*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kê Thủy muốn dùng thời gian đến làm hao mòn ý chí năng lực của hắn, ý đồ đem góc cạnh hắn san bằng, Lục Lê liền giả bộ thỏa hiệp, khiến Kê Thủy đối với hắn bắt đầu từ từ thả xuống cảnh giác.
Ngày hôm nay, Kê Thủy đi tới tẩm điện Lục Lê.
Kê Thủy vì hắn tự tay mặc vào y phục hồng thêu hoa anh đào, phủ thêm ngân hồ trắng như tuyết, tóc đen ba ngàn sợi buộc chặt lên, sau đó ở phía trên cài kim bộ diêu*, quấn dải nguyệt sắc tơ lụa lên trên mắt.
Dung mạo chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành.
Lục Lê nghe hệ thống miêu tả mà muốn cạn lời, may là hắn không nhìn thấy bộ dáng mình hiện tại, nếu không hắn sẽ tức chết đem y phục trên người cùng đồ trang sức kéo xuống dẫm nát.
Kê Thủy ôm hắn ngồi xuống trên xe liễn, nói là ngày hôm nay có tiệc rượu muốn tham gia.
Đợi đến khi Lục Lê được sắp xếp ngồi ở bên cạnh vị Thủy Vương, hắn bị uy hiếp nói không nên lời.
Sau đó mới hiểu được, hóa ra là sứ giả Nam Cương mang theo công chúa bọn họ, cố ý lại đây hướng về Kê Thủy hiến lễ.
Nam Cương giỏi về độc thuật dùng sâu, cái quốc gia kia trên căn bản mọi người đều có kỳ môn độn giáp, mà trong này lấy Nam Cương công chúa làm trọng.
“Nghe danh bên cạnh Quân Chủ chỉ có một giai nhân bầu bạn, quả nhiên quốc sắc thiên hương, tự nhiên mà thành.” Nam Cương công chúa cười nói, hào phóng đem rượu bên trong uống một hơi cạn sạch.
Kê Thủy uốn cong môi nở nụ cười, cũng đem trong chén rượu uống cạn, còn cúi đầu giơ cằm Lục Lê lên, ở trên trán hắn ấn xuống một nụ hôn khẽ.
Lục Lê thật không còn mặt mũi nào nữa, phỏng chừng tất cả mọi người đều cảm thấy hình ảnh này rất đau mắt hột.
Nhưng hắn dự đoán không đúng rồi, tầm mắt mọi người như có như không liếc nhìn dung mạo trên người sủng phi điệt lệ, trong mắt đều tỏ ra thán phục.
May là Lục Lê không nhìn thấy vẻ mặt mọi người, hắn chính là cảm thấy tất cả mọi ánh mắt giống như hắn đều bị mù, Kê Thủy nói cái gì tất cả bọn họ đều tin cái đó.
Trên đời làm gì có chuyện khéo léo như vậy, lẽ nào mắt bị mù rồi nên nhìn ra như thế?
Quý Thanh Hoan quỳ gối bên người Lục Lê, đem dĩa trái cây đút cho hắn.
Lục Lê vừa ăn trái cây, vừa nghe Kê Thủy cùng vị Nam Cương công chúa trò chuyện với nhau thật vui.
Tán gẫu đều có chút liên quan đến độc thuật dùng sâu của tộc Nam Cương, nghe giọng Kê Thủy đúng là rất cao hứng vui sướng.
Yến hội đã đến một nửa, Nam Cương công chúa nói: “Không biết vương có cho phép ta cùng sứ giả, ở trong vương cung chợp mắt mấy ngày?”
Kê Thủy chuyển chén rượu trên tay, tiếp theo đưa ánh mắt nhìn tới vẻ mặt lạnh nhạt trên người Lục Lê, mới đối với Nam Cương công chúa nói: “Đương nhiên là có thể.”
Nam Cương công chúa tên Hầu Nhạc, cái tên đáng yêu cùng tướng tá tao nhã duy chỉ có một điểm chính là, vị công chúa này cùng người Nam Cương đều đặc biệt phóng khoáng.
Lục Lê nghe biểu diễn nhạc khúc cung đình lại bắt đầu buồn ngủ, đợi đến khi Kê Thủy nắm lên bả vai hắn, Lục Lê mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Hầu Nhạc nhìn thấy bọn họ tư thái thân mật, hâm mộ nói: “Vương cùng nương nương cảm tình thật tốt.”
Lục Lê thật muốn nói cho nàng biết mình chính là một đại nam nhân, lại thuận tiện vạch trần Kê Thủy mặt nạ dối trá.
Buổi tối một mình Lục Lê ngồi trên xe liễn hồi tẩm điện.
Đây là lần đầu tiên Kê Thủy không dính vào hắn, Lục Lê cảm thấy rất cao hứng, nghĩ tới đêm nay không ở cùng với Kê Thủy, trong lòng hắn liền rất thoải mái.
Thế nhưng bên trong tẩm điện trừ hắn ra tâm tình tất cả mọi người đều rất nặng nề, bọn họ ở trong bóng tối lặng lẽ đồn đại một chuyện, chính là trong vương cung rốt cục phải có Vương Hậu.
Vương Hậu cũng không phải là sủng phi được vương yêu nhất.
Kê Thủy đem Lục Lê ôm lên xe ngựa, còn nghe Kê Thủy cố ý giải thích với hắn đêm nay muốn cùng Nam Cương công chúa cầm đuốc soi dạ đàm*.
*Cầm đuốc soi dạ đàm: chỉ những người nói chuyện, bàn luận với nhau rất ăn ý, hợp cạ.
Có điều cô nam quả nữ còn có gì để đàm luận.
Lục Lê hỏi hệ thống: “Tâm của nó biến chất rồi? Độ HE còn lại bao nhiêu?”
Hệ thống nói: “Còn có năm điểm, không nên nha…”
Lục Lê lúc này mới nhớ tới đây chính là cổ đại, nam nhân có tam thê tứ thiếp là rất bình thường, bản thân Lục Lê cũng rất ngóng trông loại sinh hoạt ôm ấp đuề huề này.
Tâm tình Lục Lê rất phức tạp, vừa nghĩ tới Kê Thủy thượng hắn xong xoay người một phát đi thượng người khác, tâm Lục Lê muốn giết chết y đều đã sẵn sàng.
Lại qua thêm mấy ngày, Lục Lê không gặp được Kê Thủy.
Kê Thủy không tìm đến hắn khiến Lục Lê rất dễ chịu, nếu như Kê Thủy đem cơ sở ngầm giám sát hắn thả lỏng đi một tí, tâm tình Lục Lê nhất định sẽ càng thoải mái.
Lục Lê nghe được các cung nữ ở sau lưng lén lút nghị luận, nói Kê Thủy liên tục mấy ngày đều ở bên trong tẩm điện Hầu Nhạc, mấy ngày liền đều không thấy y đi lâm triều.
Vừa bắt đầu Lục Lê còn rất thích ý với sinh hoạt như thế này, sau đó lại nghĩ đến hắn chỉ còn một ít điểm liền sẽ thành công, nội tâm liền trở nên rất sốt ruột.
Vạn nhất Kê Thủy đột nhiên biến chất, thích cái vị Nam Cương công chúa gì đó, vậy hắn chẳng phải là dã tràng xe cát.
Ngay khi Lục Lê không muốn chờ đợi nghĩ đi tìm Kê Thủy, nhưng Kê Thủy lại đi tẩm điện hắn trước một bước.
Lục Lê miễn cưỡng nằm ở trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, Quý Thanh Hoan đang bóp vai hắn, hắn đang suy nghĩ thời điểm gặp được Kê Thủy nói như thế nào cho tốt.
Đang nghĩ, hắn bỗng nhiên cảm thấy trên vai đau buốt.
Tiếp theo liền bị một sức mạnh kéo lên, người kia đem cánh tay của hắn giơ lên trên cổ của mình, một tay hoàn qua chân Lục Lê, đem hắn ôm lên.
Lục Lê nghe được âm thanh bọn hạ nhân xung quanh dập đầu hành đại lễ, mới ý thức là ai tới.
Kê Thủy vẫy lui hạ nhân trái phải, đem Lục Lê đặt xuống giường, đầu vùi vào trước vạt áo hắn, ngửi mùi thơm trên người Lục Lê: “Cô rất muốn ngươi.”
Lục Lê mím môi không để ý tới hắn.
Giọng Kê Thủy như làm nũng nói: “Mấy ngày không gặp, Ca Nhi có muốn Cô không?”
Nếu nói không khẳng định Kê Thủy sẽ lại đến làm những chuyện kì quái, còn nói muốn Lục Lê lại cảm thấy muốn ói, vì lẽ đó dứt khoát không để ý tới y.
Có điều Lục Lê ngửi được trên người y một luồng mùi vị giống như mùi thuốc.
Vừa nghĩ tới trên người Kê Thủy mang theo mùi vị người khác, Lục Lê liền cảm thấy người này càng buồn ói hơn.
Lời Editor: má, làm gì ói hoài vậy ba? Có bầu mấy tháng rồi?
Lục Lê giãy dụa hai lần, muốn từ trong lồng ngực y thoát ra.
Nhưng Kê Thủy ôm chặt hắn, hỏi: “Ca Nhi tâm duyệt hay không tâm duyệt Cô?”
Lục Lê vốn muốn tát lên mặt y, nhưng nghĩ đến tiến độ HE, liền nuốt giận vào bụng nói: “… Ta tâm duyệt.”
Lời nói từ trong kẽ răng thốt ra, nghe như lòng không cam tình không nguyện.
Thế nhưng dáng vẻ Kê Thủy rất kích động, y nâng mặt Lục Lê hôn từ trán hắn, mí mắt, mũi, sau đó xuống dưới môi.
Không biết có phải Lục Lê ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy Kê Thủy như đang hôn lung tung lên môi hắn.
Kê Thủy biến thái này không chỉ là hôn môi, còn dùng răng ngậm lấy bờ môi hắn cọ xát, cuối cùng đầu lưỡi Lục Lê cũng bắt đầu mất cảm giác.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Kê Thủy dùng tay sờ lên mái tóc dài Lục Lê, hài lòng nói rằng: “Ca Nhi thật ngoan.”
Lục Lê thật muốn đấm vào mặt y, nhưng vẫn nhịn xuống.
Kê Thủy lại hỏi: “Từ khi nào Ca Nhi bắt đầu tâm duyệt Cô?”
Lục Lê không nói, liền hỏi ngược lại: “Ngươi từ khi nào bắt đầu để ý đến ta?”
Kê Thủy thật lòng suy nghĩ lại một chút, nói rằng: “Ngày ấy Cô thấy ngươi từ trên tế đàn đi xuống, trong lòng liền có ý nghĩ muốn xé y phục của ngươi ra, vĩnh viễn triệt để giữ lấy.”
Quả nhiên là biến thái, khi đó hắn cao quý thần thánh không thể xâm phạm, cũng chỉ có biến thái mới có thể nghĩ đến những điều này.
Thấy Lục Lê không nói lời nào, Kê Thủy cười một tiếng, nói rằng: “May là Ca Nhi không quật cường giống như lúc trước, bằng không Cô sẽ không nhịn được tự tay phá huỷ ngươi.”
Lục Lê nghe nói như thế khắp cả người đều lạnh lẽo.
Kê Thủy vội vội vàng vàng chạy tới, ở không lâu lắm liền vội vã rời đi.
Lục Lê hỏi hệ thống những ngày qua Kê Thủy đang bận cái gì.
Hệ thống nói không biết, chỉ là nói cho hắn gần nhất trong cung đều lặng lẽ lan truyền một chuyện, vương muốn cưới vợ lập vương hậu.
Nếu như không phải chuyện ấy, vậy tại sao tẩm điện Quân Chủ bên trong bắt đầu bố trí giăng đèn kết hoa, tại sao cung nhân môn gần nhất đều ở trong cung lại ra ngoài bận rộn.
Hay bởi vì hiện tại ở trong vương cung chỉ có Lục Lê là phi tử [ làm màu ], vì lẽ đó không biết từ đâu mà hình thành tin đồn như thế.
Lúc hệ thống ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện này, Lục Lê chỉ cảm thấy đó chỉ là lời đồn đại.
Bởi vì Kê Thủy chưa đề cập đến hắn vấn đề này.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới rất nhanh Kê Thủy sẽ đến nói cho hắn biết, hắn muốn cưới vợ lập vương hậu.
Mặt Lục Lê bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, hắn đem chén trà trong tay ném về hướng Kê Thủy, chén sứ rơi xuống đất phát sinh tiếng vỡ nát lanh lảnh.
Lúc này Kê Thủy lại cười nói với hắn: “Cô muốn cưới vợ chính là ngươi.”
Trên mặt Lục Lê không có biểu lộ sang chảnh sung sướng khi nghe được lời cầu hôn này, mà là cau mày hỏi: “Cái Nam Cương công chúa kia là xảy ra chuyện gì?”
Giọng Kê Thủy nghe tới càng thêm vui vẻ, y nói: “Ca Nhi vì nàng mà tức giận?”
Lục Lê nghe được y được voi đòi tiên, thẳng thắn không thèm để ý tới y.
Kê Thủy không ép hắn, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Lê.
Đợi đến được buổi tối, Lục Lê nghe một đám người vọt tới tẩm điện chính mình, hầu hạ hắn mặc trường bào rườm rà lại hoa mỹ, đội lên đầu trang sức nặng nề, trên tay cùng chân gắn xích vàng, ngay cả dải băng bịt mắt cũng là màu đỏ thêu kim tuyến.
Trường bào trên người rất dày nặng, hơn nữa Lục Lê cũng không nhìn thấy, vì lẽ đó Quý Thanh Hoan bên cạnh hắn cùng một cung nữ đỡ lấy hắn bước đi.
Quốc gia này tập tục rất kỳ lạ, thời điểm hôn lễ không bái trời không bái đất cũng không bái phụ mẫu, vương thất muốn hướng về xà quật bái xà bên trong, dân gian liền bái về hướng vương cung.
Lục Lê kéo góc áo thật dài bước đi, lo lắng mình đi không cẩn thận sẽ ngã sấp mặt.
Hắn nghe được tiếng kèn cùng âm thanh cổ vũ nhiệt liệt.
Tay Lục Lê bị một cánh tay lạnh lẽo khác kéo lại, lôi Kê Thủy đi tới xà quật trước mặt, hai người quỳ trên mặt đất.
Tay Lục Lê giấu ở bên trong áo bào giật giật, thân thể nhịn xuống bản năng dục vọng muốn điều khiển xà, kế bên Kê Thủy liền lạy xuống.
Đợi đến khi đi vào bên trong tẩm điện của vương, Lục Lê bị trường bào cùng trang sức trên đầu ép ra một thân đầy mồ hôi.
Hắn nghe được âm thanh hệ thống gợi ý, nói độ HE đang dần tăng lên.
Kê Thủy ở bên ngoài chiêu đãi tân khách, Lục Lê liền ngồi ở trên giường buồn bực ngán ngẩm chờ y.
Chờ rồi lại chờ, Lục Lê nhẫn nại không chịu được đột nhiên muốn ngủ, tựa ở đầu giường trực tiếp ngủ thiếp đi.
Đang ngủ hắn ngửi thấy được một luồng mùi vị nồng nặc, đó là mùi máu tanh, mùi vị khiến người ta tuyệt vọng.
Phối hợp với huân hương, làm cho cỗ mùi vị này càng buồn nôn hơn.
Môi Lục Lê chạm đến bát sứ, thế nhưng mùi vị đó chỉ khiến hắn thêm khó chịu, coi như cho dù có tiến đến bên mép hắn đi chăng nữa, Lục Lê cũng ngậm miệng không uống.
Mãi đến tận có đôi môi lạnh lẽo chạm vào, cạy ra hàm răng hắn, đem máu tanh từng giọt cho vào miệng hắn.
Lục Lê phản cảm cau mày muốn phun ra, thế nhưng đầu lưỡi thâm nhập kia không cho hắn đem một giọt nào lãng phí.
Sau khi làm mấy lần, cho đến khi không còn giọt nào trong bát, người kia mới không còn hướng về hắn hôn tới.
Mí mắt Lục Lê nặng nề không mở ra được, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang chạm lên mặt hắn.
Tiếp theo là một cơn mộng cảnh tối tăm.
Lục Lê từ trong mộng tỉnh lại, hắn giật giật đầu ngón tay, chống đỡ người ngồi dậy, đầu bất chợt hướng về ngoài cửa sổ nhìn.
Ánh mặt trời ngày hôm nay rất long lanh, Lục Lê cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh sáng.
Thân thể Lục Lê đột nhiên cứng ngắc lại.
Ánh —— sáng —— ư?
Hắn chậm rãi, từ từ mở mắt ra.
Lục Lê nhìn thấy đôi tay chính mình, nhỏ gầy lại trắng xám, móng tay phấn hồng rất đáng yêu.
Hắn nhìn thấy xung quanh tràn ngập gia cụ cổ đại, thấy dưới thân y phục đỏ tươi làm từ gấm thêu lên hình song đầu xà.
Lục Lê không dám tin duỗi tay ra ở trước mắt quơ quơ, vội vàng hỏi: “Hệ thống, vì sao tao lại nhìn thấy?”
Hệ thống nói: “Tối hôm qua Kê Thủy đi vào, cho ngươi uống một bát gì đó.”
Lúc này Lục Lê mới hồi tưởng lại, xác thực là có chuyện như vậy.
Lục Lê hỏi: “Vậy tại sao tao lại khôi phục thị lực, là Nam Cương công chúa chỉ cho hắn?”
Hệ thống nói: “Hẳn là như vậy, sáng nay công chúa đã rời đi.”
Lục Lê nói: “Đến cùng nó cho tao uống thứ gì, mùi vị thật muốn ói.”
Hệ thống hàm hồ đáp một tiếng, bỗng nhiên nói rằng: “Độ HE đầy.”
Lục Lê lập tức liền cuống lên, hắn nói: “Vậy tại sao tao còn ở chỗ này?”
Hệ thống lại nói: “Kê Thủy khi thấy anh ngủ liền đến tiễn công chúa đi, lập tức trở về liền.”
Hệ thống vừa dứt lời, cửa tẩm điện được hai cung nhân canh giữ liền mở ra.
Lục Lê trợn to hai mắt, toàn thân không thể ức chế bắt đầu run rẩy lên.
Hắn nhìn thấy Kê Thủy, nhìn y bận hắc đế kim văn trường bào, nhìn thấy mái tóc y vừa đen vừa dài, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Còn nhìn thấy hắn, bị dải băng mắt bao lấy con ngươi.
Cung nhân tiến đến bên tai Kê Thủy nói gì đó, Kê Thủy mặt trắng xám không còn chút máu liền nở nụ cười le lói, nói rằng: “Ca Nhi tỉnh rồi?”
Hệ thống còn trùng hợp ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cậu ta nghe theo bí thuật từ Nam Cương công chúa, lấy con mắt của mình móc ra, nghiền nát thành canh, đem cho anh uống.”
Lục Lê dùng tay bịt lại cổ chính mình, hắn không ngừng ói cùng nôn khan, ngay cả dịch vị đều phun ra hết.
Thời điểm Kê Thủy tiếp cận hắn, hắn rít gào lên trốn về phía sau, nói rằng: “Cút ngay! Biến thái!”
Hắn nhìn thấy Kê Thủy lưng thẳng tắp, mím chặt môi, thật sự không làm thêm hành động nào nữa.
Âm thanh điện tử hệ thống vang lên: “Một thế giới mới đang chờ tải về… Năm, bốn, ba…”
Lục Lê khóc lóc đối với Kê Thủy nói: “Tại sao ngươi phải cho ta, tại sao…”
Một giây đếm ngược sau cùng, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu lớn, mắt Lục Lê tối sầm lại, ôm trái tim ngã xuống giường.
Đến cuối cùng, hắn nhìn thấy trên mặt Kê Thủy chảy xuống từng dòng huyết lệ.