Mạc Sinh Bạch dưới ánh mắt sùng bái của các học đệ học muội dùng thời gian chưa đầy 20 phút, trật tự rõ ràng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu mà giảng xong toàn bộ nội dung bài học. Sau đó bước dài ra khỏi phòng học, chờ đợi con cá sắp cắn câu.
Không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Tôn Kiên, Cao Kỳ theo sát hắn rời khỏi phòng học. “Này! Mạc Sinh Bạch, anh đứng lại!”
Mạc Sinh Bạch dừng bước, quay lại nhìn hắn, trong mắt Cao Kỳ mang theo chút bướng bỉnh cùng không kiên nhẫn, giống như một con chó bị giẫm phải đuôi. “Vị học đệ này, có chuyện gì sao?”
Lần này Cao Kỳ thực sự xù lông, ánh mắt trừng lớn “Anh hỏi tôi là ai? Anh thế nhưng hỏi tôi là ai?!”
Mạc Sinh Bạch dùng ngữ khí lạnh lùng để phù hợp khuôn mặt băng sơn của hắn “Vị học đệ này, tại sao tôi phải biết cậu? Người nhận ra tôi rất nhiều, chẳng lẽ tôi đều phải biết tất cả bọn họ sao?” Mạc Sinh Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay “Ngại quá, cậu đã làm tôi muộn ba phút, tôi còn có việc, tạm biệt học đệ.”
“Anh!! Tên chết tiệt!” Cao Kỳ mắng xong liền có chút xấu hổ, y thấy mình không khác gì nữ sinh. Nhưng Mạc Sinh Bạch chỉ để lại cho y một bóng lưng, dường như không hề nghe thấy, lại giống như không hề quan tâm. Cao Kỳ buồn bực.
Tôn Kiên bước tới vỗ vai y “A Kỳ, vừa rồi tao cũng nghe được, đừng nói người mày muốn tìm là Mạc Sinh Bạch nhé?”
“Đúng thì sao? Hắn thiếu tao, tao nhất định phải đòi lại.”
Tôn Kiên ánh mắt phức tạp “A Kỳ, lời hắn nói mày quên đi, mặc kệ là chơi đùa hay nghiêm túc, mày đừng quá so đo.”
Cao Kỳ có chút khó chịu, thứ y muốn chưa bao giờ thoát khỏi tay y. Nếu đem Mạc Sinh Bạch cao cao tại thượng không coi ai ra gì kia bắt lấy, rồi hung hăng vứt bỏ, nghĩ đến việc sau này trên mặt Mạc Sinh Bạch sẽ xuất hiện thần sắc thống khổ, Cao Kỳ hưng phấn vô cùng “A Kiên, tao quyết định rồi, mặc kệ thế nào, tao nhất định sẽ đem Mạc Sinh Bạch đuổi tới tay!” Tất nhiên bạn học Cao Kỳ đang hưng phấn đã quên luôn việc mình từng bị Mạc Sinh Bạch làm đến khóc kêu cha gọi mẹ.
Tôn Kiên đau đầu, quả nhiên im lặng là tốt nhất, đành phải nói “Loại chỉ số thông minh cao như hắn tao thật sự không biết phải làm thế nào, hay chúng ta trở về cẩn thận tìm một chút tư liệu của hắn, rồi lập kế hoạch theo đuổi sau, được không? “
Cao Kỳ vỗ vai hắn “Tiểu Kiên Tử, rất nghĩa khí! Về sau nhất định sẽ giới thiệu cho mày một đại mỹ nữ!”
Mặt Tôn Kiên nhăn lại như ăn phải mướp đắng “A Kỳ, đừng gọi tao bằng cái tên đó được không? Nghe cứ như thái giám.”
Cao Kỳ cười ha ha, liền cùng Tôn Kiên đi tìm tư liệu.
Mà Mạc Sinh Bạch bên này đang vì hệ thống đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ chi nhánh mà không còn lời nào để nói. Cái gì gọi là “quyến rũ Lâm Kỳ, đem độ hảo cảm kéo đầy 100”? Đó rõ ràng là tiện thụ kiếp trước của Cao Kỳ được chứ? Mạc Sinh Bạch sắp sửa biến thành Sparta luôn rồi!
Mạc Sinh Bạch không ôm hy vọng hỏi “Có thể từ chối nhiệm vụ chi nhánh không?”
Hệ thống: Có thể nha.
Mạc Sinh Bạch: Hả? Tốt như vậy?
Hệ thống: Nhưng mà nếu như từ chối, nhiệm vụ này liền tương đương với không hoàn thành. Cùng với việc không làm nhiệm vụ chính không có gì khác nhau.
Mạc Sinh Bạch co rút khóe miệng, hắn cũng biết, dựa theo tính cách hệ thống nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hệ thống: Nhiệm vụ chi nhánh: quyến rũ Lâm Kỳ, đem độ hảo cảm kéo đầy 100, kí chủ có chấp nhận nhiệm vụ hay không?
Mạc Sinh Bạch cắn răng: Chấp nhận nhiệm vụ chi nhánh.
Vì thế vào lúc Cao Kỳ đang cùng Tôn Kiên vội vàng lập kế hoạch theo đuổi Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch cũng đang phải lập ra kế hoạch quyến rũ Lâm Kỳ.
Mạc Sinh Bạch nhìn sơ qua nội dung truyện. Lâm Kỳ là một tiểu bạch thỏ điển hình, thuần khiết lại thiện lương, nói trắng ra là chính là đứa ngốc dễ lừa, tính cách vô hại vẻ ngoài lại đẹp, cho nên hấp dẫn Cao Kỳ đã từng bước qua nghìn bụi hoa. Tay tình trường già đời Cao Kỳ không cần tốn nhiều công sức đã đem tiểu bạch thỏ Lâm Kỳ đuổi tới tay, rồi sau đó lại vì hoa nhà không bằng hoa dại, Cao Kỳ ngoại tình, Lâm Kỳ lên án, vì thế phịch phịch phịch [1] hai người hòa hảo như lúc ban đầu, cứ như vậy ngoại tình lại phịch phịch phịch n lần, hai người thần kỳ happy ending. Mạc Sinh Bạch đỡ trán, như vậy mà cũng happy ending được, Lâm Kỳ này rốt cuộc có bao nhiêu tiện [2] đây! Mấu chốt là hiện tại Lâm Kỳ cũng là mục tiêu tấn công của mình, nghĩ đến đây Mạc Sinh Bạch liền cảm nhận được ác ý của hệ thống dày đặc đến cỡ nào.
[1] phịch phịch phịch: tiếng động khi làm tình
[2] tiện trong tiện thụ
Đáng để ăn mừng chính là, thân thể này sẽ chết vào năm tư, còn Lâm Kỳ bây giờ vẫn chưa vào đại học, chỉ mới học cấp ba. Cấp ba, thật sự là ông trời cũng giúp hắn! Mạc Sinh Bạch chưa bao giờ quên có một loại gọi là học sinh cấp ba học cực như chó, lại có một loại nghề nghiệp gọi là giáo sư dạy kèm tại nhà.
So với phương pháp cổ điển của Mạc Sinh Bạch, Cao Kỳ dưới ánh mắt khinh bỉ của Tôn Kiên lại kiên định chọn một phương pháp phi thường cẩu huyết mà dị thường hữu dụng, chính là… anh hùng cứu mỹ nhân!