếng Pháp đối thoại, tôi nghe không hiểu.

Tôi và Kha Tư Vọng cư nhiên được thả ra, mối tình đầu của tôi cũng được thả, tôi cố ý nhìn tay cô ấy, vết cắt rất chỉnh tề. Cô ấy chú ý tới ánh mắt của tôi, đắng chát mà cười cười, sau đó nhanh chóng ly khai,

Là tôi làm phiền tới cô ấy, lúc trước cô ấy rời khỏi tôi là chính xác.

Tôi nghĩ tới cha dượng của Kha Tư Vọng, liền hỏi hắn: “Cậu nghe hiểu bọn họ nói gì không?”

Kha Tư Vọng tinh thần hoảng hốt, nghe được lời tôi, rất lâu sau đó mới nói.

“Cha của Tịch tiền bối nói muốn giết chúng ta, muốn dùng máu chúng ta rửa sạch bia mộ, để chúng ta xuống dưới bồi Tịch tiền bối, thế nhưng nam nhân kia ngăn cản, nói Tịch tiền bối sẽ không muốn ở dưới đó còn nhìn thấy chúng ta, nói đừng để loại người bẩn thỉu như chúng ta làm bẩn trước mộ Tịch tiền bối. Đúng rồi, hắn còn nói, thiếu gia đời này ghét nhất gì, lão gia đều biết rõ ràng, thiếu gia đã đi, lão gia cũng mau tỉnh lại đi.”

Tịch Đăng, từ đầu tới cuối vẫn là em cứu tôi.

———

Từ khi em đi, thật giống như không còn thứ gì có giá trị nữa, tôi sau khi chụp xong bộ ảnh ánh bình minh, liền đi khắp nơi, tôi không muốn sống ở thành phố đó thêm phút nào.

Tôi cũng không muốn đi trách Kha Tư Vọng, trách hắn có lợi gì, tôi khác gì với hắn đâu?

Có một ngày, tôi ở trên taxi nghe được một ca khúc, tài xế nhẹ nhàng ngâm nga theo bài hát kia.

“Nếu như si ngốc cả đời rốt cuộc chờ đợi được tình yêu duy nhất

Ai sẽ để ý đoạn tình cảm này mỗi lần bất ngờ gặp phải chông gai

Tôi chưa từng muốn yêu em

Mỗi ngày chỉ muốn cô đơn ngắm mây trời

Tình nguyện cả đời không nói lời nào còn hơn là có một lời dối lừa em

Nghĩ tới đoạn tình cảm này em sẽ phát hiện khoảng cách chúng ta tựa hồ rất xa vời

Thầm lặng mà yêu tôi cũng không dám nói

Nói một câu muốn cùng em…”

Tịch Đăng, tôi nghĩ tôi nhất định không yêu em.

#######

Vậy là xong thế giới này, còn 1 thế giới nữa thôi là hoàn, à, bài cuối chương mình dùng cả tiếng trung để tìm nhưng cũng không ra, mình cũng không thật sự hiểu nghĩa bài hát nữa nên edit rất lủng củng, mong mọi người thông cảm cho cái đứa nửa chữ tiếng trung cũng không biết này.

Lúc edit phần này mình có khá nhiều cảm xúc, như đã nói, mình không thích anh công thế giới này, nên đâm ra không thích thế giới này luôn, nhưng điều khiến mình edit bộ này lại là vì cái câu: “Đôi mắt của em tựa như biển sâu cô độc, bọn họ chỉ muốn sa vào trong đôi mắt ấy, thế nhưng không ai muốn cứu em ra.” Thế giới này chắc thích mỗi khâu đạt, cảm thấy có mỗi khâu đạt là quan tâm Tịch Đăng thật lòng thôi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv