Edit: Astute Nguyễn
Trời ngày xuân vẫn còn chút giá, trong không khí phảng phất hơi lạnh, đặc biệt là lúc chúng ùa hết về một nơi, khí lạnh xuyên qua cửa sổ gỗ sơn đỏ, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt mà lùa vào, làm Ước Tố vừa mới đứng dậy đã không khỏi rùng mình một cái."Tiểu thư sao lại dậy sớm như vậy?" – Nha hoàn Đan Quế vội vàng đi lên, đắp cho Ước Tố một chiếc áo choàng hoa lông. – "Cô gia cũng thật quá đáng, gióng trống khua chiêng ăn mừng sinh nhật của Chu Tam tiểu thư kia cũng thôi đi, vậy mà còn muốn Tiểu thư đến, này không phải là muốn làm xấu mặt Tiểu thư sao?"Ước Tố cúi đầu không nói gì, một đoạn dây chuyền màu ngọc bích lộ ra khỏi chiếc váy ngủ mềm mại, nhìn Đan Quế trừng mắt lải nhải một mình, vẫn là tiếng lẩm bẩm ấy: "Cô gia thật không có mắt, Chu Tam đó có cái gì tốt, cùng lắm cũng chỉ là con gái nhà giàu mới nổi! Tuổi còn nhỏ lại tùy hứng, đi làm ngôi sao ca nhạc gì đó ở hoàng cung Dao Trì, thật là không biết xấu hổ, có tiểu thư khuê các nào mà đi làm cái loại chuyện đó!"Ước Tố chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hạnh vẫn ôn hoà như ngọc: "Đan Quế, em ít nói vài câu đi, thời đại bây giờ khác rồi.""Vẫn là tiểu thư tốt tính!" – Đan Quế lải nhải. – "Chu Tam thật là không biết xấu hổ! Chẳng lẽ cô ta thật sự muốn gả cho cô gia làm thiếp, nhưng thân thế cô ta như vậy lại còn đắm mình trong trụy lạc! Quả nhiên không biết xấu hổ!"Đan Quế càng nói càng hăng say, Ước Tố vốn dĩ thức dậy sớm bị ngấm một chút khí lạnh nên có phần đau đầu, nghe vậy đành giơ tay ngăn Đan Quế lại, nhẹ nhàng cất tiếng đáp: "Chu Tam tiểu thư kia còn trẻ, dáng dấp tốt, lại có một chút phong cách mới mẻ, Thiếu soái tự nhiên sẽ thích cô ấy thôi, chuyện này cũng đâu có gì lạ.""Tiểu thư tuổi cũng đâu có lớn lắm." – Đan Quế tự giác ý thức được bản thân nói sai, ngượng ngùng chữa. – "Tiểu thư cũng chỉ mới có hai mươi ba, đang độ tuổi xuân, nào có thể đem ra so sánh với con hát kia được..."Ước Tố quay mặt đi, nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt trong gương Tây Dương, rồi cầm lược chải qua mái tóc đen bóng của mình: "Chu Tam tiểu thư chỉ mới mười sáu tuổi thôi."
Đan Quế không dám nói nữa, cầm lấy hộp phấn thơm bên cạnh đưa cho Ước Tố: "Phấn thơm này là Thái thái sai người đưa tới, nghe nói là hàng mới của Phù Ngọc Đường."
Nói xong, cô liền xoay người đi, không hề để tâm tới hai người kia đang nhìn nhau.
Đường từ Đàm Châu về Vũ Châu không tính là quá xa, lúc lên thuyền, Ước Tố nhìn Triệu Hựu Sâm, vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, Triệu Hựu Sâm mặc quân trang, biểu cảm rất bình tĩnh, thấy cô lên thuyền cũng chỉ ôm một cái.
Có lẽ vừa rồi đã xảy ra những việc đó, nên Ước Tố cảm thấy cực kỳ bất an, cô hôm nay nhiệt tình hiếm có với Triệu Hựu Sâm, hắn ở trong khoang thuyền xử lý công vụ, cô chỉ gõ gõ cửa rồi đi luôn vào, Triệu Hựu Sâm thấy cô, hắn có chút kinh ngạc: "Sao em lại tới đây?"
Ước Tố bĩu môi, không hài lòng với phản ứng của hắn, cô đi đến ôm lấy cổ hắn: "Ta tới, ngài không vui à?"
Triệu Hựu Sâm lắc đầu, vươn tay đột ngột kéo cô vào lòng, Ước Tố hơi hoảng sợ, thấy hắn gạt mấy đồ vật lung tung trên bàn ra, bế cô đặt lên bàn. Truyện edit by Astute Nguyễn, đăng tại Vũ Sương Viện.
Ước Tố nghe thấy rõ hơi thở dồn dập của hắn, cô đến thở mạnh cũng không dám, nhìn hắn bắt đầu cởi quần áo trên người mình xuống. Ước Tố lên thuyền đã mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, đeo đôi giày cao gót đỏ hơi cao so với mình, hắn xoa nắn bầu ngực qua lớp quần áo, hơi thở càng lúc càng trầm.
Trong nháy mắt, chiếc váy dài đã bị cởi đến mắt cá chân, dưới thân cô gái chỉ còn mỗi quần lót và tất chân, hắn lật cơ thể cô, mặc kệ giày cao gót, từ phía sau cởi thắt áo ngực, tùy tiện vứt nó xuống đất.
Đối diện trùng hợp có một chiếc gương, có lẽ được treo lên để Triệu Hựu Sâm chỉnh trang lại vẻ ngoài. Ước Tố nhìn trong gương thấy vô cùng rõ ràng, đôi gò bồng trắng trẻo đẫy đà của mình bị người đàn ông dùng sức nhào nặn, hai nhũ hoa đã lớn hơn trước đây rất nhiều, nhưng trông vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh, cứ đáng thương ở trong tay người đàn ông đến đỏ rực.
Hắn hôm nay quả thực rất kiệm lời, Ước Tố nhận ra tâm trạng hắn không tốt, nghĩ đến rắc rối ở Vũ Châu, cô thuận nước để mặc hắn đùa bỡn, nhìn hắn chơi đùa bầu ngực mình trong gương. Ngón tay Triệu Hựu Sâm đột nhiên kéo mạnh hai nhũ hoa, Ước Tố rên một tiếng đau đớn. Đôi nhũ hoa ở trong gương bị kéo chạm vào nhau, cô vốn đang nghe lời, bất ngờ bị đau đành đẩy mạnh hắn một phen, hắn vẫn không buông tha, ngược lại cô bởi vì giãy giụa mà đầu vú bị kéo ra.
"Triệu Hựu Sâm!"
Ước Tố tức giận, tuy không nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nhưng bị hắn đùa bỡn như vậy, cô vẫn bất giác đỏ hoe mắt, cũng không biết có phải vì giống tiếng khóc hay không mà Triệu Hựu Sâm lập tức buông ra, từ phía sau ôm lấy cô, do dự vỗ vỗ lưng Ước Tố.
"Nói khóc liền khóc, sao tính cách lại hẹp hòi như vậy?"
"Ngài đừng có đụng vào ta." Ước Tố tức giận, lập tức tránh xa hắn, "Tâm trạng ngài không tốt, bắt nạt ta làm gì?"
"Em cứ hay khóc như vậy, sau này nếu tôi không ở bên cạnh nữa thì làm sao bây giờ?" Hắn tựa hồ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Tố Nhi, đừng giận nữa."
"Ngài nói bậy gì đó, cái gì mà không ở bên cạnh ta nữa." Ước Tố đẩy hắn một cái, "Không được nói bậy."
Triệu Hựu Sâm im lặng, tay nhẹ nhàng vỗ lên bụng cô, giống như đang lẩm bẩm: "Sao vẫn chưa có em bé chứ?"
Ước Tố sửng sốt, lúc hắn không để ý, vội vàng nhấp môi. Cô nhớ trước kia bác sĩ đã nói, cô trời sinh thể hàn nên không dễ có thai, cô còn từng nói chuyện này với Tạ Hướng Mặc, Tạ Hướng Mặc đã an ủi nói với cô không sao, sau này hai người không cần phải sinh con.
Có con sẽ rất phiền, thời gian ở bên nhau còn không đủ, làm sao có thời gian chăm sóc con cái.
Cho nên khi Triệu Hựu Sâm nói muốn có một đứa con, cô đã thất thố đẩy hắn ra, một là bởi vì kháng cự hắn, hai là bởi vì cô không dễ có thai.
Cô khẩn trương mím môi, đột nhiên không có dũng khí mở miệng nói chuyện này, không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ bây giờ quá mong manh, dường như chỉ chọc một cái sẽ bị phá vỡ.
Cũng may hắn không nói gì tiếp, xoa xoa bầu ngực cô, để cô nâng mông ghé vào bàn, đè bầu ngực xuống dưới, gò bồng trong tay hắn phè ra, Triệu Hựu Sâm xoa nhẹ vài cái, đột ngột lật cả người Ước Tố lại, ôm cô lên trên bàn, dang rộng đùi về phía hắn.