- --------
Lâm Thanh đang mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cậu ll bừng tỉnh.
Khi nhìn thấy ID người gọi, Lâm Thanh cứng đờ.
[ Ký chủ, đó là số của Cố Ngôn tại sao không bắt máy? ] Hệ thống 333 nghi hoặc hỏi.
"Là số của Cố Ngôn nên ta mới không nghe máy đấy. Thống ca, ngươi quên rồi à? Chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi là Cố Ngôn này có vấn đề sao?" Lâm Thanh cau mày nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông. Xoắn thành một nút.
[ Tiểu Thanh Thanh à, tại sao cậu vẫn không từ bỏ? Ý niệm Tư Minh đến thế đây còn chưa bị xua tan sao? ] Hệ thống 333 bất lực.
"Thống ca, ta luôn cảm giác Tư Minh hắn..." Lâm Thanh trong lòng hư cũ vẫn còn nghi vắn, nhưng không biết nên giải thích với hệ thống thế nào cho phải.
[Quên đi, Tiểu Thanh Thanh, nếu không nói được thì đừng nói. Nhưng mà, cậu thực sự không nghe máy à? ]
"Nghe đây." Lâm Thanh nghiến răng, liền kết nối điện thoại.
Hóa ra là Cố Ngôn gọi điện cho cậu là muốn rủ cậu cùng đến trường, nhưng Lâm Thanh nghĩ nghĩ cơ thể cậu không quá thoải mái vậy nên liền ngỏ lời từ chối, Cố Ngôn quan tâm hỏi han hai câu, rồi cúp điện thoại.
Lâm Thanh nhìn màn hình di động đen kịt mà ngơ ngác, Cố Ngôn biểu hiện quá mức bình thường, rất chi là trấn định, không lộ ra bất kì một sơ hở nhỏ nào.
Chẳg lẽ, Cố Ngôn không phải là Tư Minh?
Thấy Lâm Thanh lại bắt đầu rối rắm, hệ thống 333 liền kiến nghị: [ Nếu cậu vẫn nghi ngờ, tốt hơn là nên sử dụng nhãn dán dò xét linh hồn lên Cố Ngôn. Chỉ cần dùng, cho dù linh hồn của Cố Ngôn với Tư Minh có giống nhau, nhất định sẽ không có chỗ nào để che giấu. ]
"Thống ca, điều kiện để sử dụng để sử dụng nó..." nghĩ đến cảnh tượng kia, Lâm Thanh mặt đỏ bừng.
[Chẳng phải khoảng cách càng gần thì hiệu quả càng tốt sao? Chẳng phải dùng khi hai người đang yêu là tốt nhất sao? Có to tát gì đâu? Cơ thể bây giờ không phải là của cậu, điều quan trọng là, một bước này cậu không thể thực hiện được, những nhiệm vụ về sau thì làm thế nào? Với tư cách là người chơi, bước này sớm hay muộn cũng sẽ phải làm thôi. ] Hệ thống 333 thuyết phục một cách sâu sắc.
"Thống ca, ta sẽ nghĩ lại..." Lâm Thanh vẫn còn do dự.
Tạm thời gác qua chuyện nếu Cố Ngôn không phải Tư Minh sẽ như thế nào, bây giờ quan trọng nhất là tẩy não mình nghĩ Cố Ngôn là Tư Minh.
Cậu chỉ cần cầu hoan với hắn, rồi dùng miếng dán dò sét lên người hắn luôn.
Cảm giác... Cứ như đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, cấp lên đến miệng rồi nói với hắn: "ăn đi, có ngon không?"
Cái loại cảm giác thả cừu vào miệng hổ này, nghĩ đến liền khiến cả người không thoải mái.
Lâm Thanh suy nghĩ hồi lâu, song vẫn chưa hạ quyết tâm, đúng lúc này, quản gia kêu cậu xuống dùng bữa sáng.
Lâm Thanh đi theo ông xuống lầu.
"Thiếu gia, thân thể có chỗ nào khó chịu? Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?" Lão quản gia quan tâm hỏi.
"Đại khái là như vậy. Quản gia gia, ông xin phép giáo viên nghỉ phép giúp cháu với."
"Được rồi." Lão quản gia lập tức đồng ý, còn cười nói với Lâm Thanh“Được.” Lão quản gia lập tức đáp ứng, còn hướng cậu cười nói: “Thiếu gia đã lớn rồi, bây giờ xin phép rồi, không giống trước đây chẳng nói rằng gì đã tự ý trốn học.”
Lâm Thanh chớp mắt nhìn lão quản gia cười cười, này cũng đáng để vui mừng à? Lâm gia này đã nuông chiều nguyên chủ đến mức độ nào thế?
Thẳng đến lúc ngồi vào ghế ăn, Lâm Thanh vẫn chưa hồi thần lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của cậu đã bị thu hút bởi dàn thức ăn trước mặt.
Trứng rán, sữa đậu nành, cháo kê, bánh mì, hoa quả... Bữa sáng rất phong phú, màu sắc, mùi thơm, mùi vị đều rất ngon, bắt mắt khiến bụng Lâm Thanh kêu roi rói.
Lâm Thanh cầm đũa định bắt đầu, "rầm" một tiếng, liền thấy cửa biệt thự từ bên ngoài bật mở.
Nhìn thấy rõ ràng bộ dáng người tới, Lâm Thanh nhíu mày, anh trai nguyên thân, Lâm Trừng,.... tại sao lại trở về vào lúc này?
________
Hí lu các pẹn, mềk đã trở lại...:-:
Srr mn dạo này mk bận quá (bận chép bài) nên ra chương hơi lâu (╥﹏╥)