Hệ thống, sao lại thế này? Sao tôi lại đột nhiên đau như vậy? Mạc Sinh Bạch sắc mặt tái nhợt, dạ dày co rút từng trận đau đớn, chân mềm nhũn đến không thể đứng dậy, thân thể đang tựa vào tường chậm rãi trượt xuống.
Hệ thống: Đây triệu chứng của ung thư dạ dày, cũng là lý do cuối cùng mà nguyên chủ chết.
Mạc Sinh Bạch: Không có tôi, nguyên chủ cũng sẽ bị dạ dày ung thư hành hạ đến chết. Có thể che chắn cảm giác đau cho tôi không?
Hệ thống: Vô cùng xin lỗi. Hiện tại cơn đau này không làm nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không thể, xin kí chủ thông cảm.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống cậu có phải muốn tôi đau đến chết không vậy!
Hệ thống: Xin kí chủ đừng hoài nghi bản hệ thống. Mọi thứ hệ thống làm đều là vì phát triển nội dung câu chuyện, hơn nữa, lập tức sẽ có người phát hiện ra anh.
Chỉ qua một lát, Mạc Sinh Bạch liền nghe thấy tiếng giày da gõ lên sàn nhà, người nọ bước rất nhanh, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt hắn, thanh âm vô cùng khẩn trương “Mạc, Mạc, Mạc Đại thần, anh làm sao vậy?”
Mạc Sinh Bạch cố sức ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt quen thuộc. Hắn dùng sức vươn tay tới trước thốt ra hai chữ “Bệnh viện.” rồi đổ gục xuống.
Người tới chính là Tần Lực đang lén lút đi theo Mạc Sinh Bạch. Tần Lực nhìn Mạc Sinh Bạch sắc mặt tái nhợt, trái tim lập tức co rút, quyết định thật nhanh, cõng Mạc Sinh Bạch lên lưng, đem hắn vào xe của mình, dùng tốc độ liều mạng hướng tới bệnh viện tư nhân nhà y mà phóng đi.
Nhìn theo người nọ được đưa lên cán cứu thương, rồi được đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người Tần Lực trở nên hoảng sợ tột độ. Nhìn chằm chằm vào ba chữ “Đang cấp cứu” màu đỏ tươi, thật lâu sau, mới phát hiện tay y nãy giờ vẫn siết chặt, khi buông ra, trong lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Phẫu thuật suốt bốn giờ, vị bác sĩ trưởng khoa mới bước ra, Tần Lực ngay lập tức hỏi “Anh ấy làm sao vậy?”
“Nhị thiếu, Mạc Đại thần bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, nhiều nhất cũng chỉ còn nửa năm.”
Tần Lực cứng ngắc, trái tim như đang ở giữa trời đông giá rét, lạnh đến không thở nổi, “Khi nào tôi có thể vào thăm anh ấy?”
“Có lẽ khoảng một giờ nữa, chỉ cần ngài ấy tỉnh, Nhị thiếu có thể vào thăm.”
Tần Lực gật đầu “Vậy ông cứ đi trước đi.”
“Nếu Nhị thiếu có chuyện gì cần, cứ tới tìm tôi.”
“Làm phiền.”
Hóa ra đây mới là nguyên nhân thật sự khiến hắn rời khỏi giới giải trí, một người kinh tài tuyệt diễm như vậy, sao lại gặp phải căn bệnh quái ác này? Tần Lực buộc chính mình tỉnh táo lại, gửi cho Tần Vinh một tin tức chấn động: Bây giờ em đang cùng Mạc Đại thần ở bệnh viện nhà mình, anh ấy vừa phẫu thuật xong. Bác sĩ nói là ung thư dạ dày, giai đoạn cuối. Anh mau khống chế tin tức, đừng để bất cứ tin gì từ trong bệnh viện lọt ra ngoài, xin anh.
Tin nhắn rất nhanh đã có trả lời. Tin nhắn của Tần Vinh rất ngắn, chỉ có bốn chữ: Đã biết, yên tâm.
Mùi thuốc sát trùng quá nặng, Mạc Sinh Bạch ngủ không an ổn, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt. Hắn mở mắt ra, đập vào mắt là màu trắng xóa đặc trưng của bệnh viện. Cảm giác ở trong bệnh viện thật sự không tốt, hắn sẽ dễ dàng nhớ tới cơ thể của hắn ở thế giới hiện thực đang nằm trên giường bệnh bất lực như thế nào. Ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chính mình bị nhiệm vụ trói buộc, mỗi ngày thật thật giả giả, giả giả thật thật, sống sống chết chết, chết chết sống sống, có khi sẽ không phân biệt nổi thế giới hiện thực cùng thế giới nhiệm vụ. Hệ thống, nếu như tôi chết đi khi nhiệm vụ chưa xong, thì sẽ thế nào?
Hệ thống: Kí chủ, hệ thống chỉ có thể nói cho anh biết, trừng phạt đó anh không thể chịu nổi đâu, so với chết, sẽ thống khổ hơn rất nhiều. Kí chủ, tâm tình của anh bây giờ không có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ, xin hãy đúng lúc điều chỉnh.
Mạc Sinh Bạch chỉ cảm thấy chán ngán từ sâu trong nội tâm, ánh mắt cũng để lộ ra một chút mệt mỏi.
Tần Lực vừa bước vào liền nhìn thấy người đang ngồi trên giường bệnh. Dư quang của trời chiều phủ lên hắn một tầng ánh sáng màu vàng rực rỡ, cho dù sắc mặt hắn lúc này vẫn còn tái nhợt, vẫn có một loại vẻ đẹp làm cho người ta phải cảm thán không ngừng. Tần Lực nhìn đến ngây người.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Mạc Sinh Bạch vừa quay đầu liền nhìn thấy cạnh cửa ra vào có một người trẻ tuổi nhìn rất quen mắt “Mời vào.”
Tần Lực phục hồi tinh thần, bước nhanh đến trước giường, đưa tay đặt hộp giữ ấm lên bàn “Mạc Đại thần, bây giờ anh có cảm giác khá hơn chút nào không?”
“Ngồi đi.” Mạc Sinh Bạch nhìn vẻ mặt người nọ chút cẩn trọng.
“Cám ơn.”
“Cảm ơn cái gì?” Mạc Sinh Bạch cảm thấy có chút buồn cười “Nói cám ơn phải là tôi mới đúng chứ. Bây giờ tôi chính thức hướng cậu nói lời cảm ơn. Cám ơn cậu, Tần Lực.”
“Mạc, Mạc, Mạc Đại thần, anh còn nhớ em?” Tần Lực khẩn trương đến mức nói lắp.
“Không phải cậu đã từng tới buổi diễn của tôi làm khách mời sao?”
“Vâng.” Tần Lực gật gật đầu, cách Đại thần quá gần, rất khẩn trương đó. Ánh mắt đưa đến hộp giữ ấm lúc nãy đặt trên bàn, Tần Lực đứng lên, đem hộp giữ ấm mở ra, một mùi hương canh gà nồng đậm liền nhẹ nhàng lan tỏa. Y đổ canh ra một chén nhỏ, cẩn thận đưa cho Mạc Sinh Bạch “Mạc Đại thần, đây là canh em vừa mới đến Ngũ Vị Hiên mua, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Nhận lấy canh gà, nhìn nước canh có màu vàng nhạt nhìn rất ngon miệng, liền uống một ngụm, hương vị nồng đậm lại chứa một tia ngọt ngào. Mạc Sinh Bạch vui vẻ tán thưởng “Ngon lắm. Nhưng mà, canh gà tôi cũng uống rồi, cậu cũng đừng gọi Đại thần Đại thần nữa, gọi tôi Mạc ca đi, thế nào?”
Tần Lực có chút vui mừng, bật người lập tức nghe theo “Mạc ca, canh gà hơi nóng, anh uống chậm một chút.”
Ánh mắt của y mang theo quan tâm ái mộ quá rõ ràng, cho dù có cẩn thận tự cho rằng mình che dấu tốt lắm, nhưng Mạc Sinh Bạch là người thế nào chứ, sao lại nhìn không ra? Trong lòng liền suy tính. Dù sao hắn diễn cũng đã quen, lại diễn thêm một chút nữa, thì cũng có khó khăn gì đâu?
Uống xong canh gà, Mạc Sinh Bạch vô cùng am hiểu lòng người hỏi “Tôi cũng không sao rồi, cậu chắc đang bận rất nhiều việc đúng không, không cần ở lại chỗ này cùng tôi đâu.”
Tần Lực có chút mất mát, nhưng cũng biết tiến lùi “Vậy được, Mạc ca anh nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì ngày mai em sẽ mang đến cho anh.” Lại giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, Tần Lực có chút ngượng ngùng “Mạc ca, em còn chưa có số điện thoại của anh?”
Mạc Sinh Bạch cười có chút ý vị thâm trường “Đưa điện thoại của cậu đây.” Khi y đưa di động qua, Mạc Sinh Bạch nhanh chóng nhập vào một chuỗi số, còn đem phần tên gõ thành ba chữ Mạc Sinh Bạch.
“Vậy, Mạc ca, ngày mai em lại đến thăm anh. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Mà Thẩm Lưu Bạch vẫn chưa xuất hiện lại đang bị lão gia tử, cũng chính là ba của y gọi về tổ trạch. Đem toàn bộ những việc xằng bậy y làm gần đây răn dạy mạnh mẽ một phen, sau đó mới phất tay để cho y cút, mắt không thấy tâm không phiền.
Rốt cục thoát khỏi ma trảo Thẩm Lưu Bạch thở ra một hơi, mới vừa mở ra di động đã bị tin tức Mạc Sinh Bạch rời khỏi giới giải trí làm cho chấn kinh. Y nhíu mày, gọi điện cho trợ lý của hắn xác nhận qua một lần, kết quả dĩ nhiên lại là sự thật. Nhịn xuống xúc động muốn chửi mẹ nó, lập tức gọi điện thoại cho Mạc Sinh Bạch, thời điểm đầu dây bên kia bắt máy, ngữ khí đã trở nên cực kỳ ôn nhu “Sinh Bạch, em nghe nói, hôm nay anh tuyên bố rút khỏi giới giải trí?”
“Ừ.”
“Vậy, vậy sau này anh có tính toán gì không?”
“Ăn rồi chờ chết.”
“Ha ha, Sinh Bạch, anh không hợp với mấy câu nói đùa này đâu. Anh đang ở nhà sao?”
“Không phải.”
“Vậy anh ở đâu?”
“Bệnh viện.”
“Cái gì?” Thẩm Lưu Bạch căng thẳng trong lòng, ngữ khí lập tức khẩn trương “Sao anh lại ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì? Anh ở bệnh viện nào? Em lập tức qua đó.”
“Không cần. Không có chuyện gì, bệnh vặt mà thôi.”
“Anh sao có thể như vậy?” Thẩm Lưu Bạch nóng nảy “Em là bạn trai của anh! Anh đã gặp ai bị bệnh mà không có bạn trai của mình chăm sóc chưa?”
“Lời này của cậu không sai, nhưng mà tôi muốn sửa lại một chút.” Mạc Sinh Bạch tạm dừng, thanh âm lạnh lùng “Về quan hệ của chúng ta, tôi đã từng thừa nhận qua sao?”
Trái tim Thẩm Lưu Bạch lập tức nguội lạnh “Anh có ý gì?”
“Tôi nghĩ rằng bản thân đã nói rất dễ hiểu.”
“Em không hiểu.”
“Tôi hy vọng cậu sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa, vậy đi.”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm tít tít, từng tiếng một làm cho tâm Thẩm Lưu Bạch vỡ vụn.