Đây là lần đầu tiên Ước Tố nghe được nhận xét như vậy, từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh đều vô thức đem cô và Chỉ Dao ra so sánh, không nghi ngờ gì nữa, lần nào cô cũng chỉ làm nền cho Chỉ Dao. Muội muội cô, Ái Tân Giác La Chỉ Dao, chẳng những tinh thông đủ loại cầm kỳ thư họa, còn trời sinh dung mạo xinh đẹp, người thân bạn bè đều thích cô ấy.
Tuy hai người là tỷ muội, nhưng thật ra quan hệ từ nhỏ đến lớn không được tốt cho lắm, Chỉ Dao trời sinh chính là kiểu người thu hút sự chú ý, Chỉ Dao không thích chơi cùng người có tính khí nặng nề như cô, ngay cả thời điểm cô xuất giá, Chỉ Dao cũng không thèm lộ diện.
Mã thái thái thấy Ước Tố không tin bèn giữ chặt tay cô nói: "Điều tôi nói là sự thật, Thiếu phu nhân, đám người bình thường kia cảm thấy Cách cách Chỉ Dao đẹp, chẳng qua là vì cô ấy có diện mạo được, nhưng Thiếu phu nhân người, đẹp từ xương, càng nhìn càng đẹp."
"Cảm ơn Mã thái thái." Ước Tố cười nhạt, "Đây là lần đầu tiên có người nói với ta như vậy."
"Thật không dám giấu giếm, trước kia gặp mặt Thiếu phu nhân một lần, tôi đã nhớ kỹ Thiếu phu nhân. Ngày đó người cùng Thiếu soái tới Đàm Châu, tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra rồi." Mã thái thái cười nói, "Thiếu phu nhân, chúng ta đều đã trải qua cảm giác gia tộc suy sụp, tôi không biết người và Thiếu soái sẽ đến bước nào, tóm lại chỉ cảm thấy ngày tháng của mình không như ý. Người đừng nhìn tôi hiện tại sống khó khăn, trước kia tôi cũng là cô nương trong nhà lúc nào cũng hớn hở tràn đầy ý xuân, nào biết lại gả cho một kẻ thô lỗ chỉ biết hơi tiền như vậy."
Ước Tố có chút đồng bệnh tương lân, không khỏi vươn tay vỗ vỗ vai Mã thái thái, Mã thái thái cũng mỉm cười nhìn cô: "Cuộc sống của Thiếu phu nhân chắc cũng hơi chật vật, nghe nói cái vị Chu Dục Oánh đó chẳng phải kẻ tốt đẹp gì."
Ước Tố im lặng, Mã thái thái đành cười cho qua: "Nói những thứ này làm gì, hôm nay trời đẹp, tôi đưa Thiếu phu nhân đi xem kịch."
"Được."
Ước Tố thản nhiên mỉm cười, cầm túi xách ra ngoài cùng Mã thái thái.
Từ sau ngày hôm đó, Ước Tố ra ngoài cùng Mã thái thái rất thường xuyên, Triệu Hựu Sâm bình thường bận rộn, thấy cô chịu ra ngoài tất nhiên cũng không khỏi vui mừng, hắn không biết làm thế nào, đành dốc sức vung tiền cho Ước Tố, Ước Tố nhiều tiền đến nỗi xài không hết, đôi khi cô thật sự cảm thấy Triệu Hựu Sâm ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Chỉ là hắn vào buổi tối, trong lúc làm tình lại không thể đáng yêu nổi, thanh niên chưa đến hai mươi thật sự rất hung hãn, buổi sáng ngày hôm sau cô đau lưng nhức eo, không có chút sức lực nào.
Mã thái thái cũng nhận ra Ước Tố không thoải mái, hôm nay ngồi trong quán trà xem kịch, Mã thái thái liền nhìn cô trêu ghẹo: "Thiếu phu nhân sao lại mỏi mệt như thế, chẳng lẽ tại Thiếu soái đêm qua lăn lộn ác liệt quá sao."
Mặt Ước Tố đỏ ửng lên, Mã thái thái lo lắng nói tiếp: "Đúng là tuổi trẻ, không giống cái lão nhà bọn ta..."
Mã thái thái còn chưa nói xong, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai thiếu niên dáng người mảnh khảnh đi đến, cả hai dung mạo xuất chúng, thoạt nhìn cũng đã mười tám chín tuổi, đặc biệt là người phía sau, đường nét trên mặt thanh thoát, xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt xoay chuyển phong tình khó tả, rõ ràng còn nhỏ như vậy mà như thể đã lướt qua vạn vật thế gian, chỉ để lại một ánh mắt mị hoặc.
Biểu cảm trên mặt Mã thái thái có chút vặn vẹo, cô ta đột nhiên đứng dậy đẩy thiếu niên đứng đầu tiên: "Sao em lại tới đây?" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Thiếu niên ấy nhìn qua lớn tuổi hơn một chút, hơi ấm ức mếu máo: "Thái thái không muốn em đến?"
Ước Tố đã hiểu ra, Mã tiên sinh nuôi không ít nhân tình ở bên ngoài, Mã thái thái cũng không phải đèn cạn dầu, không biết thiếu niên này rốt cuộc có quan hệ gì với cô ta. Ước Tố rời mắt, làm bộ như không thấy gì, Mã thái thái lại đẩy đẩy thiếu niên kia ra, thấy hắn bất động ăn vạ, đành kéo hắn đến trước mặt Ước Tố: "Đừng có vô lễ như thế, vị này chính là Phu nhân Thiếu soái."
Sắc mặt thiếu niên lập tức thay đổi, thoạt nhìn cực kỳ kinh ngạc, hắn khụy gối định hành đại lễ với Ước Tố, nhưng thiếu niên xinh đẹp phía sau lại nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
"Hi Minh làm gì vậy, Thiếu phu nhân không có kêu anh quỳ."