"Vật này là Vân đại sư nhờ Cửu hoàng tử giao cho ta, ta cũng không nhớ rõ nó là gì. Ân,..." Vừa nhìn tới uyên ương bội trên tay Quân Ngạo, Ly Huyên có cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng lại không làm sao nhớ ra được.
Quân Ngạo lấy từ cổ áo ra mặt dây chuyền, trùng hợp chính là nửa còn lại của mảnh ngọc kia. "Đây là đôi ngọc huyết uyên ương gia truyền của ngoại tổ mẫu, con trống là uyên, con mái là ương, mỗi người một nửa, là tín vật tám năm trước ta giao cho ngươi, Ly Huyên, hay nói đúng hơn là Bạch Liên... Liên nhi." Hắn ánh mắt thâm tình nắm chặt hai mảnh ngọc bội hợp thành một, quả thật chính là một đôi.
"Ân, ta không nhớ, chuyện xảy ra trước năm mười tuổi ta đã quên cả rồi. Ân, đầu ta đau quá.." Ly Huyên bất chợt ôm lấy đầu ngã xuống giường.
"Liên nhi, ta và ngươi mỗi người một nửa, bật này sẽ giúp chúng ta nhận ra nhau." Là ai đang nói, Ly Huyên cảm thấy đầu đau như búa bổ.
"Liên nhi, ngươi tuyệt đối không được quên ta,..." Từng mảnh ký ức vụn vặt như thác nước đổ về.
"A Ngạo..." Ly Huyên bật thốt lên.
Đổi lấy cái ôm thật chặt của Quân Ngạo, "rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra ta rồi sao?" Hắn thật sự vui mừng quá đỗi.
Ly Huyên lại đẩy hắn ra lần nữa, "phải, ta nhớ ra ít chuyện của lúc trước. Có thể ta là Bạch Liên trong những mảnh vụn trí nhớ kia, bất quá ta đã là thê tử của Quân Duệ, chuyện cũ giữa chúng ta ngươi cũng nên buông xuống rồi."
"Sao lại có thể? Ta có điểm nào thua tên bệnh tật đó, trước đây là ta có lỗi với ngươi, ta sẽ dùng thời gian nửa cuộc đời còn lại để bù đắp, tương lai của chúng ta còn rất dài, Liên nhi, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?" Quân Ngạo không chấp nhận được sự từ chối của cậu, hắn ta không thể lại đánh mất ái nhân lần nữa.
"Cho tới bây giờ, ta chưa từng hận ngươi, A Ngạo. Cũng không thể yêu ngươi như trước đây. Là ý trời, là duyên phận, chính là chúng ta đã bỏ qua nhau." Ly Huyên tâm bình khí hoà đáp, sau khi nhớ lại chuyện cũ, cậu cảm thấy bản thân đã bình thản hơn rất nhiều. Đối diện với người đàn ông trước mặt này, cậu cũng không biết nên có cảm xúc gì. .
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
"Ta không bằng lòng, ngươi nhất định phải là của ta." Quân Ngạo đỏ mắt, điên cuồng tiến tới cởi áo của cậu, đôi môi mỏng vô tình ma sát trên gương mặt cậu, chạm vào bờ môi đỏ ửng rồi đến gò má phấn hồng. Ly Huyên bất lực giẫy giụa, bắt thấy tình thế sắp không kiểm soát được, cậu liều mạng dùng trán đập vào đầu hắn một tiếng thật to, đến cả Quân Ngạo cũng giật mình.
Chợt cơn đau đớn âm ĩ từ vùng bụng truyền tới, làm Ly Huyên choáng váng, tầm mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
"Người đâu, truyền đại phu!" Quân Ngạo bị cậu làm cho hoảng sợ, lập tức hét lớn.
Lúc đại phu tới nơi, ông bị thần sắc như muốn đòi mạng của hắn là giật thót tim, sợ sệt bắt mạch, băng bó vết thương trên đầu cậu ta. Rồi ra báo cáo với Quân Ngạo: "vị ca nhi bên trong chỉ bị bầm nhẹ ở trán, có điều thai nhi trong bụng còn chưa ổn định, hai người tốt nhất vẫn nên tránh hành phòng, động đến thai khi sẽ không tốt cho sức khoẻ của bọn họ."
Quân Ngạo vừa nghe đến đó liền đánh rớt chén trả đang cầm trên tay. Cậu ta mang thai rồi sao? Vậy mà ái nhân của hắn lại mang thai nghiệt chủng của địch nhân. Ha ha, ông trời quả là luôn tặng cho hắn những điều không thể lường trước được. Quân Ngạo tức giận, hất đổ toàn bộ vật dụng xung quanh, đại phu hoảng sợ, lập tức chạy ra ngoài.
Triều đình nửa đêm huyên náo, Tân đế vừa về đến nội điện liền phát hiện tiểu hoàng hậu bị bắt cóc.
Hạ lệnh ảnh vệ hoàng cung nhận lệnh chia ra khắp mọi nơi tìm kiếm tân hoàng hậu, dựa theo manh mối của Ly Huyên để lại, đám người Quân Duệ tìm đến Toả Liên trấn thì lạc mất dấu vết.
Toả Liên trấn nói to không to, nhưng nói nhỏ thì càng không nhỏ, cũng không thể gõ cửa từng nhà để tìm kiếm tung tích hoàng hậu được, nhỡ đâu đánh rắn động cỏ, lại làm kẻ địch tăng cường phòng hộ thì khó lòng khắc chế.
Quân Duệ đang đối mặt với tình hình rối ren này, thì lại nghe tin Định quốc phía Bắc liên thủ cùng Tứ hoàng tử Quân Ngạo tấn công Thiên triều.
Bắc Tấn mở cửa đón địch, khí thế của Định Công hầu như Tu La tràng, một đường Nam tiến, dự định sẽ tấn công về hướng kinh thành.
Những nơi Hứa Dịch đã dẫn quân đội đi qua không khác nào địa ngục, Định quốc quân giết người không gớm tay, cướp của cưỡng hiếp không chuyện gì không làm, dân chúng khổ ải, nhà tan cửa nát, tiếng khóc than thấu tận trời xanh.
Quân Duệ là đấng quân vương Thiên triều, không thể bỏ bê chính sự, đành phải gác lại chuyện tư tình bản thân, để lại nhánh ảnh vệ tiếp tục điều tra tình hình Ly Huyên nếu có tin gì lập tức thông báo, còn anh đích thân ra trận, cùng Lục Hoàng thúc Quân Hiên nghênh đón thế địch, cứu giúp chúng sinh, tiêu diệt phản tặc, trừ gian diệt bạo.