7 Giờ tối…
“Cạn ly! Chúc mừng chiến thắng của học viện! ”
Ở khuôn viên của học viện Hoa Sen, đang có một bữa tiệc linh đình diễn ra. Từ học viên đến giáo viên, tất cả đều tham gia.
Vào các buổi tiệc tùng thế này, học viện không bắt học viên phải mang đồng phục mà có thể lựa chọn trang phục tự do, miễn đừng có quá phản cảm. Cũng vì thế, dưới sân lúc này, các nam sinh diện những bộ đồ bảnh bao, lịch thiệp nhất. Còn nữ sinh thì mang trên người những trang phục, trang sức lộng lẫy nhất mà họ có. Cả năm mới có một dịp, họ đương nhiên phải ăn mặc đẹp nhất có thể chứ.
Cũng vì lẽ đó, Khải Minh cũng đã chọn một bộ trang phục đẹp nhất mà hắn có để tham gia buổi tiệc này. Hắn mặc bên ngoài một chiếc áo choàng cổ cao có viền vàng, hai bên cổ tay được sắn cao. Bên trong lại là một chiếc áo sơ mi trắng mỏng sọc đen. Ngoài ra trên cổ hắn còn trang bị một chiếc khăn màu trắng pha hồng, xếp lớp của các quý tộc hay mang, trông rất thanh lịch.
Người ta nói “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” quả không sai, mặc bộ đồ trên vào, Khải Minh trông bảnh bao, đẹp trai hơn hẳn. Chắc cũng vì vậy, mà hắn hiện giờ đang bị bu quanh bởi rất nhiều nữ sinh.
“Oa, Khải Minh, cậu đẹp trai thật! ”
“Khải Minh ơi, cậu lúc đó ngầu lắm nha! Mình thần tượng lắm! ”
“Khải Minh ơi, khi nào rảnh thì chỉ dạy tụi mình vài chiêu nha! ”
“Khải Minh tuyệt vời quá à! ”
Vân vân và mây mây. Những cô nàng này cứ bám mãi Khải Minh không rời. Mà cũng chẳng trách được vì hắn đã trở thành thần tượng của đám nữ sinh này rồi mà. Nhờ vào những gì thể hiện ở kì thi, hắn đã khiến những cô nàng này phải chết mê chết mệt.
“Haha… số của ta đúng là đào hoa mà! ” Khải Minh cười thầm trong lòng rồi tiếp tục tiếp chuyện với mấy cô nàng kia.
“Khải Minh đúng là tuyệt vời! ” Hoài Nam hai mắt sáng rực nhìn Khải Minh đầy vẻ ngưỡng mộ. Trong khi đó, Quốc Vinh thì trái ngược hoàn toàn:
“Ghen tị với hắn quá! ”
“Hừ… nhìn khuôn mặt hắn xem! Tự đắc kinh khủng… ” Hồng Diễm nhíu mày lộ rõ vẻ khó chịu khi nhìn Khải Minh.
“Haizz, tên này thiệt là… ” Yến Nhi đứng bên cạnh cười gượng gạo. Một tay nàng đang ôm Bạch Long, tay còn lại thì lấy vài quả trái cây cho nó ăn.
“Ủa… Yến Nhi, sao lại giữ Bạch Long dùm Khải Minh vậy, để hắn tự giữ chứ! ” Yến Ly với một ly nước cam vắt trong tay nhìn Bạch Long rồi nói.
“Hừ… Tại hắn ta năn nỉ em miết nên đành giúp hắn thôi! ” Yến Nhi thành thật trả lời.
“Hể? ” Yến Ly liếc sang Khải Minh rồi quay lại nói: “Cứ như người vợ ở nhà giữ con cho chồng đi trêu gái vậy! ”
Nghe vậy, mặt Yến Nhi đỏ bừng lên: “Ahhhh… chị nói gì thế? ”
“Haha… ta đùa thôi! ” Yến Ly vẫy vẫy tay như xua tan câu đùa lúc nãy. Rồi một lát sau nàng lại nói tiếp: “Mà công nhận Khải Minh số sướng thiệt, cả khối nàng vây quanh thế kia… Không chừng… ”
Đánh mắt sang Hồng Diễm và Yến Nhi, nàng cười tinh nghịch bảo: “Hai đứa mà không biết giữ thì coi chừng mất đó! ”
Hồng Diễm và Yến Nhi đồng loạt đỏ mặt khi nghe những lời ấy. Cả hai lắp bắp nói:
“Ý… ý chị là sao? Mất… mất gì chứ? ”
“Uhm… bọn em không… không hiểu chị nói gì hết! ”
“Haha… Đùa thôi đùa thôi mà! Mấy đứa làm gì gắt vậy, không có thì thôi! Càng tốt cho chị, chị sẽ độc chiếm lấy Khải Minh! ”
“Hả? Đùa nhau à? Ai cho chị có quyền đó chứ? ” Hồng Diễm giật mình, cứ như lời nói của Yến Ly vừa chạm vào cái gì đó của nàng vậy.
“Uhm… đúng vậy! ” Yến Nhi gật đầu quả quyết đồng tình với Hồng Diễm. Trong lúc đó, tay nàng vô tình siết chặt lại khiến Bạch Long nghẹt thở, mặt nó biến sắc dữ dội, chân liên tục khều vào tay nàng nhưng chẳng có tác dụng.
“Ồ… không hiểu à? Hehe! ” Yến Ly nhìn hai cô nàng kia với ánh mắt như thám tử vừa phát hiện ra manh mối của một vụ án.
“Ah… ” Thấy vậy, Hồng Diễm và Yến Nhi bất giác cúi đầu xuống che đi khuôn mặt đỏ như gấc. Lúc này đây, Bạch Long mới thoát ra và thở hổn hểnh.
Khoảng vài phút sau, chương trình văn nghệ bắt đầu. Mọi người thay nhau lên trình diễn những tiết mục âm nhạc vô cùng đặc sắc.
“… Đừng làm tan nát con tim anh nữa! Xin hãy trở về bên anh… ”
“Wow! Hay quá! ”
“Clap! Clap! ”
Những lời tán dương cùng những tiếng vỗ tay vang khắp nơi ngay sau khi Thất Hứa và Công Khanh kết thúc màn song ca. Nhìn hai tên này vậy mà hát lại rất hay.
“Được! Ta cũng phải lên làm một bài! ” Quốc Vinh đứng phắt dậy, thoăn thoắt về hướng sân khấu. Hoài Nam bên cạnh nghe vậy giật mình vội chạy theo cản nhưng đã quá muộn.
“E hèm… Sau đây, tôi – Quốc Vinh xin trình bày một ca khúc mang tên “Yêu Em 99 Năm”! ”
“Ồ bài này có vẻ hay nè! ”
“Hát đi! ”
“Hú hú”
“Clap! Clap! Clap! ”
Khán giả có vẻ khá ủng hộ. Bằng chứng là họ đang trao cho hắn hàng loạt những tràng vỗ tay nồng nhiệt.
“Thôi xong rồi! ” Hoài Nam với khuôn mặt lo sợ như nhìn thấy tận thế. Hai tay bịt chặt tai lại.
Và rồi, Quốc Vinh bắt đầu cất giọng hát.
“Ú ú u… Nguyện cho em thuê đất 99 năm… Vậy mà sao em nỡ phản bội anh… ”
Chỉ sau một câu hát, khán giả bên dưới dậy sóng:
“Trời má cứu tao! ”
“Tao đang nghe cái gì đây?! ”
“Ahhhhh… ”
“Không! ”
“Tao chết đây! ”
“Đừng đi… đợi tao với… ”
“Không tha tao… ”
“Á… vĩnh biệt! ”
“Tiếng hát của hắn như ghim vào trong não tao rồi… Ư ư! ”
Chỉ toàn lời chê bai. Mà cũng chẳng trách được vì giọng hát của Quốc Vinh thật sự… quá kinh tởm.
“Thằng này họ hàng với Chaien à? Kinh thật! ” Khải Minh thầm nghĩ trong khi cố bịt tai tránh những âm thanh như muốn xé màng nhĩ, đầu độc não bộ kia xâm lăng.
Cuối cùng, sau những giây bị hành hạ, tra tấn, đám học viên cũng đứng lên “khởi nghĩa”, kéo tên Quốc Vinh xuống đập một trận. May mà Khải Minh cùng Hoài Nam ra can chứ không thì tên đó xác định sưng mồm.
“Huhu… ta chỉ muốn hát thôi mà… ” Quốc Vinh cúi gầm mặt nức nở nói. Hoài Nam đứng bên cạnh an ủi với vẻ mặt gượng gạo. Khải Minh đứng nhìn cảnh tượng này cũng chỉ biết cười khổ.
Rồi chợt hắn nhìn xung quanh và hỏi Hoài Nam: “Mà nè Hoài Nam, Việt An đâu rồi? Tao kiếm mãi chẳng thấy. ”
“À, thằng đó về quê rồi, nghe đâu sáng mai mới trở về kịp! ” Hoài Nam trả lời.
“À ra là vậy… Tiếc thật. ” Khải Minh gật đầu.
“Ah… Khải Minh kìa. ” Hồng Diễm nắm chặt bàn tay trước ngực khi nhìn thấy Khải Minh. Xung quanh hắn hiện tại không có cô gái nào cả. Hồng Diễm hít một hơi và nói thầm: “Cơ hội… ”
Nàng định bước đến, vẫy tay chào Khải Minh một cách bình thường nhưng…
“… ” Hồng Diễm khựng người lại bởi vì… ngay lúc này bỗng xuất hiện một cô nàng khác đến nói chuyện với Khải Minh. Chỉ vài giây sau cả hai bỗng dẫn nhau đi đâu đó.
Hồng Diểm thấy vậy cúi đầu thở dài, lộ rõ vẻ buồn bã, tiếc nuối.
“Khải Minh… ” Yến Nhi cũng định lại nói chuyện với Khải Minh, nàng muốn có một chút thời gian với hắn, thế nhưng cũng bị cô nàng bí ẩn kia phá đám.
“Cô gái đó… là ai vậy? Hình như mình chưa từng thấy qua trong học viện… ” Yến Nhi nhíu mày nhìn cô nàng đi cùng Khải Minh. Hiện hữu trong nàng là cảm giác vô cùng xa lạ.
“Kri… ” Trong lúc này, Bạch Long đang xơi dĩa thịt trên bàn gần đó. Con rồng con này bỗng chuyển sự chú ý sang Khải Minh. Như một thói quen, nó âm thầm chạy theo chủ của nó.