Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 139: Ý định mới nảy mầm



Trung tuần tháng 12,

Năm 2005 đang bước nốt những khoảng thời gian cuối cùng của nó, theo đó một mùa Giáng sinh ấm áp lại đang tràn về. Vào lúc này, trên mỗi con đường, từng tuyến phố của Hà Đô, khách bộ hành có thể bắt gặp những hình nộm ông già tuyết vui nhộn, đàn tuần lộc hay cây thông Noel được trang hoàng dây kim tuyến và lục lạc rực rỡ sắc màu.

Những tuần cuối năm này cũng là thời gian cuối cùng cho những bước chạy nước rút hoàn thành các chỉ tiêu, kế hoạch và những dự định của mỗi cá nhân, tổ chức, đâu đâu cũng là tràng cảnh người, xe tấp nập qua lại giao dịch nhộn nhịp.

Khi này, trước cửa showroom lớn nhất của ô tô điện Việt Nhật tại Hà Đô, một cặp nam nữ đang cùng nhau tiến vào bên trong, chỉ cần nhìn bộ dáng e ấp và ánh mắt say đắm của cô gái mỗi khi nhìn chàng trai bất cứ ai ở đây cũng có thể đoán ra họ chính là một đôi tình nhân trẻ tuổi.

Hai người này, cũng không phải người nào xa lạ mà chính là Lý Đông cùng bạn gái thanh mai trúc mã của hắn, Trương Ngọc.

Lúc này, Lý Đông vừa đi vừa quay sang Trương Ngọc hỏi chuyện:

- Trương Ngọc, em chắc là muốn mua SE-Car chứ?

Trương Ngọc gật đầu:

- Vâng! Chắc chắn mà! Anh hỏi đây là lần thứ ba rồi đấy.

Lý Đông tiếp tục buông lời khuyên nhủ.

- Uhm… nhưng anh thấy đây là chiếc xe đầu tiên của em nên anh muốn em cứ lựa chọn dòng xe và mẫu mã mà em ưa thích, không nhất thiết phải chọn của Việt Nhật đâu.

Trương Ngọc liếc mắt nhìn Lý Đông sau đó cười trêu chọc hắn:

- Ha ha… Lý Đông, không phải là xe của các anh làm ra là có vấn đề gì chứ? Sao cứ khuyên em đổi xe khác hoài vậy?

Lý Đông gãi gãi đầu cười trừ:

- Vớ vẩn, SE- Car sao lại có vấn đề gì được, em không theo dõi ti vi và báo chí lâu nay đang rầm rầm đưa tin về nó à?

Trương Ngọc khúc khích cười:

- Hi hi… thì đó! Em xem rồi thì mới yên tâm mua chứ! Anh yên tâm, không phải em chọn nó vì để làm vui lòng anh đâu. Hơn nữa em thấy chạy xe mà không tốn tiền đổ xăng thì quá tốt rồi, em vẫn còn là sinh viên nghèo nha.

Lý Đông nghe xong thì cười lớn:

- Ha ha… được, nếu đã như vậy thì vào chọn ngay thôi.

Nói xong, Lý Đông kéo tay Trương Ngọc tiến tới nơi trưng bày gần đó.

Sảnh triển lãm tuy rộng nhưng đây lại là thời điểm cuối năm, nhu cầu có xe chơi tết hoặc về quê khá cao nên khách tham quan mua sắm chen nhau đông đúc khiến cho nhân viên tiêu thụ làm việc rất là vất vả. Tuy vậy, Toyota quả là tập đoàn lớn, đội ngũ được đào tạo bài bản chuyên nghiệp theo đó cũng không để cho Lý Đông phải đợi lâu, ngay khi hai người vừa đứng quan sát một mẫu sedan được giây lát thì đã có nhân viên tới tiếp đón và giới thiệu tính năng từng mẫu sản phẩm cho bọn họ.

Lần lượt xem qua một hồi, Trương Ngọc vẫn chưa tìm được mẫu nào ưng ý. Hơi ngẩng đầu lên quan sát xung quanh một chút, hai mắt nàng bỗng sáng lên, theo đó Trương Ngọc vội kéo người bán hàng đi tới một chiếc xe màu mận chính có thiết kế nữ tính và khá tinh tế. Lý Đông đang định bám theo thì bất ngờ bị một bàn tay vỗ vào vai kèm theo tiếng gọi vui mừng:

- Này, Lý Đông! Là em à?

Lý Đông nhìn sang bên cạnh sau đó lập tức tươi cười:

- A, hóa ra là anh, Vũ Cương, anh cũng tới xem xe hả?

Vũ Cương gật đầu:

- Không… anh đi cùng thằng bạn thôi. Nó đang ra quầy làm thủ tục đặt cọc.

Gặp Vũ Cương là con nhà giàu chính hiệu, Lý Đông không bỏ qua cơ hội chào hàng sản phẩm của mình, theo đó hắn đề nghị:

- Thế à? Mà SE-Car cũng tốt lắm, anh cũng mua một chiếc đi.

Vũ Cương lắc đầu:

- Ha ha… nói thật là anh cũng muốn thử có một chiếc xe công nghệ cao này lắm nhưng kẹt cái là mới đổi xe mấy tháng trước, giờ đổi nữa chắc ông bà già anh quạt anh chết… À mà chú đã chọn được xe chưa thế?

Lý Đông xua tay giải thích:

- À không… em cũng giống anh, là đi cùng với bạn thôi.

Vũ Cương hiểu ra thì gật đầu nói:

- Ra là chú cũng bị người khác kéo đi! À mà anh đang định tìm chú để học ké cách chế biến ly Mojito thần sầu hôm trước đây. Chậc chậc, đúng là không thể quên được hương vị tuyệt vời của nó, anh đang tính nếu có thể học lỏm được thì đời anh không cần lo kế sinh nhai rồi.

Bắt gặp vẻ mặt khoa trương cùng tính cách có chút xốc nổi, phổi bò của Vũ Cương, Lý Đông buồn cười trả lời:

- Em dạy cũng không có vấn đề gì có điều nó khá là phức tạp, đòi hỏi người học phải có tính kiên nhẫn và độ nhạy cảm khá nhiều đấy.

Nghe ra Lý Đông là có ý đáp ứng yêu cầu có phần hơi thái quá của mình, Vũ Cương vui mừng cười lớn sau đó gật đầu như bổ củi lên tiếng khẳng định:.

- Tốt, tốt… anh nghĩ mình có thể làm được. Vậy hôm nào chú sắp xếp được thời gian, anh em mình gặp nhau nhé!

Nói xong, không đợi Lý Đông trả lời, Vũ Cương đã rút từ trong ví ra một tấm card visit đưa tới trước mặt cho Lý Đông rồi nói:

- Hôm sinh nhật Thủy Tiên anh chưa có thông tin liên lạc của chú, đây là card visit của anh. Khi nào rảnh thì gọi cho anh nhé.

Lý Đông mỉm cười đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp rồi chăm chú nhìn qua sau đó ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, hóa ra anh đang làm quản lý à?

Vũ Cương cười khổ xua tay:

- Ha ha, anh đi chơi suốt ngày thì quản lý cái gì đâu. Đó là công ty của gia đình, bố anh cho anh giữ cái danh phó giám đốc để tiếp nhận dần công việc cho cụ về hưu nhưng nói thật là anh không thích công việc này, do vậy chủ yếu mọi chuyện vẫn do bố anh đứng ra giải quyết là chính.

- Uhm… mà em đọc tên công ty thì giống như là làm về cung ứng giống cây trồng phải không?

- Ừ, đúng rồi. Cha anh làm đại lý phân phối cho Mosanto tại Việt Nam.

- Mosanto? - Lý Đông nheo mắt hỏi lại.

- Ừ? Sao vậy em?

- À, không, không có gì! - Lý Đông trả lời qua quýt.

Thực ra khi vừa nghe Vũ Cương nhắc tới tên tập đoàn này, Lý Đông đã ngay lập tức nhớ tới những thông tin mà hắn biết được trong kiếp trước. Monsanto có thể xem như là hiện thân cho nền nông nghiệp công nghiệp hóa với đầy đủ những mặt trái của nó. Hình thức sản xuất hóa học của công ty này đã gây ra những tác động tiêu cực làm ô nhiễm môi trường, thúc đẩy quá trình mất đa dạng sinh hoc, và góp phần đáng kể vào sự ấm lên toàn cầu. Kể từ đầu thế kỷ 20, công ty Monsanto có trụ sở ở Mỹ đã phát triển một số sản phẩm cực độc gây tổn hại lâu dài cho môi trường và gây ra tình trạng bệnh tật và tử vong cho hàng ngàn người. Tòa án Quốc tế Monsanto tại La Hay, Hà Lan do các nhóm các nhà hoạt động thiết lập đã đưa ra ý kiến tham vấn về các hoạt động của tập đoàn hóa chất khổng lồ của Mỹ. Theo đó tòa kết luận Monsanto đã làm ảnh hưởng tới đời sống và sức khỏe các các nông dân và những người khác khắp thế giới khi sản xuất và bán nhiều loại hóa chất nguy hiểm, như thuốc diệt cỏ Roundup, và các loại hạt giống biến đổi gen. Đặc biệt còn có sự liên quan tới sự đồng lõa của Monsanto trong các tội ác chiến tranh trong cuộc chiến của Mỹ tại Việt Nam. Theo đó, trong giai đoạn xảy ra cuộc chiến, hơn 70 triệu lít chất độc da cam đã bị rải xuống gần 2,6 triệu héc-ta đất tại Việt Nam, gây ra các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng đối với người dân Việt Nam.

Mặc dù không phải là người trong ngành nhưng Lý Đông cảm thấy nếu cứ tiếp tục sử dụng các giống cây biến đổi gen không an toàn do tập đoàn này cung cấp thì sớm muộn cơ thể con người cũng gặp mức độ nguy hại nhất định. Là người hai đời, Lý Đông ý thức rõ nhất được vấn đề an toàn thực phẩm đã trở thành vấn nạn quốc gia như thế nào. Thực ra, nói cho đúng thì giống cây cũng chỉ là một nhân tố gây nên vấn nạn này. Ở đời trước, Lý Đông biết người ta còn sử dụng tràn lan và vô tội vạ các loại thuốc trừ sâu, chất kích thích, chất tăng trọng, chất bảo quản độc hại… trong sản xuất và nuôi trồng nông sản. Thực phẩm được bày bán tràn lan mà không rõ xuất xứ, không có kiểm định, kiểm dịch, thậm chí vì lợi nhuận mà nhiều nơi người ta còn bất chấp tất cả dùng kim tiêm bơm nhiều dung dịch vào srkXJ9A hoa quả, thực phẩm để gia tăng trọng lượng nhằm kiếm bộn lời. Theo đó, chính những việc làm này là nguyên nhân góp phần khiến Việt Nam trở thành quốc gia có tỷ lệ ung thư tăng nhanh nhất thế giới. Các bệnh viện ung bứu luôn trong tình trạng quá tải với từng hàng dài người chenh nhau nằm vật vờ rên rỉ trên những chiếc giường chật chội, bọn họ còn sống mà còn khó chịu hơn chết khi phải chịu đựng những sự hành hạ thể xác đau đớn trong quá trình xạ trị và tiêm hóa chất. Trước thực trạng này, mặc dù cũng có nhiều giải pháp được chính phủ đưa ra nhưng cho tới khi triển khai trên thực tế thì không mấy cái thực sự có tác dụng, chính phủ và người dân bất lực.

Sống lại kiếp này, hôm nay lại tình cờ nghe Vũ Cương nhắc tới cái tên Mosanto, trong lòng Lý Đông lại nảy lên nguyện vọng muốn làm điều gì đó để có thể cải thiện chuyện này, không để thực phẩm không an toàn đầu độc dòng giống dân tộc, gây thêm những đau thương chồng chất cho mỗi gia đình nữa.

Thấy Lý Đông đang nói chuyện bỗng nhiên đờ người ra, Vũ Cương lên tiếng hỏi::

- Này, Lý Đông, đang nghĩ cái gì thế?

Câu hỏi của Vũ Cương lập tức đưa Lý Đông trở về với thực tại, theo đó Lý Đông lập tức mỉm cười trả lời:

- À, em bỗng nhiên nhớ tới chút việc riêng thôi.

Vũ Cương hơi có chút nghi hoặc nhưng cũng không thắc mắc gì thêm. Ánh mắt hắn bất chợt dừng lại tại trên người một cô gái xinh đẹp đang đi tới.

Trương Ngọc sau khi vòng quanh quan sát chiếc xe hợp mắt thì đã trở lại phía Lý Đông. Nàng hớn hở khoác lấy tay hắn mỉm cười nói:

- Anh, em ưng con xe kia rồi đấy. Mình lấy nó nhé!

Lý Đông khẽ liếc Vũ Cương một chút rồi quay sang nhìn Trương Ngọc mỉm cười gật đầu:

- Uhm.. em thích là được!

Vũ Cương thấy hai người trước mặt thân thân thiết thiết thì tròn mắt hết nhìn Trương Ngọc lại nhìn sang Lý Đông, kìm không được hắn tò mò hỏi:

- Ai đây, Lý Đông? Em gái chú à?

Nghe xong câu hỏi Lý Đông có chút khó xử không biết nên trả lời ra sao. Cân nhắc giây lát hắn vẫn quyết định nói sự thật:

- Không phải, anh Vũ Cương, đây là Trương Ngọc bạn gái em!

- Bạn gái?

Vũ Cương ngạc nhiên thốt lên quên cả việc chào hỏi Trương Ngọc. Theo đó, Vũ Cương vừa nhìn chằm chằm hai người vừa âm thầm tự nhủ “Chẳng phải Lý Đông có bạn gái là Đình Hương rồi sao, ở đâu lại xuất hiện một cô nữa thế này… Hay là thằng nhãi Lý Đông này dám…Ừ… nhiều khả năng là như vậy lắm”

Nheo nheo mắt quan sát cặp nam nữ trước mặt một chút, thấy đúng là bộ dáng của một đôi tình nhân, Vũ Cương khẽ thở dài rồi ra vẻ hiểu ra cái gì to lớn đại sự, hắn giơ ngón tay làm dấu khen ngợi rồi nhếch nhếch mép cười khá là bỉ ổi nói với Lý Đông:

- Lý Đông, lợi hại nha! Không ngờ ngoài pha chế cocktail chú còn có bản lĩnh này!

Lý Đông biết là Vũ Cương nói tới là ý gì, hắn có chút tình ngay lý gian không giải thích rõ được. Theo đó, Lý Đông đành cười khổ:

- Ha ha… cũng bình thường thôi, mà chuyện cũng không như anh nghĩ đâu.

Trương Ngọc đứng bên cạnh không hiểu hai người đàn ông này đang ngầm trao đổi cái gì, nàng cũng không muốn làm bình hoa đứng ngoài cuộc do đó mới kéo kéo tay áo Lý Đông dò hỏi:

- Anh này là người quen à? Sao em chưa gặp bao giờ nhỉ?

Lý Đông gật đầu:

- Uhm, anh ấy là Vũ Cương, anh quen trong sinh nhật một người bạn.

Hiểu ra vấn đề, Trương Ngọc chủ động nhìn Vũ Cương gật đầu chào hỏi:

- Chào anh, Vũ Cương. Rất vui được gặp anh!

- À… à… chào em!

Nghe Trương Ngọc chào hỏi mình, Vũ Cương vội vàng mỉm cười đáp lễ. Bây giờ hắn mới có dịp nhìn kỹ Trương Ngọc, có điều càng nhìn hắn càng cảm thấy mình thua kém và ngưỡng mộ Lý Đông tài cao gan lớn. Người này nếu thật không tài hoa thì làm sao có thể cùng lúc đèo bòng hai cô gái như hoa như ngọc thế này được.

Vũ Cương đang định bắt chuyện thêm hai người Lý Đông vài câu thì lúc này bõng nghe thấy tiếng gọi:

- Vũ Cương, ra tôi nhờ một chút!

Liếc mắt nhìn sang nhận ra là người bạn mà mình đi cùng, Vũ Cương khẽ gật đầu ra hiệu rồi mới quay lại phía Lý Đông mở lời:

- Này Lý Đông, anh phải ra kia. Việc lúc nãy chú nói thì nhớ gọi lại cho anh đấy nhé!

- Anh yên tâm!

Thấy Lý Đông đã ra lời đảm bảo, Vũ Cương mới yên tâm chào tạm biệt hai người rồi ly khai đi về phía người bạn.

Hiện trường còn lại hai người, Lý Đông quay sang Trương Ngọc đề nghị:

- Nếu em chọn được xe rồi thì mình ra quầy làm thủ tục luôn chứ nhỉ?

- Vâng!

Trương Ngọc nhu thuận gật đầu rồi quay lại gọi người tiêu thụ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv