"Bác sĩ Đỗ... Lúc nãy em thấy một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ đi vào phòng trực..."
Sáng sớm, nữ bác sĩ thực tập vốn muốn về phòng trực nghỉ ngơi, kết quả là chưa tới phòng trực đã thấy một người phụ nữ mặc áo trắng đầu tóc buông xõa đi vào phòng trực, vả lại tư thế đi đứng của cô ta có chút kỳ lạ, cứ cúi đầu xuống, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Dù gì thì những nơi giống như bệnh viện, ít nhiều cũng có chút liên hệ với những chuyện ma quái, vả lại gần đây trên mạng cũng có nói về 1 câu chuyện kỳ quái, vào nửa đêm, không nên nói chuyện với cô gái tóc dài, nếu không cô ta quay đầu lại chưa chắc là khuôn mặt bình thường mà là cái gì đó rất đáng sợ.
Vừa mới bận việc xong, khoa cấp cứu vào sáng sớm hiếm khi có được chút thanh tịnh, Đỗ Hạ Hi ngồi ở cạnh bàn làm việc uống trà, thì thấy bác sĩ thực tập hối hả chạy vào.
"Phòng trực sao có thể để người khác tùy tiện vào chứ, kêu cô ấy ra ngoài đi." Đỗ Hạ Hi nhíu mày, sao có thể vì việc này mà hoảng hốt chứ.
"Em không dám...người phụ nữ đó rất kỳ lạ... bác sĩ, người đó...có phải là...cái ấy ấy không vậy?" Bác sĩ thực tập bình thường có chút cao ngạo dương dương tự đắc, mà giờ lại trở nên cực kỳ nhút nhát.
Đỗ Hạ Hi có chút buồn cười, rõ ràng là bình thường không sợ trời không sợ đất, giờ lại sợ cái thứ ấy, chân cô ta cũng có chút run rẩy.
"Em ở đây đợi, tôi đi xem sao." Tuy trải qua chuyện của hai hôm nay, Đỗ Hạ Hi cũng có chút sợ mấy thứ ấy, nhưng trước mặt người ngoài, không thể người khác thấy bản thân mình yếu đuối vậy.
Đỗ Hạ Hi đút hai tay vào túi áo, đi đến phòng trực, trong lòng có chút hồi hộp.
Cửa phòng trực để hở, Đỗ Hạ Hi từng bước từng bước tiến vào, có thể thấy người phụ nữ mặc áo trắng đang gục đầu trên bàn, do khuôn mặt hướng về phía kia cho nên không thấy được mặt cô ta, mái tóc dài buông xõa sau lưng.
Nếu nói tại sao vừa nhìn thấy là biết không bình thuờng, tại vì cô ta không giống như người thường nằm gục trên bàn, mà chỉ để đầu gục trên bàn, hai tay buông thẳng xuống dưới, tư thế rất ư là kỳ dị.
Đỗ Hạ Hi nuốt nước bọt, lòng bàn tay hồi hộp đổ mồ hôi, nhưng nếu người khác có thể thấy được thì chắc cô ta chỉ là người thường.
Chắc là như vậy...
Đỗ Hạ Hi chầm chậm bước tới, giày cao gót chạm đất, phát ra âm thanh tuy không lớn tiếng, nhưng cũng đủ làm người khác chú ý, nhưng người phụ nữ đó vẫn cứ gục đầu trên bàn.
Đỗ Hạ Hi giơ tay từ từ tiến gần, những ngón tay không ngừng run rẩy, khi tay cô chạm vào vai của người phụ nữ đó thì thấy cảm thấy có thân nhiệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Cô gì ơi, đây là phòng trực của bác sĩ, không được tùy tiện vào đây."
Người phụ nữ chống tay cả buổi mới ngồi dậy được, một luồng hơi rượu bay ra, thì ra là uống say rồi đi nhầm phòng.
Đỗ Hạ Hi nhờ y tá dẫn cô ta đi, sau đó khóa cửa phòng trực, rồi mới trở về phòng khám.
Khi trở về phòng khám thì thấy bác sĩ thực tập ôm gối dựa co ro ngồi trên ghế, thấy Đỗ Hạ Hi bước vào, liền nhanh chóng vứt gối dựa qua một bên, ngại ngùng ho một tiếng, "E hèm, người phụ nữ đó là gì vậy?" Bác sĩ thực tập thấy Đỗ Hạ Hi bình an trở về vả lại mặt rất bình tĩnh, thì khẳng định lúc nãy chắc chỉ là sự việc bình thường thôi.
"Người thân của bệnh nhân, uống say nên đi nhầm phòng." Đỗ Hạ Hi bình thản nói, bước tới nhặt cái gối dựa bị vứt dưới đất, bác sĩ thực tập cũng biết điều đứng dậy nhường chỗ cho Đỗ Hạ Hi.
"Hôm nay cũng không có gì bận lắm, xin lỗi đã kêu em tới đây, nếu có mệt thì trở về nghỉ ngơi đi." Lúc này đã gần 3 giờ sáng, bình thường giờ này cũng là lúc khoa cấp cứu yên tĩnh nhất, vả lại Đỗ Hạ Hi cũng cảm thấy mình tuy vẫn còn hơi cảm nhưng không ảnh hưởng tới công việc.
Bác sĩ thực tập vuốt vuốt tóc, hơi oán trách nói "Em trực ca sáng, cũng còn có mấy tiếng nữa thôi, không cần phải đi về, đợi xíu nữa đổi ca luôn là được."
"Xin lỗi..." Hèn chi cô ấy luôn oán trách, liên tục trực mười mấy tiếng đồng hồ, ai mà chịu cho nổi, cũng tại mình quá sơ suất, không chịu nhìn bảng trực nhật.
"Không sao, em đi ngủ chút xíu là được." Nói xong, bác sĩ thực tập liền trèo lên giường của phòng khám.
Đỗ Hạ Hi có chút áy náy, giao chìa khóa phòng trực cho cô ấy, "Đến phòng trực ngủ đi, ở đây sợ một lát lại có bệnh nhân đến nữa."
"Không sao...em ngủ xíu là được..." Bác sĩ thực tập nằm nghiêng mặt vào tường, tay ôm lấy tay.
"Em đang sợ?" Đỗ Hạ Hi nói.
Bác sĩ thực tập quay đầu lại, do dự chốc lát, nhỏ tiếng nói, "Em luôn cảm thấy phòng trực có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được nó lạ chỗ nào, là...mỗi lần đến đó đều cảm thấy không thoải mái..."
"Hơ hơ, em là bác sĩ, sao lại tin vào mấy thứ đó, không nhìn thấy được nên không thể chứng minh nó có tồn tại." Thấy cô ấy sợ ma như vậy, nếu mà biết mình có thể thấy được mấy thứ đó, chắc sợ mất vía.
"Bác sĩ Đỗ không sợ hả? Tại vì không thấy được nên mới sợ đó." Bác sĩ thực tập trò chuyện với Đỗ Hạ Hi, cô ấy với những gì nghe được từ người khác nói, có chút không giống.
"Không phải là nhìn thấy được mới đáng sợ sao, không thấy được mới là chuyện tốt chứ." Đỗ Hạ Hi cười cười có chút bất lực, người thường không biết họ hạnh phúc biết bao.
"Nói như vậy...hình như cũng đúng...nếu em mà thấy được chắc sợ chết mất." Hai người trò chuyện không được bao lâu, bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng đẩy xe, kèm theo là tiếng khóc than, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Bác sĩ đâu?! Tại sao không có bác sĩ!" Giọng hét của một nam thanh niên.
Tiếp đó là y tá bên cạnh giải thích, "Bác sĩ Triệu đi vệ sinh rồi, sẽ quay về liền"
"Ông ấy sắp không xong rồi, sao có thể nói đợi được chứ!" Một người phụ nữ chắc khoảng 50 tuổi kích động khóc than la hét.
Đỗ Hạ Hi nghe tiếng động bước ra khỏi phòng làm việc, người thân bệnh nhân thấy bác sĩ mặc áo trắng không cần biết ất giáp gì hết, tiến tới kéo tay Đỗ Hạ Hi, "Bác sĩ, mau cứu lấy ba tôi!"
"Bác sĩ, mau cứu lấy chồng tôi!" Người phụ nữ nói xong lại khóc, "Ông ấy sáng dậy đi làm, đột nhiên ngất xỉu rồi không ngồi dậy được nữa, cũng không nói chuyện được..cả nhà đều nhờ ông ấy đi làm nuôi bọn trẻ đi học...nếu như có chuyện gì thì tôi làm sao mà sống đây trời!"
Đỗ Hạ Hi nhìn sang y tá, bệnh nhân này chắc bị nhồi máu não, là việc của khoa nội cấp cứu, không liên quan tới Đỗ Hạ Hi, "Hôm nay nội khoa chỉ có bác sĩ Triệu trực thôi à?"
"Vâng, lúc nãy bác sĩ Triệu nói đau bụng nên đi vệ sinh rồi, không ngờ lại có cấp cứu thế này." Y tá thấy người thân bệnh nhân như vậy, quay sang cầu cứu bác sĩ Đỗ.
"Cho bệnh nhân chụp CT trước." Đỗ Hạ Hi dặn dò y tá đi cùng người thân bệnh nhân, cũng dặn coi chừng bệnh nhân ói mửa nghẹt thở.
Thấy y tá bắt đầu bận rộn, người phụ nữ trung niên liền kéo tay Đỗ Hạ Hi biểu đạt cảm ơn, Đỗ Hạ Hi cũng hỏi bà ta bệnh sử của bệnh nhân.
Rất nhanh, hình chụp CT cũng xong, bác sĩ trực ban đưa qua đây, Đỗ Hạ Hi lấy hình chụp hướng về ánh đèn săm soi kỹ lưỡng "Nhồi máu não cấp tính, bệnh nhân có dị ứng với thuốc nào không?" Sau khi Đỗ Hạ Hi hỏi han người thân bệnh nhân thì sắp xếp y tá chuẩn bị thuốc tan huyết khối lợi tiểu, y tá ở trạm mới nghỉ ngơi chút xíu lại bắt đầu bận rộn. Lúc này bác sĩ Triệu khoa nội cũng đã về, Đỗ Hạ Hi liền giao bệnh nhân cho anh ta, sau khi xem xong hình chụp anh ta cũng không có ý kiến gì về cách dùng thuốc.
Vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, có thể trở về phòng khám của mình, thì bệnh nhân đang truyền dịch bỗng nhiên ho mạnh ra máu.
"Ngừng thuốc!" Bác sĩ khoa nội lập tức cho ngừng truyền dịch.
"Bệnh nhân có phải bị giãn nhánh khí quản?"Đỗ Hạ Hi thấy phản ứng của bệnh nhân, đưa ra câu hỏi của mình.
"Chắc không, tôi không biết nữa, cái gì là giãn nhánh khí quản?" Người phụ nữ hoàn toàn không biết bệnh tình của chồng mình.
"Mau chụp hình lồng ngực." Bác sĩ khoa nội dặn.
Nhưng người nhà rõ ràng không đồng ý, lớn tiếng nói "Người khi đưa đến đây chỉ là bất động thôi, giờ lại ho ra máu, rõ ràng là các người chữa bậy, còn không mau cứu người, chụp hình cái gì nữa! Muốn gạt tiền tụi tôi hả!"
"Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhân bị giãn nhánh khí quản, không thể dùng thuốc với cách trị nhồi máu não, cần phải kiểm tra chính xác, nếu không thì sẽ nguy hiểm tính mạng." Đỗ Hạ Hi vẫn kiên nhẫn giải thích cho người nhà bệnh nhân nghe, cố gắng xoa dịu họ bớt kích động, phối hợp điều trị.
"Nhưng giờ cũng ho ra máu rồi, không chữa nữa à? Nhìn cũng biết là ông ấy sắp không xong rồi....." Người nhà tuy đã bớt kích động, nhưng thấy bệnh nhân vẫn ho ra máu thì không thể nào bình tĩnh được.
"Cho nên mới cần mau chóng làm xét nghiệm, để chúng tôi còn biết mà dùng thuốc nữa, đúng không?" Giọng Đỗ Hạ Hi vẫn bình tĩnh
"Được, được" Người nhà nhanh chóng cùng y tá đẩy bệnh nhân đi xét nghiệm.
"Nếu xác thực là giãn nhánh khí quản thì nên cầm máu, nhưng nhồi máu não thì lại cần thông máu, thật mâu thuẫn, làm sao đây?" Bác sĩ thực tập hỏi.
Đỗ Hạ Hi và bác sĩ nội khoa cũng đứng đấy trầm tư suy nghĩ, bệnh tình của bệnh nhân này có chút nan giải "Cho nên phải thận trọng, còn phải xem kết quả xét nghiệm nữa, chỉ mong giãn nhánh khí quản không quá nghiêm trọng."
Đỗ Hạ Hi cảm thấy nhìn thấy ho ra máu nhiều vậy cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất, không lâu sau, hình chụp cũng đã có, ba người nhìn hình chụp xong lại cau mày "Nghiêm trọng vậy à..."
Người nhà nghe vậy lập tức suy sụp, người phụ nữ gào thét lên làm cho cả khoa cấp cứu loạn lên.
"Vậy nên cầm máu trước." Bác sĩ nội khoa đưa ra quyết định.
"Nhưng nếu bỏ lỡ thời gian làm tan huyết khối thì cho dù có cứu được thì cũng bị liệt, thời gian không đợi ai, chi bằng liều 1 phen." Trong mắt bác sĩ trẻ, nếu bị liệt thì còn đau khổ hơn tử vong nữa.
"Không được tùy tiện quyết định, tất cả đều phải lấy việc cứu sống bệnh nhân làm hàng đầu." Trong mắt Đỗ Hạ Hi cho dù thế nào cũng phải cứu sống bệnh nhân.