Giao xong nhiệm vụ, Lý Đông ra hiệu cho bốn người Dalton có thể lui ra nghỉ ngơi.
Khi này, chỉ còn riêng hai người, Lý Đông mới lên tiếng hỏi Thiều Đại:
- Thiều Đại, trên tư cách là người lãnh đạo trực tiếp biệt đội Angels of Death, cậu không quan tâm tôi vừa giao nhiệm vụ gì cho Dalton sao?
Thiều Đại nhếch miệng cười rồi trả lời:
- Ha ha… Gọi là lãnh đạo trực tiếp nhưng cậu mới là người khai sáng và thủ lĩnh tối cao của cả đội, tôi chỉ là người thừa hành. Do đó chuyện cậu thấy cần nói thì sẽ nói, chuyện thấy không cần nói thì sẽ không nói, tôi nghĩ mình chỉ cần quan tâm và làm tốt các công việc được giao là được.
Lý Đông nheo mắt nhìn Thiều Đại đánh giá, hắn cảm thấy qua một thời gian rèn rũa và va chạm thực tiễn Thiều Đại đã trưởng thành lên khá nhiều. Phải hiểu hai người trước đây vốn là quan hệ bạn bè bình đẳng do vậy bỗng nhiên thay đổi vai vế tất nhiên sẽ trở nên có chút gượng gạo. Theo đó, Thiều Đại nói ra những lời vừa rồi một mặt là để trả lời cho câu hỏi của Lý Đông, ở một mặt khác hắn muốn cho Lý Đông biết hắn đã thừa nhận Lý Đông như là một thượng cấp, sẵn sàng tuân thủ và thực hiện theo các mệnh lệnh và yêu cầu của Lý Đông. Có thể thấy đây rõ ràng là một sự chuyển biến có tính thực chất trong mối quan hệ của hai người. Về mặt hình thức có thể Thiều Đại vẫn xưng hô ngang vai với Lý Đông nhưng thực tế hắn đã ngầm cho thấy địa vị của Lý Đông là ở cấp độ cao hơn trong lòng hắn.
Lý Đông trầm ngâm một lúc rồi đưa tay vỗ vai Thiều Đại thâm tình nói:
- Thiều Đại, cậu nên nhớ trong mắt tôi, cậu không chỉ là người cộng sự, người chiến hữu mà còn là một người bằng hữu thân thiết. Đây cũng là lý do để tôi đưa cậu thâm nhập vào vòng tròn quan hệ và nhiệm vụ của tôi. Chính vì thế tôi cũng không có lý do phải dấu cậu bất cứ chuyện gì đặc biệt là như việc vừa rồi. Sở dĩ tôi chưa nói chính là bởi vì tài liệu khi nãy tôi cũng vừa mới tới tay, chưa kịp trao đổi lại với cậu mà thôi. Cậu hiểu điều này chứ?
Thiều Đại nghe ra dụng ý trong lời nói của Lý Đông, hắn có chút cảm động rồi gật gù lên tiếng:
- Tôi hiểu! Cậu tiếp tục nói đi, tôi đang nghe!
- Uhm… về việc giao nhiệm vụ vừa rồi cũng là có liên quan đến kế hoạch tôi trao đổi với cậu qua điện thoại lần trước.
- Cậu nói tới là đảo Similo?
Lý Đông gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy! Nhiệm vụ này là một phần trong chuỗi kế hoạch khổng lồ tôi đã xây dựng để biến Similo thành một căn cứ bất khả xâm phạm. Và như một ai đó từng nói, căn cứ vô địch là một căn cứ không có tọa độ do vậy tôi quyết định đi theo đường hướng phát triển này. Nói một cách cụ thể hơn, căn cứ của chúng ta sẽ là một khối máy móc hoàn chỉnh khổng lồ ngụy trang dưới vỏ bọc là một hòn đảo. Theo đó, nó có thể là một hàng không mẫu hạm, có thể là một tàu ngầm nguyên tử, có thể là một phi thuyền và thậm chí còn hơn thế nữa. Uhm… So với những gì lần trước đã nói với cậu thì đây chính là bản nâng cấp và mở rộng của kế hoạch. Thiều Đại, cậu thấy thế nào?
Lúc này, nghe xong những gì Lý Đông vừa nói, mặc dù là một người vô cùng điềm tĩnh nhưng Thiều Đại không khỏi trợn mắt ngoác mồm, hắn có cảm giác như có cảm giác như mình đang nghe một khoa học gia nào đó khoác lác vậy.
Sau giây lát để ổn định và phân tích những gì vừa nghe được, Thiều Đại mới khó khăn nói ra từng từ một:
- Lý… Đông, kế hoạch của cậu thật sự mang tới cho tôi một cảm giác choáng ngợp và hứng khởi tới run rẩy, nó thật sự quá lớn lao, quá kỳ vỹ so với tưởng tượng của tôi. Có điều nếu điều cậu vừa nói không phải cậu là một kế hoạch hoang tưởng thì lòng dạ và tư tưởng của cậu thật sự quá vĩ đại rồi.
Nhận ra ý nghĩa của sự thiếu tin tưởng trong lời nói vừa rồi của Thiều Đại, Lý Đông cười lớn:
- Ha ha, Thiều Đại! Nói thật với cậu đến chính tôi khi mới viết ra xong bản kế hoạch này đọc lại cũng cứ nghĩ là do tác giả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nào đó viết ra. Có điều, cậu quên là sau lưng tôi còn có cả tập đoàn công nghiệp hùng mạnh sao? Kỹ thuật và tài chính chẳng phải là điều kiện tiên quyết để thực hiện kế hoạch này? Nếu thật sự chúng ta làm được, Similo hoàn toàn có thể trở thành kỳ quan công nghệ của thế giới đấy.
Thiều Đại lên tiếng phản bác:
- Kỷ nguyên mới đúng là rất mạnh có điều ngay cả khi yêu cầu về tài chính được đáp ứng thì những rào cản kỹ thuật đây? Chế tạo một cỗ máy khổng lồ như thế thật sự có quá sức hay không? Đó là còn chưa kể chúng ta cần tập hợp một đội ngũ nhân lực khổng lồ để làm ra nó. Cậu tính tới chưa?
- Ha ha… Thiều Đại, cậu mới tham gia vào giai đoạn đầu của kế hoạch căn cứ quân sự nên cậu không nắm được hết các thông tin. Đợi sau khóa huấn luyện trở về về tiếp quản lại căn cứ, cậu sẽ thực sự biết được tiềm lực công nghệ của chúng ta hiện nay vốn đã không còn cùng các quốc gia đương đại so sánh. Mặt khác, kế hoạch Similo cũng không phải cần quá gấp, chúng ta có thể dùng năm năm, mười năm hoặc lâu hơn nữa để biến nó trở thành hiện thực. Tôi đang nghĩ biết đâu sau này công năng của nó không còn giới hạn phục vụ lợi ích của chính chúng ta mà sẽ là của toàn nhân loại thì sao? Uhm… Ở một mặt khác, không phải cậu đang lo lắng về vấn đề nhân sự sao? Đó cũng là mục đích chính của nhiệm vụ mà tôi vừa giao cho Dalton đấy.
Thiều Đại hiểu ra vấn đề thì lên tiếng:
- Nói vậy là cậu muốn bọn họ tìm kiếm nhân sự để xây dựng căn cứ?
- Đúng vậy, đó chính là kế hoạch trù bị nhân sự. Có điều cái chúng ta cần nhất không phải là đội ngũ lao động chân tay mà chính là đội ngũ các nhà khoa học ở đa dạng các lĩnh vực để biến căn cứ thành một cỗ máy có hệ sinh thái tự nhiên và xã hội tuần hoàn như một thành phố thu nhỏ, có thể tự cung tự cấp trong thời gian ngắn. Chúng ta sẽ chỉ cần sử dụng đội ngũ nhân sự giàu chất xám còn về nhân lực cơ học thì có thể sử dụng máy móc hoặc người máy để thay thế,như vậy sẽ tăng tính bảo mật và hiệu suất lao động sẽ cao hơn rất nhiều, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành của căn cứ.
Nghe tới đây, như nghĩ ra cái gì Thiều Đại trợn mắt nhìn Lý Đông hỏi:
- Như vậy ý cậu là sẽ theo dõi và bắt cóc các nhà khoa học để bọn họ phục vụ cho chúng ta?
Lý Đông không trả lời mà chỉ gật đầu thừa nhận.
- Điều này…
Thiều Đại i đờ người ra một chút, hắn không thể nghĩ ra Lý Đông sẽ lựa chọn cách này.
Liếc nhìn biểu cảm trên mặt của Thiều Đại, Lý Đông mỉm cười nói:
- Sao hả? Không nỡ sao?
Thiều Đại nhanh chóng gật đầu:
- Đúng vậy, tôi thấy biện pháp này của chúng ta không được ổn cho lắm.
Lý Đông nghe xong lắc đầu phủ nhận:
- Thiều Đại, để trở thành một người lãnh đạo một tổ chức lớn chúng ta phải luôn luôn tỉnh táo và quyết đoán, không có chỗ cho những tư tưởng yếm mềm. Trong một số trường hợp nếu cần chúng ta phải có những hành động đủ lạnh lùng và tàn nhẫn. Hơn nữa, tôi có thể cam đoan với cậu, chúng ta cũng chỉ là trưng dựng bọn họ một thời gian, ngay khi có thể chúng ta sẽ thả bọn họ trở về nhà. Tôi nghĩ thời gian cũng không quá lâu đâu.
- Thả ra? Cậu không sợ họ tiết lộ bí mật căn cứ sao?
- Ha ha, cậu quên chúng ta có Biologis psychotropic supper micro chip sao? Phiên bản nâng cấp của nó hoàn toàn có thể kiểm soát và xóa sạch ký ức trong suốt thời gian làm việc cho chúng ta, bù lại vào đó chúng ta có thể cho họ những ký ức giả tạm để lấp vào khoảng thời gian bị mất tích.
Thiều Đại nhăn mày suy nghĩ một chút sau đó lại nói:
- Thực sự, tôi vẫn thấy kế hoạch này có chút gì đó không thoải mái.
Lý Đông chăm chú nhìn Thiều Đại sau đó đưa tay vỗ vai hắn:
- Thiều Đại! Cậu biết điều gì khiến tôi thích nhất ở cậu không?
Thiều Đại nghi hoặc không hiểu làm sao Lý Đông lại nhắc tới chuyện này, hắn cũng không biết trả lời như thế nào theo đó chỉ đành khẽ lắc đầu.
Lý Đông mỉm cười rồi lên tiếng:
- Nhân nghĩa! Đúng vậy, điều tôi thích nhất ở cậu chính là lòng nhân nghĩa. Chỉ cần nhìn cách cậu đối xử với bà của mình hoặc xả thân vì Ngọc Hà tôi đã có thể cảm thấy điều đó. Có điều Thiều Đại ạ, dù việc này cậu không muốn làm tôi cũng sẽ nhất định phải làm.
- Uhm… Lý Đông, cậu đừng nói vậy! Nếu cậu đã thấy việc này là cần thiết, như đã nói trước đây, tôi sẽ không đứng ngoài!
- Ha ha… cậu không hối hận chứ?
- Không! – Thiều Đại trả lời quả quyết.
- Vậy cậu cần nghe lý do không?
- Nói thực… là có!
- Được!
Dừng lại và sắp xếp ý tứ một chút, Lý Đông lên tiếng:
- Tôi muốn làm chậm lại nhịp độ phát triển kỹ thuật của đất nước phương Bắc, không cho họ có đủ nhân lực cao cấp để có thể nhanh chóng tích lũy đủ tiềm lực và sức mạnh kỹ thuật và khí tài quân sự để uy hiếp đất nước chúng ta.
Nghe xong, Thiều Đại trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi trợn mắt nói:
- Ý cậu là những nhà khoa học kia…?
Lý Đông gật đầu:
- Đúng vậy! Đều là của nước kia. Tôi muốn mang đi những nhà khoa học hàng đầu tại nhiều lĩnh vực quan trọng của bọn họ để làm suy yếu đối thủ, tranh thủ thời gian trì hoãn cho nước ta phát triển ổn định, tránh đi các cuộc xung đột và chạy đua vũ trang tốn kém làm giảm nguồn lực phát triển kinh tế và dân sinh không đáng có. Bốn ngàn năm lịch sử đã cho thấy những người lãnh đạo đất nước này luôn không ngừng từ bỏ tham vọng muốn bành trướng hoặc nô dịch nước ta dưới tầm khống chế của chúng. Nếu cậu quan tâm chặt chẽ tình hình hiện tại, cậu sẽ thấy bản chất mối quan hệ chính trị hiện nay của họ và nước ta vẫn chủ yếu là mối quan hệ một chiều trên dưới, chính sách trong nước chịu rất nhiều tác động tiêu cực của quốc gia Trpkkgu này.
Hơi dừng lại một chút, Lý Đông lại tiếp tục nói:
- Ở một mặt khác bọn họ tiếp tục thông qua các biện pháp khác nhau để phá hoại và làm suy yếu nền kinh tế nước ta, một ví dụ điển hình nhất có thể thấy như các chính sách nhập khẩu nông sản, họ cử thương nhân sang âm thầm làm lũng đoạn giá thị trường hoặc trắng trợn hơn là đóng cửa cửa khẩu không cho hàng hóa lưu thông gây thiệt hại cho người dân vô cùng lớn. Thủ đoạn đáng xấu hổ là thế ấy vậy mà chúng ta lại không thể có một biện pháp hữu hiệu nào để phòng ngừa và đáp trả, người dâm vẫn tiếp tục bị vẫy vùng trong tấm lưới mà chúng giăng ra. Cậu nói nguyên nhân là vì đâu? Không phải vì chúng ta chỉ là một nước nhỏ, nghèn nàn, lạc hậu, yếu và thiếu đủ thứ sao? Cậu thấy đấy, là bốn ngàn năm… là bốn ngàn năm dài đằng đẵng chịu áp bức khổ ải ngay cả khi chúng ta đã có được nền độc lập của riêng mình. Tất cả những bất công này cần phải có một sự kết thúc và tôi thấy rằng cơ hội của chúng ta đã tới.Tôi và cậu sẽ là những người chịu trách nhiệm để chấm dứt tất cả những điều bất bình đẳng này. Do vậy, Thiều Đại, hãy mạnh mẽ và bản lĩnh hơn đi!
Thiều Đại nghe tới đây thì cả người run lên, có cảm giác xúc động cực độ. Mất một lúc sau hắn mới hồi phục lại sau đó nhìn Lý Đông chầm chậm lên tiếng:
- Lý Đông cậu nói rất phải. Với nhưng mâu thuẫn và xung đột dai dẳng như vậy, có lẽ chúng ta cần phải có những biện pháp và hành động quyết liệt hơn.
Nói tới đây, Thiều Đại đưa tay vỗ ngược lại vai Lý Đông, với một giọng điệu đầy sự trân trọng hắn nói:
- Lý Đông, mặc dù có chút không chính danh nhưng tôi vẫn muốn thay mặt toàn bộ người dân đất nước này gửi lời cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã vượt lên chính những toan tính lợi ích cua bản thân mình để mà lo toan gánh vác nỗi nguy nan của cả dân tộc. Trong mắt tôi bây giờ, dù cậu có làm ra hành động gì đi nữa, cậu vẫn thực sự rất vĩ đại.