- --------
Cả phòng ngủ yên tĩnh, ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Lâm Thanh nhìn xuống thân ảnh của mình, trên người vẫn mặc đồ ngủ mềm mại.
Vội vàng cởi bỏ cúc áo ngủ, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, quan trọng nhất là không có dấu vết gì trên đó!
Này.... điều này sao có thể...
Hắn nhớ tới Tư Minh trên người cậu, một lần lại lần đặt từng dấu vết, hơn nữa, hắn còn buông lời nỉ non bên tai câu, đây là ấn lệnh của tôi, A Thanh, chỉ có thể là lệnh của tôi.
Ngữ khí Tư Minh ôn nhu lưu luyến, lại mang theo độc chiếm bá đạo, phảng phất như Lâm Thanh chỉ có thể thuộc về hắn.
Nhưng bây giờ thì không? Không có dấu vết gì cả?
"Bụp" một tiếng, Lâm Thanh bật đèn pha lê trên trần phòng ngủ lên, ánh sáng rực rỡ từ đèn pha lê trút xuống, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Căn phòng thường xuyên được bảo mẫu dọn dẹp nên rất sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng cậu nhớ lại một hồi cuồng hoan trước đó giữa cậu và Tư Minh, trên giường, trên bàn, sau cánh cửa, cạnh tủ quần áo... tất cả mọi ngóc ngách. của căn phòng đều lưu lại dấu vết hoan ái của họ.
Nhưng bây giờ tất cả những điều này đã biến mất.
“ Thống ca, cho ta xem đoạn video vừa rồi.” Lâm Thanh hít sâu một hơi nói
[ Được. ]
Một đoạn video rất nhanh đã truyền đến trong đầu Lâm Thanh.
Lâm Thanh yên lặng quan sát, nhìn đến chính mình vừa trở về phòng, ngâm nga một cái giai điệu nhỏ đi tắm rửa, sau đó ngủ say, mơ mơ màng màng liền bắt đầu nằm mơ, trong miệng kêu Tư Minh liên tục.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu, và căn bản không có thân ảnh của Tư Minh!
Dường như bị video làm ảnh hưởng, Lâm Thanh trong đầu cũng lóe lên một đoạn ký ức giống vậy, tựa hồ thật sự cậu đã làm như thế.
"Cho nên, mọi chuyện vừa rồi hết thảy đều là mơ? Ta gặp Tư Minh cũng là mơ?"
[ Tất nhiên đó là một giấc mơ. ]
Mơ ư?
Sao có thể được?
Cơ thể cậu vẫn còn lưu lại cảm giác hôn hít khắp người của Tư Minh, đặc biệt là sự khoái cảm tột độ khi Tư Minh tiến vào cơ thể cậu… Tất cả những chuyện này thật sự là một giấc mơ sao? Một giấc mơ quá đỗi chân thật?
Đột nhiên, nghĩ đến một khả năng nào đó, Lâm Thanh hỏi: " Thống ca, ngươi từng nói rằng nếu dị năng tinh thần có thể đột phá qua giới hạn, và lúc đó có thể đảo cái thật thành cái giả, và cái giả sẽ trở thành cái thật, đúng không?"
[ Ký chủ, ý cậu là đang muốn nói dị năng tinh thần của Tư Minh đã đột phá sao? Cậu cho rằng Giấc mơ mà cậu trải qua, nó là giả, nhưng thực ra là thật? Bị đảo ngược bởi Tư Minh? ]
“Ừm.” Lâm Thanh gật đầu.
[Ký chủ, ta khẳng định chắc với cậu, điều này là không thể! Có nhớ điều ya đã từng nói với cậu không? Thế giới nó giống tựa như đất, và mạnh nhất trên thế giới là có bông hoa đẹp nhất. Giới hạn cao nhất của thế giới được xác định giới hạn của kẻ mạnh nhất. Thế giới nơi Tư Minh sinh sống đang ở, cấp độ mức cao nhất chỉ có 2S, cho nên hắn tuyệt đối không thể đột phá đến cấp độ giới hạn được, tức là cấp 4S! ]
Nghe vậy, Lâm Thanh bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn là nói: "Thống ca, bản thân từ 'Tư Minh' đã là kỳ tích rồi."
[ Đúng vậy, kỳ tích! Ta vẫn nhớ rõ ràng những nhận xét của tổ chức về Tư Minh, tiềm năng vô tận, thành công xưng vương. Trở thành một vị vua, trở thành Chư Thiên Vạn Giới Vương Giả! ]
[ Cậu phải biết rằng: lịch sử hàng tỉ tỉ năm ở các thiên giới, vương giả bất tử không quá mười đầu ngón tay, mới chính là tồn tại chân chính vượt qua vô số thế giới! ]
[ Thật không thể tin được rằng một thiên tài như vậy có thể được tạo ra trong một thế giới như nơi Tư Minh đang sống! ]
[Nhưng điều cái gọi là kỳ tích này đã bị chính Tư Minh phá hủy. Hắn cự tuyệt cành ô liu mà tổng bộ đem tới, Tư Minh căn bản là không thể tách ra, hắn chỉ có thể chết già trong thế giới của chính mình! Vì vậy, kí chủ, Tư Minh không lí nào mà tới đây được. ]
Tuy rằng được hệ thống phân tích rõ, Lâm Thanh vẫn như cũ không hoàn toàn tin tưởng.
Sau một hồi im lặng, Lâm Thanh nói: " Thống ca, ta muốn dùng thứ đó."
[ Tiểu Thanh Thanh, cậu điên à!? ] Hệ thống 333 hét lên.
- -------
....