Bị đồng minh phản thủ, đối diện hiểm cảnh, bao vây tứ phía, trước mặt là Đồng Lương, Tân đế cùng Lục vương đang tấn công, sau lưng lại là thế lực Tứ hoàng tử Quân Ngạo phản chiến, mắt thấy sẽ táng thân tại nơi này, Hứa Dịch lại nhận được tin dữ từ toán tử sĩ của gã tại Định quốc, "tại sao các ngươi lại tới đây?"
Đội tử sỉ tinh nhuệ ngàn người tuyển một, hết thảy có vài trăm người, lúc này đây chỉ còn vài người sống sót đến báo tin: "Bẩm Định Công hầu, từ lúc ngài dẫn quân tấn công Thiên triều, Huyền quốc gây chiến cùng chúng ta, hiện tại Định quốc đã quy hàng trước Huyền vương, lão hoàng đế đã dâng ra ngọc ấn. Ông ta còn nói..."
"Lão ta nói gì?" Hứa Dịch gằn từng tiếng, gân xanh nổi lên rõ từng đường, dường như gã đoán được đáp án là gì, nhưng gã vẫn muốn nghe từ miệng của bọn họ.
Âm thanh của tên tử sĩ thập phần run rẩy: "Lão nói Định Công hầu tội ác khó dung, lòng lang dạ thú, vô pháp vô thiên, Định quốc cùng Định Công hầu từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt. Bất quá, thay trời hành đạo, nếu gặp được ở đâu, liền giết chết không tha."
Dứt lời, phóng ra ám khí, còn cách một tấc sẽ chạm tới người Hứa Dịch, thì đã bị cắt đứt cổ, máu tươi phún ra, vẫn là chậm hơn gã nửa bước, không hổ danh Tu La tướng quân.
"Ha ha ha, cả đời này Hứa Dịch ta vì nước vì dân, cống hiến cho xã tắc không ngại máu đổ đầu rơi, lại bị quốc gia ruồng bỏ, chính là trời cao kị người tài, ta tuyệt đối sẽ không thua..." Hứa Dịch đầu tóc rối bời hét to ngạo nghễ.
Điên cuồng dẫn quân công phá hòng mong muốn thoát khỏi thế cục bị vây hãm, lại nhận lấy bàn thua trước mắt, quân đội Định Công hầu bị tuyệt diệt không chừa manh giáp, cổ nhân nói "dục tốc bất đạt" chính là để hình dung chuyện này đi, cổ nhân cũng có câu: "Trời cao có mắt, ác giả ác báo."
Tứ hoàng tử Quân Ngạo đầu hàng, bị áp giải về kinh thành chịu tội, hắn chỉ cầu xin Quân vương tha cho Bắc Tấn cùng quân đội phía Bắc một mạng, người nào làm người đó chịu, lỗi lầm hắn gây ra hắn cam tâm tình nguyện dùng mạng để trả.
Hứa Dịch bị công khai xử tử thị chúng, Quân Duệ biết lòng dân phẫn nộ, ai oán khắp trời trước những tội trạng hung bạo của gã, nên cho phép người dân mang theo vũ khí lăng trì, róc da róc thịt gã, trả thù cho thân nhân đã mất mạng dưới tay của Định quốc quân.
Thế cục trần ai lạc định, bình loạn nội phản, dẹp yên ngoại tặc, Thiên triều trở về những ngày tháng an bình như chưa từng trải qua sự đau thương mất mát. Quân Duệ mở kho lương cứu tế ban phát lương thực cho dân chúng trong vùng chiến loạn, Cửu hoàng tử quyên góp toàn bộ tư gia vào quốc khố, hỗ trợ Thiên quốc phồn vinh hưng thịnh.
Dạ Vũ tỏ vẽ, còn chưa kịp hưởng thụ giàu có đã trở nên vô sản, vẫn là ôm đùi Cố lão công mới là lựa chọn sáng suốt.
Tại biệt viện bên trong Tỏa Liên thành, Ly Huyên đang ngồi xoa chiếc bụng đã hơn tám tháng của mình, từ ngày Quân Ngạo giam lỏng cậu tại chỗ này để ra chiến trường Đồng Lương cũng đã gần nửa năm, cậu ở nơi này có người lo bữa ăn giấc ngủ, nhưng lại không tìm được cách nào trốn thoát, càng không nghe ngóng được tin tức nào của Quân Duệ. Sức khỏe của anh thế nào rồi? Độc tố được giải hết hoàn toàn chưa? Có còn.. nhớ tới cậu không?
Âm thanh của nội thị vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu: "Liên công tử, chủ tử dặn ta đưa người rời khỏi đây."
"Đã xảy ra chuyện gì? Ta có thể đi rồi sao?" Ly Huyên ngạc nhiên vào những gì cậu nghe được, sẽ không giống tính cách của Quân Ngạo.
"Chủ tử đã bị bắt giam tại hình phòng Đại Lý tử, ngày xử quyết còn đang định đoạt, trước khi đi ngài ấy có dặn, nếu thất bại, thì ta sẽ dẫn công tử rời khỏi đây, an toàn vào kinh đô." Thị vệ che giấu vẻ đau lòng cùng mất mát vì mất đi chủ tử, cung kính đáp.
Ly Huyên ù ù cạc cạc nghe xong, liền bảo: "Vậy phiền ngươi dẫn ta quay lại kinh đô." Vừa nghĩ có cơ hội gặp lại Quân Duệ, trái tim cậu thổn thức không thôi. Nếu anh biết mình đã mang thai, sẽ có phản ứng như thế nào đây?
"Ngươi muốn đi sao? Ha ha ha, đâu có dễ như vậy?" Bạch Trì toàn thân tóc tai rối bời bước vào, gương mặt tái nhợt, nhìn kỹ còn có vài vết sẹo mờ, người không ra người, ma không ra ma, làm gì còn dáng vẻ phú quý tiểu ca nhi thanh khiết ngàn người mơ ước.
"Tại sao ngươi lại thành ra như vậy?" Ly Huyên trong mấy tháng này đã nhớ ra gần hết chuyện cũ, từ lúc còn ở Bạch gia cho tới chuyện hẹn ước cùng Quân Ngạo, bất quá đều chỉ là giấc mộng Nam Kha.
"Ngươi hỏi ta sao? Đều không phải tự tay ngươi ban cho hay sao?" Bạch Trì điên cuồng vĩnh viễn không bao giờ quên được ác mộng đêm hôm ấy, cũng chính là bắt đầu cho quãng đời tăm tối kế đến mà cậu ta phải đối mặt.