Ước Tố nhìn xe cộ lướt qua bên ngoài, bình tĩnh đáp: "Nhuế Di là cô gái rất tốt."
Dọc đường sau đó hai người tiếp tục im lặng, qua hơn một giờ mới đến dinh thự, Triệu Nhuế Di mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt, đã sớm xuống cổng sắt chờ, thấy Trình Thuật An xuống xe lập tức tiến lên thân mật khoác tay hắn, sau đó mới mỉm cười gật đầu với Ước Tố.
"Chị dâu."
Ước Tố cũng mỉm cười chào hỏi, Triệu Nhuế Di trời sinh rất bình thường, thậm chí còn không ra dáng người lớn, một thân váy vàng nhạt càng khiến sắc mặt cô ấy xanh xao, khí nhược thể hư, đứng chung với Trình Thuật An mặt mày thanh tú thật là không xứng đôi. Lúc này, phía sau chợt có một cô gái mặc váy hồng phấn chạy tới thân mật ôm chặt tay Triệu Nhuế Di, hào phóng bật cười với Ước Tố: "Hoá ra là chị dâu đến, bảo sao trước cổng náo nhiệt thế, đây là cảnh tiếp đón chị dâu sao, trước kia dù sao cũng là Cách cách, ra ngoài một chuyến, hạ nhân cũng phải đón đưa cẩn thận."
Ước Tố lập tức thu lại nụ cười.
Là Triệu Tiêu Viện.
Triệu Tiêu Viện lộng lẫy động lòng người, đứng cạnh Triệu Nhuế Di càng khiến Triệu Nhuế Di trở nên tầm thường, Triệu Tiêu Viện tựa như không cảm nhận ra, vẫn kéo tay Triệu Nhuế Di cười khanh khách: "Thế nào, anh họ không đến cùng chị dâu à? Anh ấy đi làm gì vậy?"
"Ngài ấy ngày nào cũng bận, làm chuyện gì thì ta không biết." Ước Tố ngữ điệu bình thường trả lời, "Đã phiền Triệu tiểu thư quan tâm."
"Chị dâu thật đúng là ít quan tâm, chồng mình ở ngoài làm gì cũng chẳng biết," Triệu Tiêu Viện bĩu môi, "Nếu em là anh họ, nhất định sẽ không vui."
Ước Tố tùy ý cong cong khóe môi, không tranh cãi được với Triệu Tiêu Viện, bèn nhấc chân hướng vào trong, Triệu Tiêu Viện thấy thế lập tức vươn tay cản lại, bất mãn cao giọng: "Chị dâu vội vã thế làm gì?"
"Tự nhiên muốn đi gặp Tư lệnh," Ước Tố nói, "Triệu tiểu thư cản ta làm gì?"
"Bác ấy không ở nhà, chị không cần đi đâu, chi bằng cùng bọn em bắn tên đi, tiễn thuật của em là do anh họ dạy cho, xem xem chị với em ai lợi hại hơn." Triệu Tiêu Viện cố ý nói, "Mà không được, chị dâu là tiểu thư khuê các, Cách cách cuối triều, đâu thể so với chúng ta, nói có đúng không, Nhuế Di?" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Triệu Nhuế Di do dự một chút, đột nhiên quay đầu nhìn Trình Thuật An, sau đó nhấp môi cúi đầu nói.
"Muốn bắn tên cũng được, thời tiết hôm nay khá đẹp."
Ước Tố không ngờ Triệu Nhuế Di lại giúp đỡ Triệu Tiêu Viện, cô không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội Triệu Nhuế Di chỗ nào, trong lòng cô đột nhiên uất ức dâng trào tận họng, đây đều là cô tự tìm, tự đến cửa tìm nhục, giờ oán ai.
Ước Tố hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Triệu Tiêu Viện và Triệu Nhuế Di: "Nếu các người muốn đi, vậy đi thôi."
"Chị dâu có thể chứ?" Triệu Tiêu Viện bật cười sắc lẹm, "Em và Nhuế Di còn trẻ, chị dâu thì khác..."
"Cái gì mà trẻ hay không, đã nói mấy câu ngu xuẩn thế này, ta đây làm trưởng bối tất nhiên là sẽ chiếu cố các người." Ước Tố trực tiếp ngắt lời cô ta, "Nếu Triệu tiểu thư đã lên tiếng, ta tất nhiên sẽ không ý kiến, tùy theo ý Triệu tiểu thư đi."
"Biểu tẩu thật thức thời." Triệu Tiêu Viện bị cắt ngang, trong lòng có hơi khó chịu, "Đi thôi."
Sau hoa viên trong dinh thự có một luyện trường rất rộng, Triệu Tư lệnh hồi trẻ ngày nào cũng đến đây luyện tập một lát, hiện tại tuổi lớn nên dần dần không tới nữa, nhưng hằng ngày đều có người qua lại, gần nhất là ba người Ước Tố, người hầu đem cung với tên lên rất chu đáo. Triệu Tiêu Viện cao hứng, vừa đón lấy cung đã nâng lên khoe, kéo cung cài tên, mũi tên nhọn bắn ra, tuy không vào hồng tâm, nhưng cũng coi như ở giữa.
Triệu Tiêu Viện hưng phấn, ngẩng đầu bảo Ước Tố: "Chị dâu, tới thử xem."