- -----
Lâm Thanh mờ mịt mà hướng về phía khu dạy học, hỏi: "Thống ca, ngươi cảm thấy có người đang nhìn ta không?"
[ Có người nhìn cậu, không phải là bình thường sao? Cậu là người đến nhất sớm nhất trước cả trường luôn. Các bạn học dễ thương ngồi bên sổ đâu có ai mà không nhìn cậu? ] Hệ thống 333 sầu lòng nói.
“ Thống ca, ngươi nói thật đau lòng!” Lâm Thanh nhìn nhìn, quả nhiên các đồng học ngồi bên cửa sổ chốc chốc lại liếc nhìn cậu, mặt già đỏ lên, chạy lại càng nhanh.
Sớm biết như vậy, đã không thèm đến vào buổi sáng và đợi đến chiều rồi tính. Nhưng mà đến cũng đến tận nơi rồi, bây giờ lại còn chạy về? kỳ ba quá!
Lâm Thanh lon ton chạy đến trước cổng cao nhị nhất ban.
Chắc chắn rồi, các lớp đều đã bắt đầu học. Trước khi gõ cửa phòng học, Lâm Thanh nhanh chóng điều chỉnh biểu hiện, thấy thầy trò bên trong bị tiếng gõ cửa của mình thu hút, cậu vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi thầy, em đến muộn!"
Thầy giáo dạy toán là một người đàn ông trung niên đeo kính, tên là Tiêu Minh, cũng là chủ nhiệm lớp cao nhị nhất ban. Nghe thấy lời Lâm Thanh nói, hồi tưởng lại một chút, liền biết người đến là ai.
Tuy nhiên, nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ và nề nếp trước mặt này, thật sự khó kết nổi với vị Lâm thiếu gia nổi tiếng trốn học, hay đánh nhau suốt ngày kia.
Đặc biệt là thiếu niên trước mặt còn đang mặc đồng phục học sinh, mà thiếu gia nhà họ Lâm lại luôn ăn mặc quần áo kỳ quặc, thỉnh thoảng còn vẽ eyeliner, tô son đen, quả thực là cách biệt một trời.
Nhưng mà, thiếu niên thực sự không cần phải nói dối, đặc biệt là bởi ông đã xem qua bức ảnh giấy chứng nhận nhập học của cậu. Không nghi ngờ gì nữa thật sự là trò Lâm.
"Thì ra là Lâm Thanh? Vậy thì vào đi, lần sau đừng đến muộn nữa." Tiêu Minh đỡ kính, chỉ về hướng Cố Ngôn nói: "Chỗ ngồi của trò ở đó."
Lâm phụ đã sớm cùng Tiêu Minh chào hỏi qua, đương nhiên ông cũng phải để cho Lâm phụ chút mặt mũi.
“Được rồi, thầy!” Lâm Thanh một đường hướng Cố Ngôn mà tới.
Mà một đường đó đều bắt gặp những ánh mắt tò mò và những lời xì xào bàn tán của các bạn trong lớp.
"Đây là Lâm Thanh ư? Vị thiếu gia nhà họ Lâm kia á? Sao hôm nay lại mặc đồng phục học sinh?"
"Nói mới để ý, khuôn mặt Lâm Thanh nếu không bôi mấy thứ hỗn độn kia thì thật sự rất đẹp."
"Ừ, đẹp thật luôn."
" Đẹp thì đẹp như thế nào? Không phải vẫn là đội sổ à?"
"Đừng chua, cậu ấy là thiếu gia họ Lâm, đội sổ thì đội đi, nhưng cậu có tin là cậu ta có thể vào ngay được trường đại học hàng đầu hay ko?"
...
Lâm Thanh bỏ qua những lời xì xầm này, thay vào đó nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cố Ngôn, ánh mắt sáng ngời.
Cố Ngôn để tóc đen phá cách, mặc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh, khuôn mặt tuấn tú, lúc này ngồi bên cửa sổ lại có khí chất của một quý ông dịu dàng.
Đặc biệt là lúc này ánh mắt hắn quét qua, đôi mắt màu nâu đạm đối diện với ánh sáng mặt trời kia, hiện lên một tia ấm áp nhàn nhạt, như thể thấu tận tâm can.
" Ô ô, tiểu khả ái Cố Ngôn thật đẹp quá đi! đặc biệt là đôi mắt đó!” Lâm Thanh không khỏi kinh ngạc cảm thán với Hệ thống 333 từ tận đáy lòng.
Lâm Thanh là một cái nhan khống, cũng là cái mắt khống.
Tất nhiên, dù là khuôn mặt hay đôi mắt, Lâm Thanh đều thích những thứ sạch sẽ, mỹ lệ và trong sáng.
Hơn nữa, Cố Ngôn rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu. Khuôn mặt của hắn khiến cậu nhớ đến ngọc bích trắng tinh, và đôi mắt gợi nhớ đến đôi hổ phách nhạt.
Tuy nhiên, Lâm Thanh vẫn nhớ rằng Côd Ngôn rất thích chủ động, cho nên cậu đã tận lực hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.
Khi cậu đi đến ngồi xuống chỗ ghế cạnh Cố Ngôn, Lâm Thanh nở nụ cười, hào phóng đưa tay ra, "Xin chào, bạn cùng bàn, sau này giúp đỡ nhau nhiều nha!"
Cố Ngôn nhìn Lâm Thanh, bắt gặp dáng vẻ sáng lạn của cậu, trong mắt lóe lóe.
Từ khi nhìn thấy thiếu niên, hắn đã sớm quan sát, tuy rằng thiếu niên thiếu niên lớn lên rất đẹp, nhưng cũng không có xem đến mức vượt qua người thường.
Nhưng tim hắn lại cố tình đập nhanh khi cậu đến gần.
Điều quan trọng nhất là cảm giác muốn gói ghém thiếu niên vào trong một chiếc hộp và không để người khác nhìn trộm càng mạnh liệt hơn.
Chỉ là cho dù ý niệm trong đầu vô luận có mạnh liệt như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ vân đạm phong kinh như cũ gương mặt tuấn tú của Quý Ngôn vẫn nhẹ nhàng, duỗi tay sờ soạng Lâm Thanh, lãnh đạm nói: "Ừm... giúp đỡ nhiều!"
Nhìn thấy hắn như vậy, nụ cười trên mặt Lâm Thanh liền cứng đờ, trong lòng cô không khỏi oán giận với Hệ thống 333:
"Thống ca, Cố Ngôn quả thật không hổ là cao lãnh giáo thảo, ngay cả nữ chủ xinh xắn cũng từ chối. Ta cười đến chói mắt như vậy. Mà hắn ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích. Có vẻ như muốn Cố Ngôn chủ động theo đuổi ta thực sự là cả một chặng đường dài rầu! ╮(╯_╰)╭"
______
,.,,,,,.