Edit: Thảo Lê
Chung Kỳ mới vừa lấy ra thẻ phòng ra chuẩn bị mở cửa, liền thấy được một người lảo đảo đi về phía mình, y không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Sách, thật là có duyên, là con ma men lúc nãy.
Con ma men kia cũng ở cùng một khách sạn giống mình sao?
Con ma men đang che miệng, mi tâm cau lại, mà phía sau con ma men còn có một người.
Người kia ước chừng hơn ba mươi, âu phục giày da, ngược lại là bộ dạng tinh anh, chỉ là đôi mắt ám trầm, trong mắt còn có sắc dục. Chung Kỳ chỉ nhìn, liền ghét bỏ mà dời tầm mắt.
“Tịch Đăng, đừng đi.”
Người kia tựa hồ cũng uống say, bất quá lại kiên trì không ngừng đi theo con ma men.
Tịch Đăng khóe mắt ửng đỏ, tựa hồ không nhìn thấy phía trước có người, cậu chỉ muốn thoát khỏi người phía sau. Chung Kỳ nhìn Tịch Đăng một cái, lui sang bên một bước, Tịch Đăng đi ngang qua, cũng không nhìn Chung Kỳ một cái.
Chung Kỳ cúi đầu mở cửa.
“Tịch Đăng, đừng đi.”
Y đẩy cửa phòng ra, suy nghĩ mấy giây, con ma men đã bị người phía sau bắt được, động tác đột nhiên ngừng lại.
Y tuy rằng không hận đời, thế nhưng với chuyện thế này vẫn có chút không vừa mắt.
Chung Kỳ quay người, nhìn hai người đang ôm thành một khối, bước chân mạnh mẽ đi tới, mặt không chút biểu tình, sau đó một tay tóm lấy tên kia, một quyền đánh tới, một tay kéo Tịch Đăng lại.
“Cậu còn tỉnh táo không? Phòng cậu số bao nhiêu? Tôi đưa cậu về.”
Người kia bị Chung Kỳ một quyền đánh ngã xuống đất, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Tịch Đăng lắc đầu, rất lâu mới đem tầm mắt cố định lại trên mặt Chung Kỳ, trong mắt chợt lóe một tia mê man, “Anh là ai?”
Chung Kỳ nói, “Chung Kỳ.”
Tịch Đăng nghe được cái tên này trong mắt cư nhiên lóe lên một tia vui mừng, “Chung Kỳ.” Cậu đọc lại một lần, hai chữ kia từ đầu lưỡi phát ra, tựa hồ có cảm xúc khác biệt nào đó.
“Phòng cậu số bao nhiêu?”
Tịch Đăng chỉ tay một cái.
Chung Kỳ nhìn sang, sau đó xoay quay đầu lại nhìn Tịch Đăng, “Đó là phòng của tôi, tôi hỏi là phòng cậu.”
Tịch Đăng gật đầu, càng thêm dùng sức chỉ phía bên đó, tựa hồ tỏ vẻ mình không chỉ nhầm.
Chung Kỳ có chút không nhịn được, “Cậu trực tiếp nói cho tôi biết số phòng của cậu, trên người cậu có điện thoại di động không? Tôi gọi người tới chở cậu về, người đại diện của cậu tên là gì?”
Nói xong, y liền tự tay mò túi Tịch Đăng.
Tịch Đăng nhưng lại duỗi ra hai tay nâng mặt Chung Kỳ lên, “Chung Kỳ.”
Chung Kỳ kéo tay cậu xuống, Tịch Đăng lại duỗi tay ra nâng lên, “Anh như thế này thật giống một loại hoa, a, đúng rồi, là hoa hướng dương, đúng là hoa hướng dương.”
Chung Kỳ bắt được tay của cậu, ánh mắt nghiêm túc, “Tôi không quản lúc này cậu say thật hay say giả, thế nhưng cậu cứ cố tình gây sự với tôi như thế này, cậu liền ở đây một mình đi, không, là ở lại với cái tên đang nằm trên đất kia đi.” Nói xong, y liền đẩy Tịch Đăng ra, trực tiếp trở về phòng.
Tịch Đăng bị y đẩy té ngồi trên mặt đất, ánh mắt ngẩn ra, cứ như vậy ngồi.
Chung Kỳ trước khi vào phòng liếc nhìn Tịch Đăng một cái, sau đó đóng cửa lại, nhốt thanh niên tóc đen bên ngoài cửa.
Sau nửa giờ, cửa từ bên trong mở ra.
Chung Kỳ tóc ướt nước, nửa người dưới chỉ quây một chiếc khắn tắm, bộ dáng mới vừa tắm xong. Y bước ra ngoài, sau đó phát hiện người bị y nhốt bên ngoài vẫn còn ngồi trên đất, mà cái tên bị đánh ngất kia cư nhiên lại ngửi được mùi thơm mà bắt đầu khò khè.
Chung Kỳ trực tiếp đi tới, từ trên cao xuống nhìn xuống Tịch Đăng, người trước mắt này bị ngốc sao? Chỉ biết kêu tên y, lại còn ngồi đây nửa canh giờ, không biết làm thế nào mà lớn lên được.
Y duỗi ra chân nhẹ nhàng đá Tịch Đăng một chút, “Này.”
Tịch Đăng bị đá một cái nghiêng đầu lại, lọt vào mí mắt trước tiên là hai cái chân to.
Chung Kỳ cao hơn Tịch Đăng, Tịch Đăng theo chân nhìn lên, chờ thấy rõ mặt sau, liền khẽ mỉm cười, sau đó thân thủ ôm lấy chân Chung Kỳ, nhắm chặt mắt lại.
Chung Kỳ ngẩn ra, vội vã ngồi xổm xuống, nhìn người ôm lấy mình, đưa tay vỗ gò má đối phương mấy cái, “Này, đây không phải là chỗ để ngủ, chân của tôi cũng không phải gối, cậu mau tỉnh lại đi.”
Cuối cùng Chung Kỳ vẫn phải đem người về phòng mình, ngửi được mùi rượu trên người đối phương liền kéo tới buồng tắm, xả đầy nước trong bồn, sau đó nhét người vào trong, quần áo cũng không cởi, liền tự nhiên đi ra ngoài, tìm máy sấy tóc.
Chờ y sấy khô tóc, thay quần áo, mới lần nữa tiến vào buồng tắm.
Tịch Đăng như trước nằm trong bồn tắm, chỉ có điều quần đã được cởi ra, tùy ý vứt trên đất, trên người chỉ còn dư lại áo sơ mi. Hai cái chân như ngọc thạch khoát lên cạnh bồn, hai mắt nhắm nghiền, gò má ửng đỏ, cổ áo sơ mi cũng được gỡ ra.
Cậu như một yêu tinh diễm lệ nằm trong bồn tắm của Chung Kỳ, nhưng đối diện với một quang cảnh xinh đẹp như thế này, Chung Kỳ lại tựa hồ như không nhìn thấy, còn ghét bỏ mà nhìn quần bị vứt trên mặt đất một cái, mới đi đến bên cạnh bồn tắm, lấy tay đụng vào nước ấm, “Ngủ trong bồn tắm một buổi tối không biết có sao không?” Y tự nhủ, sau đó nhìn Tịch Đăng, “Cũng không phải cá, ở trong nước một buổi tối, vạn nhất nửa đêm trượt xuống đáy nước thì sao, không được, trong phòng mình không thể có người chết được.”
Nghĩ tới đây, y thân thủ vỗ mặt Tịch Đăng, lúc này so với lần trước dùng sức nhiều hơn, “Mau tỉnh lại.”
Người không tỉnh, y đổi vỗ thành véo, trực tiếp véo một mặt đỏ bừng, hoàn hảo, Tịch Đăng rốt cục chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia màu xanh sẫm rất mê người, như vũ trụ cất giấu muôn ngàn ánh sao, ngay cả Chung Kỳ cũng ngẩn ngơ.
Y làm nhiếp ảnh gia, những người từng tiếp xúc cơ hồ đều là mỹ nhân, nhưng y bình thường giữ vững hành vi nghề nghiệp vô cùng, chưa bao giờ động lòng với người mẫu của mình, cũng sẽ không bao giờ xảy ra quan hệ rối bời nào với họ.
Y cho rằng, nhiếp ảnh chính là nhiếp ảnh, nhiếp ảnh không nên dính vào tình yêu hay tính dục.
Đây là lần đầu tiên y vì tướng mạo một người mà ngây ngẩn, ngây người sau, y liền cười khẽ một tiếng, “Thật là một túi da(*) tốt.”
(*) Túi da: vẻ bề ngoài
Tịch Đăng từ đáy nước duỗi ra tay của mình kéo Chung Kỳ lại, tay ướt nhẹp trực tiếp làm ướt quần áo Chung Kỳ, “Chung Kỳ.”
Chung Kỳ nhìn về phía Tịch Đăng, “Cậu bị ngốc đúng không?”
Tịch Đăng lắc đầu.
Chung Kỳ nói, “Thế sao cứ gọi tên tôi vậy?”
Tịch Đăng lại duỗi ra một tay, tay này dứt khoát khoác lên cổ đối phương, kéo Chung Kỳ về phía mình, “Bởi vì muốn gọi, tôi thấy anh không giống như những người khác.”
Chung Kỳ tùy theo Tịch Đăng, “Cậu đều đối xử với mấy nam nhân kia như thế này sao?”
Tịch Đăng tựa hồ có chút không hiểu ý Chung Kỳ, động tác ngừng lại, hơi nghiêng đầu.
Chung Kỳ keo tay cậu xuống, “Thật không tiện, tôi không thích tình một đêm.”
Tịch Đăng nói, “Không phải tình một đêm.”
Chung Kỳ nói, “Mấy đêm tôi cũng không đồng ý, không có tình cảm mà phát sinh quan hệ, như vậy có khác gì động vật.”
Tịch Đăng lại đưa tay kéo quần áo Chung Kỳ, “Không, tôi có tình cảm với Chung Kỳ.”
Chung Kỳ nở nụ cười, nụ cười nhẹ như mây gió, “Đừng nói cậu vừa nhìn đã yêu tôi, được rồi, ma men, ra khỏi bồn tắm đi, rồi mặc áo tắm vào, đêm nay tôi miễn cưỡng ngủ cùng một gian phòng với cậu vậy, tôi hi vọng sáng mai lúc tôi tỉnh dậy cậu đã biến khỏi phòng rồi.”
Tịch Đăng thẳng tắp nhìn Chung Kỳ, Chung Kỳ liếc mắt một cái, liền đứng dậy.
Tịch Đăng nhìn bóng lưng Chung Kỳ, khẽ cười.
Người này còn khó hơn so với trong tưởng tượng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chung Kỳ mở mắt ra, trước tiên liền quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Quả nhiên bên cạnh đã không còn người.
Y bắt tay nhau lại đặt dưới gáy, nhớ tới chuyện hôm qua, cái con ma men kia, rốt cuộc là muốn làm gì.
Rất nhanh, y liền ném chuyện này ra sau đầu.
Y đến thành phố này ngoại trừ vấn an giáo sư còn có một việc, đó là đến xem một triển lãm tranh rất nổi tiếng.
Nhưng mà triển lãm tranh này hạn chế vé vào cửa, người bình thường đều không lấy được.
Thế nhưng y lại không nghĩ tới, mình lại ở chỗ đó gặp được con ma men.
Con ma men lúc này rõ ràng đã tỉnh táo lại, mặc quần bò cùng áo thun đơn giản, không bởi vì mình là minh tinh mà che che giấu giấu.
Chung Kỳ lúc nhìn thấy cậu, cậu đang đứng trước một bức ảnh, bức ảnh kia chủ đạo là màu sắc đỏ tươi, còn lại là một ít vệt trắng và đen, Tịch Đăng đứng trước bức tranh đó, không ngờ lại hòa hợp vô cùng.
Tịch Đăng chỉ đứng như vậy, im lặng đứng. Chung Kỳ đứng cách cậu khoảng mười mét, giơ camera trên ngực lên, chụp Tịch Đăng một cái, mà lúc này, Tịch Đăng đột nhiên quay đầu lại, nửa gò má liền rơi vào bên trong camera.
Chung Kỳ chụp xong, liền để camera xuống, cũng không nhìn tác phẩm của mình.
Tịch Đăng đã chú ý tới Chung Kỳ, cậu nhìn Chung Kỳ một cái, liền lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, cất bước đi ra.
Bộ dáng tựa hồ hoàn toàn không muốn thấy Chung Kỳ.
Chung Kỳ nở nụ cười, cũng đi ra.
Vài ngày sau, Chung Kỳ đi tới công ty của Tịch Đăng, thẳng thắn muốn gặp giám đốc công ty.
Chung Kỳ đưa ảnh đã chụp lúc trước trong phòng triển lãm ra.
“Các người có muốn cậu ta nổi tiếng hơn không?”
Trong hình thanh niên tóc đen nghiêng mặt nhìn về phía ống kính, từng lọn tóc từng cọng lông mi đều rõ nét vô cùng, bối cảnh là một màu đỏ rực, cùng với một vài điểm trắng đen, vừa mỹ lệ vừa băng lãnh, hai loại cảm giác hỗn tạp cùng nhau, hiệu quả lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Giám đốc liếc mắt nhìn, liền nở nụ cười, “Thầy Chung, đây là?”
Chung Kỳ đi thẳng vào vấn đề, “Tôi ngày mai có một tập ảnh chủ đề về mùa xuân, tôi muốn cùng công ty bàn chuyện hợp tác, trong tay tôi có một bộ ảnh, tôi nghĩ Tịch Đăng là ứng cử viên phù hợp nhất.”
Giám đốc cười, “Chung lão sư có thể coi trọng Tiểu Tịch nhà chúng tôi, chính là phúc khí của Tiểu Tịch, bất quá, chuyện này phải xem ý của Tiểu Tịch nữa.”
Chung Kỳ biểu tình không dao động, “Vậy thì bây giờ kêu cậu ta tới đây luôn đi.”
Giám đốc liền kêu thư ký mời Tịch Đăng cùng Khâu Đạt đến đây.
Khâu Đạt nghe được Chung Kỳ muốn vì Tịch Đăng chụp một bộ ảnh, liền ngẩn người, sau lại nghe được âm thanh Tịch Đăng, “Tôi không muốn.”