Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 82



Cặp mắt sắc thái kia không mang theo bất luận cảm tình gì, Lục Lê liền cảm thấy một trận sởn cả tóc gáy, đột nhiên có một cảm giác sợ hãi bị động vật máu lạnh nhìn chằm chằm.

Nhân ngư vảy trên lưng màu bạc đẹp đẽ còn dính nước óng ánh, tóc dài giống như hải tảo che kín phần lớn dung mạo, hai lỗ tai vây cá cũng cực kỳ giống màu sắc đuôi cá, như ánh trăng màu bạc lạnh lẽo.

Bàn tay nó chống đỡ trên mặt đất, dáng dấp hung tàn khiến Lục Lê nghĩ đến thủy yêu bơi vào bờ lấy mạng.

Lục Lê kinh sợ đến mức lui về phía sau một bước, hắn nghe được tiếng nước càng lúc càng lớn, theo âm thanh nhìn lại, phát hiện bình chứa thủy tinh bên trong bị cắt đứt một đường chỉnh tề, chất lỏng bên trong ào ào chảy ra ngoài.

Mắt thấy nhân ngư lấy tốc độ không nhanh không chậm hướng về phương hướng của hắn bò tới, Lục Lê rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân hắn lại như mọc rễ cắm xuống đất, không kìm lòng được đem tầm mắt cuồng nhiệt rơi xuống trên người vật chủng thần bí, rất muốn tự tay chạm đến da thịt nhân ngư, tự tay đi dò thám thử xem chỉ tiêu sinh mệnh của nó.

Lục Lê có loại dự cảm xấu.

Nhân ngư dùng móng vuốt nắm chặt lấy ống quần hắn, Lục Lê không hề từ bỏ ý nghĩ muốn trốn, nhưng hắn không có cách nào khống chế thân thể của chính mình, như mê như muội cúi thân xuống, dùng đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí một chạm đến lưng nhân ngư phía sau bóng loáng.

Chỉ là Lục Lê chưa kịp đụng tới, hắn liền bị một sức mạnh kéo ngã xuống đất, một trận trời đất quay cuồng qua đi, Lục Lê đầu váng mắt hoa cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo nhớp nháp chán ghét, hắn mông lung mở mắt ra, khoảng cách gần đối đầu với đôi mắt lạnh lẽo, đồng mắt giống như biển sâu.

Lục Lê mê đắm nhìn vào cặp mắt kia, không cách nào ức chế bật thốt lên cảm thán, từng cái âm tiết đều đối với nhân ngư như yêu như say.

Tóc đen ướt sũng rũ xuống trên người Lục Lê, cảm giác dính dớp chán ghét mang đến ẩm ướt lạnh lẽo, Lục Lê không nhịn được run cầm cập một hồi.

Nhân ngư đồng dạng đặt bàn tay trơn trợt lên trên lòng ngực Lục Lê, năm ngón tay nó có một phần màng mỏng trong suốt, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ cởi quần áo nam nhân ra.

Áo blouse trắng trên người Lục Lê bị xả xuống, cúc áo sơ mi cũng bị giật ra thô bạo, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác mát mẻ khiến Lục Lê hồi thần lại, liền giãy dụa khước từ.

Hắn gấp gáp thở dốc, nói rằng: “Thả, cậu thả ta ra…”

Nhân ngư dùng một bàn tay ung dung áp chế lại hết thảy các động tác của nam nhân, một cái móng vuốt khác đưa đến trước mặt Lục Lê, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, năm ngón tay nó nguyên bản êm dịu chậm rãi hướng ra phía ngoài duỗi dài móng tay, sắc bén đến mức quái dị, dưới ánh đèn chiếu sáng lóe ra hàng quang rạng rỡ.

Nhân ngư như đang thị uy đem móng tay trí mạng ở trước mặt hắn lay động, nó mở rộng môi đỏ như máu, lộ ra bên trong đầy răng trắng hếu, nó nhìn Lục Lê, trong miệng phun ra mấy câu chữ mơ hồ.

Những câu nói thuộc về tộc nhân ngư, hoặc có thể là sóng âm đặc biệt, Lục Lê nghe không hiểu.

Thế nhưng hắn nghe được thanh âm kia bất chợt bắt đầu khuấy động tâm thần mình, nhìn đến phía ánh mắt nhân ngư lại càng thêm nồng nhiệt, hận không thể lập tức đem nó đưa lên bàn giải phẫu, triệt để nghiên cứu vật chủng thần bí này.

Thời điểm nhân ngư tiến sát vào, Lục Lê ngửi được mùi vị mặn thuộc về biển rộng, còn có tia hương vị ngọt ngào quen thuộc.

Lục Lê chưa kịp phản ứng lại, trang phục của hắn liền bị nhân ngư dùng móng tay sắc nhọn cắt ra, vải áo mỏng manh bị cắt xuống, da thịt non mềm cũng xuất hiện dấu vết hồng ngân nhàn nhạt.

Lục Lê cảm thấy đau đớn, thế nhưng hắn không dám động vì sợ móng tay sẽ cắt ra động mạch trên người hắn.

Hắn đem tầm mắt trần trụi cùng cuồng nhiệt thu lại, trên mặt càng trở nên kinh hoảng.

Lục Lê cẩn thận giơ tay lên, thăm dò móng vuốt nhân ngư, sau đó nhẹ nhàng đụng một cái.

Lục Lê nhẹ giọng nói: “Thả ta ra.”

Nhân ngư không nhúc nhích, tựa hồ nghe không hiểu Lục Lê nói gì, nó thật giống như đang quan sát động tác kế tiếp của Lục Lê.

Lục Lê cau mày nói: “Cậu làm ta đau.”

Tay hắn đè lên trên bàn tay nhân ngư lạnh lẽo, cái tay kia vẫn chưa lộ ra hung khí sắc bén, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, phía trên màu sắc da thịt hiện ra bệnh trạng trắng xám.

Lục Lê không nhịn được cảm thán tạo hóa thật thần kỳ, dĩ nhiên lại có sinh vật kỳ diệu đến như thế.

Nhân ngư rõ ràng biết nhân loại trước mắt sẽ không đối với nó tạo ra uy hiếp gì, nó không cho Lục Lê có cơ hội, đem hung khí sắc nhọn trên tay thu về, đè lại hai tay Lục Lê không thành thật.

Môi mỏng đỏ sẫm dừng lại bên gáy Lục Lê, Lục Lê nghe được nhân ngư đang nhẹ nhàng ngửi gì đó, trong lòng dâng lên cảm giác khủng hoảng.

Căn cứ sử liệu ghi chép, nhân ngư là vương giả trong biển rộng, bọn chúng hung hăn, thích ăn thịt, tiếng ca mê người của chúng là vũ khí cường mạnh nhất.

Nhân ngư đầu lưỡi lạnh lẽo thò ra ngoài, xúc cảm như khối băng khiến Lục Lê bắt đầu run lên, không chỉ bởi vì lạnh, còn có sâu trong nội tâm —— tràn đầy hưng phấn.

Đúng, là hưng phấn.

Lục Lê khủng hoảng lắc mạnh đầu, hắn hiện tại cảm giác được mình không phải hoảng sợ, mà là cùng nhân ngư tiếp xúc gần gũi thì càng hưng phấn.

Loại hưng phấn khó có thể dùng lời để miêu tả này khiến hắn miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh cấp tốc.

Hắn khát vọng muốn hiểu rõ nhân ngư.

Căn cứ vào loại tâm tình cùng ý nguyện mãnh liệt, hắn chủ động đem chính mình hiến thân, trong mắt của hắn bốc lên hồng quang, thở hổn hển đối với nhân ngư nói: “Cho ta, nhiều hơn nữa…”

Hắn nghe được tiếng cười khẽ của nhân ngư, tiếng cười kia cùng nhân loại rất giống nhau, Lục Lê suy đoán, nhân ngư tuyến thượng thận kích thích tố phân bố không ít.

Lục Lê cảm giác được dưới thân, đang bị một khối hình trụ cứng nhô ra đỉnh vào người, nước biển ướt át đem quần tây hắn thấm ướt, dương vật nhân ngư cách lớp vảy vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhỏ bé nhưng không thể khinh thường.

Trời đất, bà mẹ cha nó thằng biến thái.

Lục Lê xấu hổ, sắc mặt hắn đỏ bừng lên, kịch liệt giãy giụa, muốn chạy trốn hiện trạng ngại ngùng này.

Nhân ngư lại không chịu buông tha hắn, đuôi cá trơn trượt cứng rắn tách ra hai chân Lục Lê, thuận thế đem mình chen vào.

Ý thức được nhân ngư đối với hắn làm động tác dâm loạn, Lục Lê vội vàng phiết đầu qua, lại không nghĩ rằng hành động như vậy càng giống như chủ động hiến tế.

Hắn có thể cảm giác được, nhân ngư hàm răng sắc bén nhẹ nhàng cắn ở cổ hắn, cú cắn rất nhẹ nhàng, có thể đem da thịt mỏng manh của hắn xé nát, mút vào dòng máu ngọt ngào.

Lục Lê khước từ tay đặt trên lòng ngực nhân ngư lạnh lẽo, trên thực tế, bên trong bồn chứa nhiệt độ dựa theo độ sâu nước biển mà loại cá ưa thích điều chỉnh cho phù hợp.

Thế nhưng nhiệt độ trên người Lục Lê lan truyền sang cho nhân ngư, để móng vuốt của nó đều có chút ấm áp.

Lục Lê trong đầu chống cự trong lúc nhất thời lại bị “Nhiệt độ không chính xác” chiếm cứ, tư duy hắn tan rã ra, lấn át luôn cả tâm tư muốn nghiên cứu nhân như của hắn.

Phát hiện hắn không chuyên tâm, nhân ngư duỗi ra đầu lưỡi, theo hầu kết Lục Lê nhô lên hướng phía dưới liếm mút, khiến cho hắn đem sự chú ý dời đi quay trở về.

Lục Lê nuốt ngụm nước bọt, trên mặt hắn vết đỏ ửng còn chưa kịp tan đi, hiện tại so với trước càng đỏ hơn.

Dương vật tỏa ra nhiệt độ nóng rực chống đỡ trên người hắn, Lục Lê sinh hoạt nhiều năm như vậy cho tới bây giờ vẫn không biết, cũng xưa nay chưa từng nhìn thấy, bộ phận sinh dục nhân ngư hình dạng ra làm sao.

Không biết có phải chịu đựng sự nghiên cứu biến thái đến nhiệt tình của Bùi Nhan, Lục Lê đối với tình hình hiện tại không chống cự nữa, mà là nỗ lực khiến cho mình bình tĩnh lại, cật lực lơ là đi kích động muốn tìm tòi thực hư nó ra làm sao.

Lục Lê trong lòng thầm mắng chính mình, điên cuồng xoạt “Tiết tháo”.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Lục Lê thừa dịp nhân ngư không chú ý, tay chậm rãi hướng xuống dưới, mò tới địa phương dưới thân.

Nhân ngư biến thái này lại thật sự đối với hắn lên cơn động dục.

Lục Lê ở trong lòng mắng to nhân ngư biến thái, nhưng tay hắn gần chạm đến dương vật nhân ngư thì nó đã trở nên hứng khởi bừng bừng, dùng ngón tay thăm dò đụng vào, chạm đến không phải là lớp vảy lạnh lẽo bóng loáng, mà là dương vật vô cùng nóng rực.

Lục Lê biết đó là cái gì.

Hắn thử tuốt liên tục trên dưới, ý đồ thăm dò món đồ chơi hình thù ra sao.

Chỉ là mới động mấy lần, hắn lại đột nhiên phát hiện nhân ngư phía trên hô hấp gấp gáp từng quãng, hàm răng cắn một cái lên bả vai Lục Lê, hắn không nhịn được co rúm lại.

Động tác trên tay cũng ngừng lại.

Lúc này phòng thí nghiệm một trận xóc nảy giống như động đất, toàn bộ đèn chiếu sáng đột nhiên tắt hẳn, vốn phòng thí nghiệm có chuẩn bị đèn màu xanh lam dùng cho trường hợp khẩn cấp, nhưng lúc này một điểm ánh sáng còn không có.

Lục Lê hoảng sợ bị bao phủ bên trong một vùng tăm tối.

Hắn đóng chặt mắt lại.

Qua rất lâu sau đó, cũng giống như qua một quãng thời gian rất dài.

Bên tai nghe được nhân ngư cười khẽ một tiếng.

Không phải tiếng cười lanh lảnh sung sướng, trái lại đó là tiếng cười cao ngạo khinh thường.

Nhân ngư đúng là sinh vật vừa thần bí lại cao quý.

Lục Lê đột ngột mở hai mắt ra, nhưng ánh sáng quá chói mắt khiến hắn phản xạ tính nhắm hai mắt lại, qua một lát mới từ từ chậm rãi mở ra.

Hắn lau khóe mắt bất chợt chảy ra nước mắt, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút.

Phòng thí nghiệm hoàn hảo vô khuyết, bình chứa thủy tinh không có vỡ vụn, đèn chiếu sáng cũng không có tắt.

Là mộng? Hay là ảo giác?

Tầm mắt Lục Lê nhìn về phía thủy hang bên trong bồn chứa, kinh ngạc nhìn thấy nhân ngư từ trong bóng tối bơi ra ngoài, bàn tay của nó đặt trên vách thủy tinh, cặp mắt sâu thẳm nhợt nhạt, uể oải muốn khép lại, như muốn xé nát tầng thủy quang này.

Lục Lê lại không tin nhìn một chút áo blouse trắng cùng áo sơ mi, không tổn hại một chút nào, giống như tất cả chuyện phát sinh chỉ như một cơn mộng mị.

Lục Lê chậm rãi hướng về bình chứa thủy tinh to lớn, ánh mắt hắn tìm kiếm vết thương trên eo nhân ngư, lúc này nơi đó đã là một mảnh láng mịn, phảng phất như vết thương chưa từng xuất hiện.

Hắn nhìn một chút thời gian trên máy móc.

Khoảng cách đem nhân ngư bỏ vào bên trong dịch dinh dưỡng, cũng chỉ mới hơn hai giờ, nói cho chuẩn xác, là hai giờ mười lăm phút.

Lục Lê lập tức trở về trước bàn làm việc của hắn, mở ra cuốn sổ tay, bỏ qua phần viết nhật ký, ghi chép đặc điểm thuộc về nhân ngư.

Nhân ngư đem mặt kề sát ở trên vách thủy tinh, nó dán con mắt nhìn về phía nam nhân, môi mỏng đỏ sẫm giương lên, chậm rãi nứt ra một ý cười thâm trầm.

Lục Lê cầm cuốn sổ tay cùng bút máy trở lại bồn nước phía trước, hắn không dám đi đến gần nhìn, mà là giữ một khoảng cách, tinh tế đánh giá nhân ngư.

Từ trên đầu ướt sũng đến tận phần đuôi, bả vai êm dịu, eo bụng bắp thịt tinh tráng, mãi cho đến cái đuôi đẹp đẽ, tầm mắt của hắn như X-Quang muốn đem nhân ngư nhìn xuyên thấu.

Nhân ngư khóe miệng ý cười quỷ quyệt vẫn không tản đi, hắn lung lay đuôi cá màu bạc, thật giống như đang hết sức chơi đùa cùng với nam nhân.

Nó kề sát ở trên vách thủy tinh ngón tay run lên, hai lỗ tai màu bạc mẫn cảm thuận theo cũng run lên.

Nhất cử nhất động lọt vào tầm mắt Lục Lê thật đáng yêu cùng ngây thơ.

Hắn tận lực không nhớ tới hồi ức không vui phát sinh khi nãy, mà là chăm chú đem dung mạo nhân ngư viết xuống vào trang giấy trắng.

Loại mực nước cùng giấy trắng đặc chế này cho dù qua mấy ngàn năm đều tồn tại mãi mãi, hiện tại các nhà khoa học phổ biến đều vứt bỏ máy chụp hình, mà là dùng phương thức này đem thành quả thu được ghi chép vào bên trong.

Lục Lê chăm chú dùng bút phác hoạ ra hình dáng nhân ngư.

Nhân ngư ngoan ngoãn đem mình kề sát ở trên vách thủy tinh, như xứng chức danh người mẫu.

Hoạch định một nửa Lục Lê dừng bút, bỗng nhiên suy tư nói: “Cậu tên gì?”

Nhân ngư nhẹ nhàng lắc lắc đuôi, không có phản ứng khác.

Đây cũng nằm trong dự liệu của Lục Lê.

Hắn không nói gì nữa, giơ bút lên đem hình dáng nhân ngư bổ sung hoàn chỉnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv