Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 40



Sau khi nói câu đó xong, Lục Lê cảm giác trên cổ tê rần, hàm răng sắc bén đâm vào trong da, dường như muốn hút hết máu của hắn.

Lục Lê không nhịn được cơn đau liền giãy dụa, hàm răng rời đi bên gáy hắn, ngược lại đầu lưỡi ở hầu kết hắn liếm một hồi.

Toàn thân Lục Lê đột nhiên run lên, bất chợt kẹp chặt hai chân, nguyên bản động tác chống cự nhưng đã biến thành lời mời gọi không tên. Đầu hắn lung lay, muốn mở đường thoát.

Kê thủy dừng động tác lại, đối với Lục Lê nói: “Tiên sinh nói ra những lời như vậy thật khiến lòng người đau nhói, Kê Thủy vạn phần thương tâm.”

Làm ơn đi bên trong giọng nói đó một điểm đều không có mùi vị thương tâm nào cả.

Lục Lê nâng môi lên cười nhạo một tiếng, khẽ quát nói: “Mắc ói.”

Kê thủy trầm mặc một lát, sau đó nói: “Nếu tiên sinh căm hận Cô, không bằng để món đồ vật tiên sinh yêu thích nhất đến tiếp ngươi?”

Món đồ vật yêu nhất?

Lục Lê còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe tiếng vỗ tay độp độp vang lên, tuy rằng không nghe được tiếng vang gì, nhưng hắn cảm thấy tựa hồ có món đồ gì đó đang thong thả tiếp cận.

Ở trên đùi truyền đến xúc cảm trắng mịn lạnh lẽo, Lục Lê mới biết được “Đồ vật yêu thích” trong miệng Kê Thủy là món đồ gì, suýt nữa thét lên kinh hãi.

Động vật máu lạnh lớp da ngoài bóng loáng kề sát lên da hắn, đang không ngừng hướng lên trên nhúc nhích, lưỡi màu đỏ tươi lúc thè ra còn phát sinh tiếng tê xít nhẹ nhàng vang lên.

Kê Thủy ở một bên lẳng lặng nhìn.

Trên mặt Lục Lê cương lên không lộ ra dấu vết gì, nhưng thân thể sợ hãi lui về phía sau, mất đi cảm giác dây trói ở phía sau tay.

Kê Thủy nhìn động tác hắn theo bản năng, nói rằng: “Cô đã quên, tiên sinh có thể thao túng xà thuật, có điều… Nó có thể sẽ không vâng theo mệnh lệnh của ngươi.”

Bạch Đinh Ca xác thực có thể thao túng xà, thế nhưng hắn chỉ dựa vào động tác trên tay của chính mình tới chỉ dẫn, nhưng Kê Thủy lại cố ý đem tay hắn trói thật chặt.

Lục Lê cảm thấy Kê Thủy thực sự quá độc ác, hận không thể đi tới cắn chết y.

Chuyện còn lại, hết thảy đều không thể miêu tả.

Lục Lê lúc tỉnh lại lần thứ hai, hắn đều đã quên đêm nay là ngày nào.

Chỉ là hắn nhận ra được hạ thân trở nên đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, rất rõ ràng đã được sơ tẩy qua, nhưng làm sao cũng không thể quên được, vị trí bí ẩn còn trướng đau.

Sợi dây ràng buộc trên cổ tay đã không còn, thế nhưng vết ngấn vẫn còn đau nhức tồn tại trên da tay hắn.

Cả người Lục Lê nặng nề đến ngồi dậy, hắn suy yếu hỏi hệ thống: “Tao vẫn còn ở chỗ cũ?”

Hệ thống nói: “Ừ.”

Lục Lê chẳng buồn nói nữa.

Hắn như một bức tượng ngồi ở đó rất lâu, phảng phất thời gian như ngừng trôi.

Hệ thống không nhịn được nhắc nhở hắn: “Độ HE đến 60 điểm.”

Lúc trước làm đủ mọi cách độ HE cũng đều bất động, bây giờ lại tăng lên 50 điểm.

Lục Lê thở phào một cái, bỗng dưng liền nghe đến một thanh âm quen thuộc, cả người hắn đều cứng ngắc lên.

Giọng nói Kê Thủy mang theo thỏa mãn, y nói: “Tiên sinh có muốn tắm rửa?”

Nói xong không chờ Lục Lê trả lời, liền đem xiềng xích trên chân hắn mở ra, hai tay vòng qua chân hắn, đem Lục Lê ung dung ôm cả người lên.

Lục Lê nhịn lại nhẫn, sau đó thực sự nhịn không được, giơ tay liền tát y một bạt tay.

Tuy rằng có tiếng vang, thế nhưng cái sức mạnh kia lại rất nhẹ nhàng.

Bước chân Kê Thủy liên tục, thấp giọng uy hiếp nói: “Tốt nhất tiên sinh đừng làm tức giận Cô.”

Hầu như Lục Lê muốn nghiến nát cả răng mình, giữa hai lông mày tràn đầy căm ghét đối với y, gương mặt đẹp đẽ tất cả đều là vẻ chống cự lạnh lùng.

Kê Thủy nở nụ cười một tiếng, đi tới hồ nước phía trước, đem nam nhân trong lòng ném vào ấm trì.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị lại bị ném vào trong ấm trì, hầu như Lục Lê không thể nào đứng thẳng, hơn nữa trước mắt tối tăm, đầu gối hắn mềm nhũn, uống đầy một ngụm nước.

Ngay thời điểm cả người đều muốn té ngã ở bên trong nước, phía sau lưng dán lên lồng ngực, sức mạnh mạnh mẽ đem hắn kéo tới bên cạnh hồ, để lưng hắn dựa ở trên trì diêm.

Lục Lê ho khan hai tiếng, dùng tay lau nước trên mặt xuống, chỉ có thể dùng cánh tay vờn quanh cổ đối phương, mới có thể không để cho mình lần thứ hai hụt chân xuống.

Kê Thủy đưa tay chạm vào gò má Lục Lê, không nhịn được lại hôn lên mắt hắn, ngón tay đụng vào hàng lông mi đang run rẩy.

Lục Lê bị hắn chạm vào không nhịn được mở mắt ra, cùng cặp mắt kia đối diện trong chốc lát, Kê Thủy nở nụ cười, trong giọng nói không che giấu nổi cảm thán: “Mắt tiên sinh đẹp như vậy, chỉ tiếc không thể nhìn thấy xung quanh, để Cô cũng không nhịn được muốn đem con mắt hiến cho tiên sinh.”

Mẹ nó mi đừng chỉ nói mà không chịu làm.

Lục Lê không nói lời nào.

Hai người khoảng cách rất gần, gần đến nỗi một bên đầu Kê Thủy liền có thể hôn đến môi hắn, gần đến nỗi Lục Lê còn có thể nghe được tiếng hít thở từ Kê Thủy.

Kê Thủy xoa bóng lưng hắn bóng loáng, tuyến thanh âm trầm thấp, “Tiên sinh không phải muốn gặp lại Quý tiểu thư sao?”

“…” Bất thình lình Lục Lê bị giật mình đến nỗi ngơ ngẩn.

Tiếp theo, liền nghe Kê Thủy tiếp tục nói: “Không bằng tiên sinh nên nghĩ đến cái chết của nàng? Lăng trì, mộc lư, hay là ngũ mã phanh thây tốt hơn nhỉ?”

Ôi mẹ ơi cái tên biến thái này.

Lục Lê mím môi lại, trên mặt không có bất kỳ rung động nào, thật giống như y đang nói người nào đó không có quan hệ gì đối với mình.

Kê Thủy nhìn chăm chú hắn một lát, mới cười nói: “Tiên sinh quả nhiên vô tình, trước đó Cô còn tưởng rằng tiên sinh cùng Quý gia tiểu thư lưỡng tình tương duyệt. Dù sao…”

Y quan sát thật kỹ vẻ mặt Quốc Sư, tiếp theo ngữ khí lạnh lẽo nói: “Dù sao nàng ở trong ngục thất còn nhớ nhung tiên sinh, ồn ào không dứt, liền bị Cô hạ lệnh cắt đi đầu lưỡi.”

Kê Thủy thỏa mãn nhìn thấy vẻ mặt Quốc Sư lạnh nhạt rốt cục bắt đầu nứt vỡ, cánh tay nắm chặt quay chung quanh gáy y, muốn y cúi đầu.

Lục Lê tiến đến bên tai y, môi run lên, thanh âm đáng thương yếu ớt. Hắn dùng giọng nói cầu xin: “… Thả nàng ra.”

Cánh tay Kê Thủy mang theo bạc kén trượt vào trong nước, nhẹ nhàng xoa nắn cái mông co dãn của hắn, ngón tay ác liệt đưa vào hậu huyệt sưng đỏ, ở trong nội bích xoay tròn mãnh liệt.

Lục Lê chăm chú ôm y, không ngừng ở bên tai Kê Thủy lặp lại lời cầu xin, muốn y thả Quý Thanh Hoan ra.

Ngón tay tiến vào trong vách ma sát, lấy nước bôi trơn, không chút lưu tình ở bên trong đâm vào, địa phương bên trong truyền đến từng đợt đau đớn.

Đối mặt lời cầu xin hắn, Kê Thủy nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ năm đó Cô làm sao cầu tiên sinh buông tha mẫu thân? Mấy ngày sau tuyết rơi xuống rất lớn, Cô ròng rã ở trước phủ đệ ngươi quỳ ba ngày, mới cầu được hài cốt mẫu thân hoàn chỉnh.”

Lục Lê nghe xong lời nói của y trầm mặc chốc lát, cánh tay ôm chặt y thả lỏng đi rất nhiều.

Hắn cúi thấp đầu xuống, tóc dài che kín mặt, bỗng nhiên liền cười ha ha, cơ hồ Lục Lê đem nước mắt đều muốn bật cười: “Không hổ là mẹ con. Lúc trước mẹ ngươi cũng quỳ trên mặt đất cầu xin, muốn ta thả bà ấy xuống xà quật, khẩn cầu ngủ chung với lão Quân Chủ. Hướng về ta nói, bà muốn cùng phụ vương ngươi đồng táng, mà không phải là bị ngươi một mình mang về.”

Vừa dứt lời, ngón tay tàn phá bên trong hậu huyệt liền giật ra ngoài, vật cứng nóng rực xông tới tức giận tiến vào.

Trong lúc bất chợt bị lấp kín, Lục Lê khẽ rên đau một tiếng, móng tay sắc bén cắm vào bên trong vai y.

Kê Thủy rất phẫn nộ, vừa nãy những câu nói kia hoàn toàn chính là đánh vào mặt Kê Thủy, ám chỉ y từ đầu tới đuôi đều là tưởng bở.

Lưng Lục Lê chống đỡ trên trì diêm, chân cũng quấn quanh trên eo Kê Thủy, hai người động tác rõ ràng là cực kỳ thân mật, nhưng Lục Lê hận không thể muốn đem y bóp chết.

Phỏng chừng Kê Thủy cũng có suy nghĩ giống như hắn.

Đợi đến khi Kê Thủy rốt cục thỏa mãn, toàn thân Lục Lê như nhũn ra bị y đỡ lấy eo, chậm rãi thanh tẩy đồ vật ở bên trong.

Nướng nóng lưu động tiến vào, mang ra chính là trọc dịch màu trắng.

Kê Thủy đem hắn từ trong nước ôm lên, ôm đến trên giường mềm mại, dùng vải lụa lau chùi thân thể Lục Lê còn dính nước.

Lục Lê bị động tác y khinh nhu khiến hắn sợ vãi cả linh hồn, không biết Kê Thủy đang có ý đồ gì.

Nhìn thấy trên người trắng nõn lấm ta lấm tấm dấu vết ám muội, ánh mắt Kê Thủy ám trầm xuống, có điều vẫn cẩn thận đem nước trên thân nam nhân lau khô đi, lại vì hắn cẩn thận mặc vào trang phục hoa mỹ rườm rà.

Lục Lê không chỉ bị hắn dằn vặt, bụng còn bị đói nữa, bụng đói khiến hắn hoa mắt váng đầu, bước chân loạng choạng. Nên khi Kê Thủy lúc đứng dậy ôm hắn, Lục Lê cũng không chống cự quá mức.

Hắn nghe được tiếng cửa mộc dày nặng mở ra, cũng không lâu lắm, liền ngửi đến mùi thơm của thức ăn ——

Lục Lê nước miếng đều muốn chảy xuống, thế nhưng thời điểm Kê Thủy đem hắn đặt xuống chỗ ngồi, hắn vẫn một bộ giả vờ lạnh lùng rụt rè.

Kê Thủy dùng đôi đũa ngà voi gõ lên chén, tiếng vang ting tang giòn giã vang lên bên trong, hời hợt nói: “Nếu tiên sinh không nghe lời, gặp xui xẻo chính là Quý Thanh Hoan.”

“Tiên sinh ương bướng Cô một lần, Cô liền sai người chặt đứt một ngón tay nàng, chờ ngón tay cùng ngón chân đều không còn, liền lột da nàng ra đem toàn bộ khối thịt ném vào trong nước muối ngâm, cuối cùng chế biến thành mỹ thực dâng đến cho tiên sinh ăn.”

Trên mặt Lục Lê tuy rằng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng không nhịn được muốn nôn mửa.

Bị y nói như thế bây giờ muốn ăn cũng không nuốt nổi.

Thế nhưng hắn vẫn thỏa hiệp, lần mò dò dẫm đôi đũa cùng chén đặt ở trên bàn.

Lúc trước khi còn làm Quốc Sư cơm bưng nước rót y phục đều có người tới hầu hạ hắn, hiện tại tự mình động thủ đương nhiên càng không được sai lầm.

Canh nóng còn đang bốc hơi sóng sáng ở trên tay hắn, tay Lục Lê tránh né rụt lại đúng lúc, chỉ dính lên một chút.

Lục Lê còn muốn nhấc đôi đũa lên lấy thêm đồ ăn, tay nâng lên liền bị đè lại.

Kê Thủy nâng eo gầy nhỏ của hắn, đem Lục Lê ôm lên, thân thể hắn căn bản không có trọng lượng liền ngồi vào trên đùi của y.

Lục Lê đối diện Kê Thủy, còn đưa tay ở trên người y sờ soạng lung tung mấy lần, nội lực mất hết, thị lực hoàn toàn không có, khiến hắn có cảm giác hoảng hốt không tên.

Bên môi xuất hiện cái muỗng sứ trắng, sau đó ngửi thấy được hương vị mê người, Lục Lê liền không thể chờ đợi được nữa đem muỗng cháo bên trong nuốt vào.

Thế nhưng đã qua một thời gian chưa được ăn, trong cổ họng như có dị vật ma sát cực kỳ đau đớn, Lục Lê che miệng lại cúi thân xuống ho khan kịch liệt vài tiếng.

Kê Thủy vỗ lưng hắn, nói rằng: “Chậm một chút.”

Sau khi hòa hoãn một chút, Lục Lê thở ra một hơi, cái muỗng sứ trắng lại đưa tới bên mép hắn.

Lục Lê yên lặng há miệng ra, đem cháo thanh đạm từng muỗng từng muỗng nuốt vào.

Đợi sau khi ăn tô cháo xong, Lục Lê mới cảm thấy không còn đói bụng nữa, cảm giác như mình đang sống lại.

Hắn nghe được âm thanh Kê Thủy cầm tô cháo rỗng phóng tới trên bàn, Lục Lê phát hiện tư thế hai người như vậy có chút lúng túng, thời điểm đang muốn đứng dậy, eo lại bị nắm chặt không thể cử động.

Trán Kê Thủy chặn hắn lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh đã chắc bụng chưa?”

Lục Lê không phản ứng y.

Kê Thủy liền nói tiếp: “Vậy thì bắt đầu thôi, trừng phạt dành cho tiên sinh.”

Trực giác Lục Lê nói cho hắn biết, đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Sự thực chứng minh, trực giác của hắn luôn luôn rất chuẩn.

Kê Thủy không hi vọng gì hắn sẽ trả lời, tiếp theo ung dung ôm hắn lên, đem cánh tay Lục Lê đặt trên cổ mình, như ôm một đứa bé nâng hắn đứng dậy.

Sau đó đem Lục Lê đặt xuống trên giường, lần thứ hai đem hai cổ tay hắn trói lại vào nhau.

Lục Lê thật muốn mắng to cầm thú, sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên. Thật sự là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể động dục, đến chỗ nào cũng đều muốn hắn làm tình một phát.

Kê Thủy cởi đi lớp trang phục mới vừa bận cho Quốc Sư, thân thể đẹp đẽ đều lộ ra ngoài.

Lục Lê vốn cho rằng Kê Thủy muốn cùng hắn làm một nháy, nhưng mà khi chất lỏng lạnh lẽo bôi ở trước núm vú hắn, hắn mới phát hiện mình triệt để nghĩ lệch đi rồi.

Âm thanh Kê Thủy giờ khắc này giống như ác ma từ địa ngục, y nói: “Có thể sẽ có chút đau, tiên sinh ráng nhẫn nhịn một chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv