Ngày 10 tháng 01 năm 2004, một tháng trước kỳ họp Ban chấp hành TƯ giữa nhiệm kỳ, cuộc họp trù bị nhân sự của Bộ Chính trị đang diễn ra khá căng thẳng, mỗi phe đều muốn đưa người thân tín của mình vào các vị trí thiếu khuyết.
Trịnh Hoành, bí thư thành ủy Hà Đô lúc này đang phát biểu:
- Anh Hoàng Khải, tôi xin được đề xuất anh Trần Chiến. Trên cương vị điều hành Bộ Y tế, Anh Chiến đã có những chính sách cải cách thiết thực, nâng cao được chất lượng phục vụ của đội ngũ y bác sĩ cũng như huy động được nguồn vốn xã hội hóa xây sửa được nhiều bệnh viện khang trang với nhiều máy móc hiện đại, dư luận quần chúng thời gian gần đây đánh giá rất cao điều này. Mặt khác, bản thân anh Trần Chiến lại là người có tu dưỡng đạo đức tốt, luôn tuân thủ quy định của Đảng và nhà nước, trong quá trình tại nhiệm chưa từng để ra sai phạm gì lớn. Do đó xét tổng thể tôi cho rằng Anh Chiến là người vừa có tài vừa có tâm, đủ phẩm chất và xứng đáng với vị trí này.
Nói xong, Trịnh Hoành chăm chú nhìn vị tổng bí thư đương nhiệm, Hoàng Khải. Đề cập tới người này, có thể nói ông ta có được vị trí hiện tại cũng là một dạng anh hùng tạo thời thế. Ông ta thượng vị chính vào lúc các phe phái đối chọi nhau gay gắt nhất, Hoàng Khải bằng những giải pháp khéo léo và khôn ngoan của mình, đã điều hòa được mối quan hệ này, tranh thủ được sự ủng hộ của các bên. Hai phe đối lập cũng hiểu rằng mọi việc cũng phải có chừng mực, nếu không sẽ gây mất ổn định lớn trong Đảng, ảnh hưởng đến vấn đề đối nội và đối ngoại, tạo sơ hở cho kẻ thù lợi dụng phá hoại chế độ và quyền lực của bọn họ. Do đó sự lựa chọn phù hợp nhất bấy giờ là một người có tư tưởng trung lập, độc lập và cẩn trọng trong mọi chính sách mà các bên đề xuất. Nhìn toàn bộ chính khách lúc bấy giờ, Hoàng Khải là nhân tố phù hợp duy nhất, ông ta đã giành được sự ủng hộ gần như tuyệt đối, leo lên vị trí quyền lực cao nhất trong hệ thống chính trị, từ đó đứng trên đỉnh nhân sinh.
Thấy Trịnh Hoành chờ đợi ý kiến của mình, Hoàng Khải cũng không vội trả lời ngay mà quay xuống hỏi các thành viên khác:
- Đó là một đề xuất, các vị có ý kiến gì với đề xuất này hoặc muốn đề cử người khác không?
Lúc này vị ngồi bên cánh phải Hoàng Khải là Phùng Bân, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị mới đưa tay phát biểu ý kiến:
- Anh Khải, tôi thấy đề xuất của Anh Trịnh Hoành chưa phù hợp, mặc dù anh Chiến gần đây có nhiều thành tích tốt nhưng vị trí Ủy viên Bộ Chính trị là một chức vụ quan trọng, cần tu dưỡng bản lĩnh lâu dài, anh Trần Chiến hiện còn khá trẻ lại chưa nằm trong danh sách Ủy viên dự khuyết do đó về lý lịch là chưa hoàn thiện, việc này phải tiến hành hết sức thận trọng, chúng ta không thể bổ nhiệm đốt cháy giai đoạn như vậy. Xét toàn bộ những người đầy đủ các yếu tố, theo ý kiến cá nhân tôi, tôi cho rằng đồng chí Tần Trung, Bộ trưởng Bộ Thương mại là phù hợp nhất cho vị trí này, xét về lý lịch và thành tích cũng không kém hơn anh Trần Chiến, lại đã nằm trong danh sách ủy viên dự khuyết, việc bổ nhiệm đúng trình tự sẽ không gây ra ý kiến thắc mắc cho các bên. Đó là đề xuất của tôi, xin các vị cho ý kiến!
Nghe xong Phùng Bân nói, Trịnh Hoành hơi mỉm cười nghĩ “Quả không ngoài dự liệu”, khẽ nhấp một ngụm nước trà, Trịnh Hoành mới lên tiếng:
- Anh Phùng Bân, anh thật cho rằng Anh Tần Trung xứng đáng nhất với vị trí đó sao?
Phùng Bân hơi nhíu mày chưa hiểu Trịnh Hoành muốn nói gì bèn hỏi ngược lại:
- Anh có ý kiến khác?
- Tôi chỉ muốn hỏi Anh chắc chắn với đề xuất của mình chứ?
- Đúng vậy, tôi rất tin tưởng vào bản lĩnh chính trị của đồng chí Tần Trung.
Phùng Bân hùng hồn khẳng định.
- Được, vậy mời các vị đợi một chút!
Cả phòng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trịnh Hoành đi ra cửa, mọi ánh mắt đều là mờ mịt, chỉ có sắc mặt của vị Thượng tướng, Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lợi là không có gì thay đổi, ông ta có lẽ là người duy nhất trong căn phòng này biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Khoảng chừng vài phút đồng hồ, Trịnh Hoành dẫn Trình Huy đi vào, trên tay là rất nhiều tệp hồ sơ. Theo lệnh của Trịnh Hoành, Trình Huy lần lượt đưa các tệp hồ sơ tới tay từng người ở đây sau đó mau chóng lui ra khỏi phòng họp.
- Được, bây giờ mời các vị xem các tài liệu bên trong.
Trịnh Hoành lên tiếng.
Các ủy viên nghe vậy thì khó hiểu lật giở hồ sơ. Phùng Bân cũng chăm chú xem tập tài liệu trên tay mình, ban đầu hắn còn có chút bình thản nhưng dần dần hai đầu lông mày đã nhíu chặt, trán nổi lên gân xanh, còn có chút lấm tấm mồ hôi “Chết tiệt, tên Tần Trung khốn kiếp này làm thế nào lại để xảy ra sai lầm chết người như vậy, cái gì đây cơ chứ, vợ bé ở nước ngoài còn không nói, còn cấu kết thương nhân ngoại quốc nhận tiền hối lộ… xong, xong thật rồi”
Các thành viên trong căn phòng đều tỏ ra có chúc sốc, đợi mọi người tiêu hóa kịp những thông tin đọc được, Trịnh Hoành lúc này mới hướng về Hoàng Khải lên tiếng:
- Tổng Bí thư, tôi đề nghị Anh chỉ đạo cho Ủy ban Kiểm tra trung ương đảng tiến hành thanh kiểm tra toàn diện đối với tài sản và công tác điều hành của Anh Tần Trung, những thông tin các anh đang xem chỉ là phần nhỏ của tảng băng chìm, chúng tôi còn nắm giữ rất nhiều đầu mối khác nhưng do giới hạn về phạm vi và quyền lực nên chưa mổ xẻ ra được. Chúng tôi sẽ cung cấp những đầu mối này để phục cụ công tác kiểm tra mở rộng tiếp theo.
Hoàng Khải đã xem xong tư liệu trên tay mình, ông ta có lẽ là người bình tĩnh nhất ở đây ngoài vị Bộ trưởng Bộ Công an, nghe xong những lời của Trịnh Hoành, ông ta mới từ tốn hỏi lại:
- Anh Trịnh Hoành, những thông tin trong này là tin cậy chứ?
- Hoàn toàn tin cậy, vợ nhỏ và con riêng của Tần Trung hiện đang ở trong một biệt thự bên Pháp, căn biệt thự đứng tên người phụ nữ này. Chúng tôi đã cử người thu thập mẫu tóc đứa trẻ và mẫu máu của Tần Trung lưu tại Ủy Ban chăm sóc sức khỏe trung ương, kết quả xét nghiệm DNA cho thấy hai người là cha con, đứa trẻ này năm nay mới hơn mười ba tuổi như vậy chứng minh Tần Trung đã có quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác khi anh ta đang có gia đình. Hơn nữa, chúng tôi đã phối hợp với Bộ Công an thông qua mối quan hệ với Interpol quốc tế, kiểm tra tài khoản của người phụ nữ này ở Pháp, phát hiện có những khoản tiền lớn có gốc gác từ một số Công ty của Trung Quốc đang hoạt động ở nước ta, đồng thời số tiền lưu tại ngân hàng Thụy Sỹ của cô ta lên tới gần bốn mươi triệu USD. Các vị có nghi ngờ về nguồn gốc của số tiền này không? Một người phụ nữ chỉ ở nhà chăm con tại sao có một lượng tài sản lớn như vậy? Tiền từ đâu mà có?
Thấy căn phòng trở nên suy tư, Trịnh Hoành bất ngờ quay sang hỏi Phùng Bân:
- Tôi nói thư thế, Anh nghĩ sao về vấn đề này anh Phùng Bân?
Phùng Bân bây giờ mặt đã tái như gan heo, phải biết chính hắn vừa lúc trước là cực lực ủng hộ Tần Trung, bây giờ phát sinh việc này chẳng phải nói hắn cũng có thể liên quan sao, bùn dính vào mông không phải cứt người ta cũng vẫn cho là cứt, Phùng Bân khẽ hừ một tiếng rồi cắn răng nói:
- Tôi nghĩ việc này chúng ta cần phải điều tra thêm, nếu thật sự anh Tần Trung có những sai phạm này, tôi đề nghị tiến hành kỷ luật thật nặng để làm gương trong Đảng.
Hoàng Khải bình tĩnh ngồi nghe hai người nói chuyện, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu quay sang nhìn vị Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lợi, thấy hắn gật đầu xác nhận, ông ta mới nói:
- Các vị, đây là một việc lớn liên quan đến uy tín của Đảng, tôi sẽ tiến hành cho Ủy ban Kiểm tra Trung ương phối hợp với các cơ quan chức năng của Chính phủ tiến hành điều tra lại việc này, đảm bảo giữ gìn sự trong sạch trong Đảng. Cám ơn đồng chí Trịnh Hoành đã kịp thời cung cấp thông tin và cảnh báo cho chúng tôi nắm được thông tin này, tránh những quyết định vội vàng trong công tác cán bộ. Chuyện này tôi đề nghị mọi người không tiết lộ ra ngoài, bộ phận chức năng sẽ lập tức vào cuộc. Hôm nay chúng ta tạm dừng thảo luận ở đây, các vị tiếp tục về suy nghĩ thêm vấn đề nhân sự, cuối tuần chúng ta sẽ tổ chức lại một phiên thảo luận khác về nội dung này. Được rồi, mọi người nghỉ! Anh Tô Lợi, mời anh theo tôi!
Nói xong, Hoàng Khải chủ động đứng lên ra khỏi phòng, Bộ trưởng Tô Lợi nhấc mũ Kêpi đội lên đầu, nhanh chóng bước theo sau lưng ông ta, các thành viên còn lại cũng lục tục quay trở lại đơn vị của mình, khi đi có người vui mừng, có người sắc mặt lại trở nên cực kỳ u ám.
Bốn ngày sau cuộc họp, văn phòng Bộ trưởng Bộ Thương mại.
- Bộ trưởng, bộ trưởng, có chuyện không ổn!
Thấy viên trợ lý không gõ cửa mà xông thẳng vào phòng mình, Tần Trung có chút khó chịu:
- Có gì mà gấp gáp như vậy, thật không ra thể thống gì.
- Thưa Bộ trưởng, tôi vừa thấy người của Phòng C61 đang đi đến đây?.
- C61? Họ đến đây làm cái gì?
Tần Trung có chút chột dạ.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, đi vào là năm người mặc thường phục. Người đi đầu tiến tới trước mặt Tần Trung giơ ra thẻ ngành và lệnh triệu tập đặc biệt:
- Anh Tần Trung, chúng tôi có bằng chứng nghi ngờ anh có liên quan đến tội phạm thương mại quốc tế, gây tổn hại nghiêm trọng cho quốc gia. Đây là lệnh triệu tập, xin mời anh đi theo chúng tôi phục vụ điều tra.
- Điều tra?
Tần Trung nghiến răng gầm lên, sắc mặt trở nên thâm trầm, chưa bao giờ người trợ lý thấy khuôn mặt ông ta trở nên đáng sợ như vậy. Thấy hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, người cầm thẻ ngành khẽ ra hiệu cho hai người bên cạnh, bọn họ lập tức đi về phía Tần Trung, mỗi người một bên tay áp giải hắn ra ngoài. Tần Trung lê những bước chân nặng nề, vừa đi vừa ngoái nhìn lại tệp công văn còn đang ký dở, trong lòng đang không ngừng chửi rủa:
- Khốn kiếp, rốt cục ta gây phải kẻ nào, là kẻ nào có năng lực bậc này?
Tần Trung lên xe chuyên dụng trong sự tức giận và ngờ vực tột cùng, có điều bây giờ cho dù đánh vỡ đầu hắn, Tần Trung cũng không thể nào nghĩ ra kẻ đứng đằng sau tất cả những vụ này lại là một người mà hắn chưa từng gặp mặt, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe tới bởi Tần Hào con trai hắn cũng còn chưa nói lại một lời với hắn về chuyện của siêu thị Lý Gia Huynh Đệ.
Cùng lúc này, văn phòng Công ty Đầu tư Tân Đại Lợi.
- Anh Tần Hào, anh Lê Trục, mời các anh đi cùng chúng tôi phối hợp điều tra, các anh bị nghi ngờ có liên quan đến những thương vụ ngầm, lợi dụng quan hệ và quyền lực để cướp đoạt tài sản của công dân. Đây là lệnh triệu tập khẩn cấp!
Tần Hào không thể tin được vào mắt mình khi nhìn vào tờ giấy với con dấu đỏ chót trước mắt, hắn biết khi hắn nhìn thấy tờ giấy này không đơn giản chỉ là công ty hắn gặp nạn, có thể là cha hắn cũng gặp biến cố lớn rồi. Thở dài một hơi, Tần Hào rất phối hợp đưa tay lên cho hai người công an còng lại, chầm chậm đi ra khỏi phòng.
Lê Trục thì lúc này đã hoảng sợ tới mức hai chân nhũn xuống, trong đầu thì đang gào thét “Chuyện này là thế nào, sao lại như thế này được, Bộ trưởng Tần Trung đâu, anh trai ta Lê Trùng đâu hết rồi? Ta không muốn ngồi tù”, Lê Trục ỷ vào anh trai hắn quen nhìn đời bằng một con mắt, là loại người gặp yếu thì bắt nạt, gặp mạnh thì khúm núm, do vậy lâm vào tình cảnh này thì không có chút nào tỉnh táo, hồn phi phách tán, thất thần ngồi bệt xuống đất khiến hai người công an phải vất vả lôi hắn ra xe.
Công ty gặp biến cố, toàn bộ nhân viên đều vây ra xem, trong số này có một người mặt mày trở nên tái mét, nàng đưa tay xoa xoa vào phần bụng dưới của mình khẽ khàng thốt lên “Xong rồi, xong rồi, Lê Trục bị bắt, mẹ con ta biết phải làm sao bây giờ”, nàng chính là Hồng Mai, người tình công sở của Lê Trục.