Triệu Hựu Sâm dùng sức dùng tay thọc vào rút ra vài cái, cơn nghiện tình của Ước Tố bị đánh thức, d*m thủy lại chảy từ huyệt ra, người đàn ông lưu loát cởi thắt lưng, đưa dương v*t ra, tiến từ phía sau vào hoa huy*t ướt đẫm.
Ước Tố không ngờ mới sáng sớm hắn đã dồi dào tinh lực như vậy, cô đối diện chiếc gương, nhìn rất rõ người đàn ông ấy đang làm những gì, hắn nắm lấy hai nhũ hoa, cô tựa như sắp dính lên người hắn, cơ thể toàn những vết bầm, vừa trải qua một đêm chà đạp, chưa kịp hồi phục.
"Ngài sao vậy..." Ước Tố nghĩ ngợi rồi mới thẹn thùng mở miệng, "Ngài không thấy mệt sao?"
Ước Tố nhìn thấy hắn trong gương lắc đầu, thân mật phả một hơi trên cổ cô.
"Lần đầu khai trai, thật sự không nhịn được, đành để Tố Nhi vất vả một chút."
Trong lòng Ước Tố "loảng xoảng" một tiếng, ngay sau đó không thể tin nổi, hắn có ý gì, chẳng lẽ trước kia hắn thật sự chưa động vào người phụ nữ khác ư, nhưng vừa nảy sinh ý niệm đó, cô liền cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, Triệu Hựu Sâm vốn nổi tiếng trăng hoa, cô thấy có đến mấy người phụ nữ, làm gì có chuyện vẫn là trai tân.
Cô quay đầu thấy sắc mặt Triệu Hựu Sâm chẳng có gì không đúng, vẫn hứng thú bừng bừng giày vò cơ thể cô, Ước Tố cúi đầu nhìn phần lông ướt nhẹp trên cơ thể, càng nghĩ về câu kia, càng thấy khó chịu.
Triệu Hựu Sâm phát hiện cô dần mất hứng thú, cũng không tra tấn quá nhiều, hắn rút ra, bắn tất cả lên đùi Ước Tố, sau đó ôm cô vào phòng vệ sinh lau sạch sẽ, ngay cả hoa huy*t cũng dùng khăn lông ấm lau cẩn thận một lần, hai cánh hoa môi đã sưng tấy khó nhận dạng, phù phù tấy tấy kẹp giữa hai chân làm cô đau âm ỉ.
Chờ đến khi thu dọn ổn thỏa, hắn mới gọi người mang bữa sáng đến, ôm cô ăn từng chút từng chút, trên người Ước Tố vẫn mặc chiếc váy ngủ hớ hênh, trải qua một đêm chà đạp chỉ che được nửa mông, Triệu Hựu Sâm ôm cô trong lòng, tỉ mỉ đút từng thìa cháo.
Ước Tố đoán thời gian đã chẳng còn sớm, nhưng vẫn thấy Triệu Hựu Sâm thong thả, tuy không tính là được nuông chiều từ bé, nhưng từ nhỏ cô chưa bao giờ phải sống ngày tháng quá khổ sở, không đến mức ăn ngấu nghiến hay quá no, dù bên cạnh hắn có chút không tự nhiên, cô vẫn mở môi anh đào ung dung ăn từng ngụm cháo.
Triệu Hựu Sâm luôn chăm chú nhìn cô, Ước Tố luôn ăn uống không tốt, bát cháo này như gãi đúng chỗ ngứa, Ước Tố không biết Triệu Hựu Sâm tìm đâu ra đầu bếp, nấu cháo rất hợp khẩu vị cô.
Tư thế của hai người khiến cô hơi xấu hổ, nhưng trải qua một đêm thân mật mãnh liệt, Ước Tố cũng không còn kháng cự hắn.
"Ăn xong rồi à?"
"Ừm, xong rồi."
Bàn tay hắn vẫn không thành thật, vuốt ve vòng eo nhỏ qua một lớp sa đen mỏng, Ước Tố bị hắn cọ ngứa, vừa định trốn tránh vừa ngẩng đầu ra hiệu với hắn: "Cháo không tồi."
"Ừ."
Triệu Hựu Sâm nhẹ nhàng cong khóe môi, biểu cảm giống như đứa trẻ con được khen ngợi, hắn bưng chén đũa ra ngoài, để Ước Tố ở trong phòng thay quần áo.
Dọc đường đi vẫn bị đau ê ẩm, hai chân đi khuỳnh ra trông rất mất tự nhiên, cô nghĩ thầm một hồi, thấy bản thân không thể trông thế này được, hôm nay nhiều khách khứa như vậy, bị người khác nhìn thấy rất mất mặt.
Ước Tố liếc xuống chiếc váy xanh nhàu nát trên mặt đất, không khỏi cảm thấy nuối tiếc, cô thật sự rất thích chiếc váy này, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng để ý cái nào.
Cho dù thích búp bê Tây Dương hay là váy vóc xinh đẹp, cô chưa từng đòi hỏi, từ nhỏ cô đã bị mọi người xung quanh so sánh với Chỉ Dao, Chỉ Dao so với cô vừa xinh xắn vừa cao ráo, cái gì cũng đẹp hơn. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Có một lần cả hai mặc trùng một chiếc váy, đám chị em chơi với nhau chỉ khen mỗi Chỉ Dao, thậm chí còn có người nói xấu thẳng mặt cô, Ước Tố ngoài mặt chỉ cười nhạt, nhưng trong lòng lại không xua nổi nỗi đau.