Edit: Astute Nguyễn
"Ta không sao." Ước Tố dừng lại một chút, "Vừa rồi suýt chút nữa bị ngã, giờ không sao nữa rồi."
Chiếu Thanh dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Ước Tố, Ước Tố không nhìn lại, chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh mới quay đầu về phía Chiếu Thanh: "Bọn họ đi rồi, ngươi cũng đi đi."
"Thiếu phu nhân cứu em với." Hắn ôm ngực, rũ mắt nhìn qua rất yếu ớt, "Nếu chị không cứu, hôm nay em sẽ chết ở đây mất."
"Đó là chuyện của ngươi, chúng ta vốn dĩ đâu có quen biết." Ước Tố nhàn nhạt đáp, "Tại sao phải giúp ngươi?"
"Có lẽ Thiếu phu nhân chỉ động một ngón tay cũng cứu được một mạng, mạng sống của em chẳng khác nào con kiến, không đáng để tâm." Chiếu Thanh cười tự giễu, "Nếu chị không muốn cứu, em cũng không trách chị."
"Ngươi đi đi."
Sắc mặt Ước Tố vẫn không một gợn sóng, khóe mắt cô nhàn nhạt đảo qua vết máu trên người hắn, nhưng vẫn chỉ im lặng, Chiếu Thanh bước hai bước, muốn đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài đột nhiên lại nổi lên một trận ồn ào, trong tiếng ồn, giọng nhân viên cửa hàng có chút nôn nóng vang lên.
"Trương thiếu gia, ngài không được vào đâu, trong đó là Phu nhân Thiếu soái!"
"Cái gì Phu nhân Thiếu soái, Triệu Hựu Sâm hắn đến Đàm Châu còn muốn ra oai sao, cùng lắm cũng chỉ là con chó săn của Triệu Dũ, ông đây còn lâu mới nhịn."
Thanh âm càng ngày càng gần.
"Nghe nói hắn cưới một bà thím già, vừa hay ông đây muốn nhìn một chút..."
Ước Tố xoay người nhìn Chiếu Thanh: "Còn không mau trốn đi?"
Chiếu Thanh sửng sốt, không ngờ Ước Tố lại phản ứng như vậy, hắn cũng linh hoạt, lập tức tìm một chỗ trốn vào, mà người bên ngoài đã bắt đầu đá cửa, nhân viên cửa hàng nôn nóng khuyên can: "Trương thiếu gia, ngài không thể như vậy, ngài không thể như vậy..."
Cô ta còn chưa nói xong, cửa đã bị bên ngoài đá văng, giữa tiếng gầm rú cực lớn, Ước Tố vẫn bình tĩnh sửa sang cổ áo, sau đó mới nghiêng đầu nhìn người trước cửa.
Ngươi đàn ông bên cửa vuốt tóc sáng bóng, miệng ngậm nghiêng điếu xì gà, bên ngoài khoác chiếc áo da dài màu đen, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Ước Tố, khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt hắn đột nhiên ngây dại.
Cô gái trước mắt mặt mày tinh xảo, mình mặc một chiếc váy liền màu hoa hồng kiểu tây, dưới chân đeo giày cao gót bóng loáng, cho dù gặp loại tình huống này, biểu cảm trên mặt vẫn không hề gợn sóng, cô nhìn người đàn ông, khẽ mỉm cười: "Trương công tử tùy tiện xông vào, không biết là muốn làm gì?"
Trương Miễn quen thói vô pháp vô thiên, trong thành Đàm Châu này, hắn chính là bá vương, trong đất Đàm Châu từ trước đến nay không có gì mà hắn sợ, chỉ cần Trương Miễn vừa mắt tiểu thư nhà ai, thì nhất định phải có trong tay mới thỏa mãn. Năm nay hắn cùng lắm mới chỉ hai mươi hai, có điều thê thiếp trong nhà đã có đến mười mấy người, hắn rất biết đối phó với phụ nữ, nhưng lúc này nhìn thấy Ước Tố, đột nhiên lại không nói nên lời.
Hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy.
Khuôn mặt trời sinh cổ điển, thướt tha, ngay cả kẻ nhìn quen mỹ nhân như hắn cũng không khỏi choáng váng, lóa mắt nhất là khí chất trên người cô, chính là kiểu điềm tĩnh, sang trọng mà phụ nữ của hắn chưa bao giờ có được.
Trương Miễn hiếm khi tự dưng thấy hơi ngượng ngùng, hắn gãi gãi gáy: "Có tên trộm đồ của tôi, vừa nãy nhìn thấy hắn xông vào tiệm trang phục này, đồ vật kia cực kỳ quan trọng nên tôi mới đi lục soát."
"Chỗ này không có ai, nếu Trương công tử tin thì không cần lục soát đâu." Ước Tố mỉm cười, "Còn không tin, thì lục soát cũng được."
Giọng cô mềm mại êm tai, mặt Trương Miễn lập tức đỏ bừng, hắn thầm mắng bản thân không tiền đồ, sau đó thô bạo đẩy hạ nhân: "Bỏ đi, cũng không phải nhiều đồ quý giá gì, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời cả đám người đông nghịt rời đi.
Ước Tố không ngờ đám Trương Miễn lại bỏ đi nhanh như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhân viên cửa hàng cúi đầu xin lỗi cô cũng không để ý, cô vốn dĩ không định quản chuyện của Chiếu Thanh, nhưng lại xảy ra một loạt chuyện không biện minh nổi, cô sai tài xế đưa Chiếu Thanh đến bệnh viện nhỏ dưỡng thương xong, dọc đường về vẫn cân nhắc xem nên nói chuyện với Triệu Hựu Sâm như thế nào.
Cả đường cô đầy bụng tâm sự, vừa mới đến cửa nhà chợt bị một bàn tay tóm lấy, quần áo trên người bị lột dọc đường, chỉ còn mỗi nội y màu hoa hồng, cô bị người đàn ông ôm đến suối nước nóng, nhìn biểu cảm không lành của hắn, hình như đã biết được chuyện gì.
Mông bị mở ra, quần lót cũng bị cuộn thành cục nhỏ ném sang bên cạnh, một bàn tay không chút khách khí thọc vào hoa huyệt, cô bị người đàn ông giam trong lòng, ngón tay thon dài không ngừng bóp chặt đầu ngực nho nhỏ, Ước Tố vừa gọi một tiếng "Hựu Sâm..." hắn đã phóng thích cự long ra, miệng hoa huyệt đã ướt đẫm từ lâu, hắn nhanh chóng đâm thẳng cự long từ phía sau, cô không nhìn ra biểu cảm trên mặt hắn, chỉ cảm thấy sự im lặng khiến cô sợ hãi.
"Hựu Sâm..."
"Phu nhân hôm nay chơi vui chứ?"
"Cùng Mã thái thái ra ngoài đi dạo phố..." Ước Tố còn chưa nói xong, đã bị hắn thúc mạnh, cô phát ra tiếng rên nức nở thật nhỏ, đôi tay nắm chặt cánh tay hắn, đầu ngón tay tựa hồ cắm vào da thịt, "Ngài làm sao vậy, giận ta à?"
"Mã thái thái kia nuôi đàn ông ở bên ngoài, Phu nhân cũng biết chứ?" Dưới thân hắn lại thúc mạnh, giọng nói lạnh lẽo, "Phu nhân có phải cũng muốn học Mã thái thái, nuôi đàn ông bên ngoài?"