Khoa Cấp Cứu

Chương 66: Tục gia đệ tử (3)



"Đồ đạc đã sắp xếp xong, cô xem xem còn thiếu thứ gì không? Tôi đi chuẩn bị." Sư thái phủi phủi vạt áo tăng, lúc nãy dọn đồ bị dính một ít bụi.

Am xá nằm ở phía đông hậu viện, còn phòng nghỉ cho tín đồ và khách thì ở phía tây, bình thường ít khi dùng đến, cho nên bỏ trống đã lâu, khi thu dọn thì cũng rất vất vả.

Các tiểu ni cô thì vẫn bận lau chùi cửa, bàn ghế, sư thái cũng căn dặn giường phải thêm mấy lớp chăn nữa, phải chuẩn bị đủ máy sưởi và chăn sưởi.

Thấy sư thái quan tâm đến vị Lý thí chủ này như vậy, nên tất cả mọi người đều tưởng rằng là đại gia quyên góp nhiều tiền, tất nhiên là phục vụ chu đáo hơn.

"Cám ơn, đã đủ rồi." Lý Ngôn Tâm thấy căn phòng được thu dọn y như mới vậy, trong lòng thấy có chút khó xử, người ta thường nói khi gặp hoạn nạn mới thấy chân tình, trong thời khắc quan trọng, bạn thân nhất lại bán đứng mình, còn ni cô xa lạ này lại giúp mình nhiều đến thế.

"Không cần khách sáo, sau khi quy y thì cô là đệ tử tục gia của tôi rồi." Sư thái cũng chưa từng nghĩ đến là mình sẽ thu nhận đệ tử, chỉ là mình vẫn còn quá trẻ tuổi, lãnh ngộ phật pháp còn nông cạn, ngoại trừ niệm kinh ra thì không bằng được sư phụ ngày trước.

Đây chỉ là cách tạm thời để cho Lý Ngôn Tâm tránh nạn thôi, nếu sau này Lý Ngôn Tâm có trở được về thành phố của cô ta, thì những ngày ở đây chỉ như gió thoáng qua thôi, không lâu sau thì chắc sẽ quên hết, nghĩ đến đây thì sư thái lại có chút hụt hẫng, nhưng cô cũng không rõ tại sao lại như vậy.

Khi mới dọn về căn phòng lạ, Lý Ngôn Tâm hiếu kỳ quan sát xung quanh, từ cửa sổ nhìn ra thì có thể thấy được một cây đại thụ ngay giữa hậu viện, hiện giờ đang là mùa đông, trên cành cây khô khốc không có một lá cây nào, trơ trọi đứng ở giữa đó.

"Cái cây đó chắc cũng đã lâu năm rồi hả?" Lý Ngôn Tâm hỏi.

"Uhm, chắc cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi, nhưng mà tương truyền đó là cây bạch quả ngàn năm."

Đối với lịch sử của am miếu và cái cây đó thì không có ai biết rõ hết, nghe sư phụ nói, quyển sách ghi chép lịch sử đã bị thiêu hủy trong chiến tranh, hiện giờ những gì mọi người biết cũng chỉ là truyền tai nhau thôi, cho nên cũng không có chính xác.



"Ngàn năm?!" Lý Ngôn Tâm ngạc nhiên mở to mắt, cô cứ tưởng ngôi miếu nhỏ trong núi này chẳng qua được xây dựng trong mấy chục năm nay thôi, không ngờ lại có lịch sử lâu năm như vậy.

"Xem thử không?" Sư thái mỉm cười giơ tay ra dẫn đường.

"Uhm." Lý Ngôn Tâm đi bên cạnh sư thái, bất giác nghiêng mặt qua nhìn cô ấy, chỉ thấy sư thái tay lần tràng hạt, bước chân không nhanh không chậm, đi rất là ung dung.

Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, sư thái cũng quay đầu qua nhìn cô ấy, cười, "Thí chủ lại nhìn gì vậy?" Nói xong lại quay đầu nhìn về hướng khác, tưởng rằng Lý Ngôn Tâm đang nhìn gì nơi xa xăm.

"A... căn nhà nhỏ đằng kia xem ra cũng rất lâu đời, dùng để làm gì nhỉ?" Lý Ngôn Tâm chỉ đại một cái cửa sổ.

Sư thái nhìn theo hướng Lý Ngôn Tâm chỉ, hoài nghi một hồi, từ từ quay đầu qua chậm rãi nói, "Đó... là cửa sổ sau của nhà xí, thí chủ không nhận ra à?"

"..." Lý Ngôn Tâm cứng họng, xem ra mình không nên nói nhiều như vậy, thật là muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

"Trên núi gió lớn, thí chủ nên khép chặt cổ áo hơn mới được, lát nữa tôi đi nấu cho cô bát canh gừng." Sư thái quan tâm nói, đồng thời cũng chuyển chủ đề.

Lý Ngôn Tâm nghe lời khép chặt cổ áo, cô ấy mặc bên ngoài là áo tăng màu xám của sư thái, trên đó vẫn còn mùi trầm hương thoang thoảng, "Tôi không sao rồi, không cần phiền phức như vậy."

Hai người vừa đi vừa nói thì cũng đến được chỗ cây bạch quả, lúc nãy nhìn xa cứ tưởng nhỏ, khi đến gần thì mới phát hiện cây này to khoảng 4 đến 5 người, nếu như vào mùa hè thì chắc cành lá sẽ rất sum suê.

"Mùa thu mỗi năm là thời điểm đẹp nhất, lá vàng rơi đầy sân, từ xa nhìn y như là tấm thảm vậy, rất đẹp." Sư thái ngửa đầu lên nhìn, ánh mắt cứ như là đang trở về thời điểm mùa thu năm ngoái, cô quả thật rất thích nơi này.

Lý Ngôn Tâm nhìn sư thái ngẩng đầu lên dưới ánh mặt trời, tuy cứ sống trên núi, cũng không biết có dùng sản phẩm dưỡng da gì không, làn da dưới ánh nắng mặt trời không chút tì vết, hay là làn da của con gái phương nam đều là như vậy?

Làn da trắng trẻo pha chút ửng hồng, Lý Ngôn Tâm bất giác giơ tay lên sờ thử, "Bình thường sư thái có thoa kem gì không?"

Sư thái bị động tác của Lý Ngôn Tâm làm cho kinh ngạc, sau đó nghe cô ta hỏi vậy thì mới hoàn hồn lại, "Không có thoa gì hết."

Tim vẫn cứ đập liên hồi, nữ thí chủ này thích tiếp xúc với người khác thiệt, không phải sờ tai thì sờ mặt người ta, chắc là người phương bắc ai cũng cởi mở vậy, giống như Tây Môn vậy, động một tí là ôm nên sư thái cũng đã quen rồi.

Hai người bọn họ lúc này đứng dưới bóng cây, Lý Ngôn Tâm cao hơn sư thái một chút, một tay sờ trên mặt sư thái, cảnh tượng này vừa hay bị một đám tiểu ni cô nhìn thấy, bọn họ trốn dưới cây cột ở hành lang, hiếu kỳ nhìn trộm.

"Quan hệ của sư thái với Lý thí chủ hình như rất tốt."



"Sư thái không phải cũng rất tốt với chúng ta sao."

"Không giống đâu, ngươi xem ánh mắt của hai người xem." Mấy tiểu ni cô bắt đầu nhiều chuyện.

Tuy bọn họ đã cố nói nhỏ tiếng, nhưng vẫn truyền đến tai hai người, Lý Ngôn Tâm liền rút tay lại, có chút ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, sư thái quay đầu lại trừng mắt nhìn đám tiểu ni cô, rồi dùng tay xua đuổi bọn họ.

"A di đà phật, để thí chủ phải chê cười rồi." Sư thái hai tay chắp trước ngực.

Lý Ngôn Tâm cũng chắp tay lại rồi cười, "Không sao, chẳng qua chỉ là mấy câu nói đùa thôi." Rồi chỉ vào tượng đá bên cạnh cây bạch quả, đổi chủ đề, "Đây là tượng phật à?"

Tượng phật ngồi cao gần hai mét vẫn còn một ít tuyết trên đó, chất liệu đá màu xám cực kỳ bình thường, vả lại điêu khắc cũng không có tinh xảo lắm, ngược lại hơi thô.

Cho dù như vậy, khi đứng dưới tượng phật, ngẩng đầu lên nhìn thì vẫn có cảm giác sắp được cảm hóa, tuy phong cách điêu khắc thô sơ nhưng ánh mắt của tượng phật lại rất có thần, dường như là thương tiếc cho người trần, làm cho người khác cam tâm quỳ lạy, thành tâm hối cải tội nghiệt của mình.

"Nghe sư phụ nói, có một năm bị động đất, một tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống, vừa đúng lúc dừng dưới chân thân cây này, mọi người cũng tìm cách di dời nó, nhưng sư phụ lại cảm thấy đây là duyên, một tảng đá cũng muốn hướngphật, cho nên đã giữ nó lại, từ đó mỗi ngày sư phụ đều điêu khắc một khoảng thời gian."

Sư thái mỗi lần nhớ tới sư phụ đều có chút thương cảm, dù sao thì trong lòng cô, sư phụ không chỉ truyền đạt phật pháp mà còn giống như là một người mẹ vậy.

"Sư phụ của cô muốn độ hóa một tảng đá à?" Lý Ngôn Tâm hiếu kỳ quan sát tượng đá, dùng tay nhè nhẹ chạm vào các dấu vết điêu khắc trên đó.

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sư phụ vẫn một mực kiên trì, mưa gió bão tuyết cũng không ngừng nghỉ, cho đến khi sức khỏe không còn tốt như trước, cũng lâu lâu ra khắc vài chỗ. Cô chưa gặp qua sư phụ tôi, sư phụ là người thành kính với phật với nhất mà tôi đã từng thấy qua, cho nên khi sư phụ viên tịch đã để lại xá lợi tử."

Lý Ngôn Tâm chăm chú nghe sư thái nói về sư phụ mình, trong ánh mắt đầy sự sùng kính, ánh sáng mặt trời chiếu vào người cô ấy làm cho cô ấy giống như đang phát sáng vậy, làm cho người khác không rời mắt được.

Nhất cử nhất động của cô ấy đều rất nhẹ nhàng, uyển chuyển như là một đóa hoa sen đang từ từ hé nở, không khoa trương nhưng lại in sâu trong lòng người khác, thật ra sư thái thuộc loại người nhìn hoài không chán, cộng thêm tính tình dịu dàng, làm cho người khác càng nhìn càng thích.

Sư thái vẫn đang chăm chú nhìn tượng phật, không có để ý đến ánh mắt rạo rực của Lý Ngôn Tâm, chắc bản thân Lý Ngôn Tâm cũng không ý thức được điều này, chỉ nghe sư thái tiếp tục nói, "Thật ra tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, nhưng tay nghề bản thân lại có hạn, sợ sẽ hủy đi tâm huyết của sư phụ, cho nên đợi người có duyên đến hoàn thành nó."

"Không, thật ra hiện giờ đã là trạng thái tốt nhất rồi, mỗi một nhát đao đều có dụng ý của nó, đây là cảnh giới cao nhất của hóa phức tạp thành giản đơn, dùng những nét đơn giản để nói lên phật pháp phức tạp." Lý Ngôn Tâm dùng ngón tay phủi những bụi tuyết dính trên tượng phật, "Muốn tu hành thì tu tâm trước, muốn hối cải thì suy nghĩ trước, muốn cảm hóa chúng sinh thì phải cảm hóa mình trước, cho nên sư phụ cô mới quyết tâm điêu khắc tượng phật này."

Sư thái hiển nhiên bị những lời của Lý Ngôn Tâm làm cho kinh ngạc, không ngờ cô ta ngoài xinh đẹp ra thì cũng rất thông minh, "Ngộ tính của cô cũng tốt thật."

"Hơ hơ, chắc là do đang ở nơi thanh tịnh, không có sự phiền nhiễu của tục thế, tự nhiên sẽ tịnh tâm lại. Thật ra trên núi này cũng rất tốt, tuy thế giới bên ngoài rất thú vị, nhưng những thứ vinh hoa ấy rồi cũng sẽ tan biến đi. Cái gọi là chúng sinh bình đẳng, thật ra là chỉ là mỗi người ai cũng sẽ chết đi, không ai thoát khỏi được. Còn người bình thường thì không ai nghĩ đến vấn đề này, cả đời chìm đắm trong phù hoa hư ảo, loạn tâm, khổ vì tình, níu kéo quá khứ, né tránh tương tai, cả đời sống trong vòng lẩn quẩn, chi bằng xuất gia tu hành còn có ý nghĩa hơn."



Mấy ngày ở Độ Tâm Tự, Lý Ngôn Tâm thường xuyên suy nghĩ về đời người, lúc trước thường hay bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian hối cải, không ngờ lại có thể lãnh ngộ nhanh như vậy.

"Hình thức gì không quan trọng, người xuất gia cũng được, người bình thường cũng vậy, chỉ cần thành tâm hướng phật, đối xử lương thiện với thế giới này, cũng là một loại tu hành, không cần câu nệ hình thức." Nghe Lý Ngôn Tâm nói xong, sư thái lại có chút sợ cô ta sẽ xuất gia, sư thái luôn cảm thấy cô ta thông minh xinh đẹp như vậy, nếu xuất gia thì thật là đáng tiếc, còn tại sao lại đáng tiếc thì sư thái lại không có nghĩ đến.

"Cô hình như rất sợ tôi xuất gia." Lý Ngôn Tâm buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sư thái, "Yên tâm, tôi không cản trở cô tu hành đâu~" Nói xong, Lý Ngôn Tâm lấy đầu ngón tay khẽ nâng cằm sư thái lên.

"A di đà phật..." Lúc trước bị Tây Môn trêu chọc ve vãn thì sư thái còn mắng được vài câu, nhưng khi đối mặt với Lý Ngôn Tâm thì lại không nói ra được câu nào, mặt cũng hơi ửng đỏ, nhất định là do phơi nắng lâu quá thôi.

Thấy sư thái hai tay chắp lại hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ này thật là dễ thương, quay đầu qua nhìn cây bạch quả cao cao, "Nơi đây thật đẹp, nếu như chụp lại được thì tốt quá." Thật ra Lý Ngôn Tâm chỉ muốn chụp lại dáng vẻ mắc cở của sư thái lúc nãy mà thôi.

"Ồ, năm ngoái tôi cũng có mua máy ảnh, nhưng mà không biết sử dụng, nên vẫn cứ để trong hộc tủ, nếu Lý thí chủ thích thì có thể lấy ra chụp." Sư thái không có hứng thú lắm với nhiếp ảnh, cô thích cảm thụ tự nhiên hơn, nên lấy tâm mà cảm nhận chứ không chỉ lấy mắt mà nhìn.

Chụp ảnh tuy đẹp, nhưng lại không có hồn, không thể cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng, từng cơn gió thổi, hương thơm từ các nhánh cây phát ra, và các tiếng chim hót xung quanh, tất cả những thứ này chỉ khi nào đứng tại nơi đây mới thực sự cảm nhận được.

Cho nên cho dù được xem rất nhiều hình ảnh đẹp đẽ, cũng không bằng mình đích thân đi cảm nhận, cuộc sống cũng như thế, biết được rất nhiều chân lý về cuộc sống, cũng không bằng bản thân mình đi trải nghiệm nó.

Lý Ngôn Tâm thấy sư thái đi về phía am xá, không lâu sau lại ôm một cái gói gì đó quay lại, bởi vì do vận động nên mặt hơi đỏ hồng, Lý Ngôn Tâm không hiểu tại sao mình lại có cảm giác muốn hôn cô ấy.

Ý nghĩ này vừa được lóe lên thì bản thân Lý Ngôn Tâm cũng giật mình, tuy thường ngày cũng hay ôm bạn thân, nhưng trước giờ chưa từng có qua khát vọng mãnh liệt như thế, không ngờ mình... lại muốn hôn một ni cô....

Lý Ngôn Tâm sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cũng may là chỉ có vài lớp mây mỏng, nếu không cô sợ tà niệm của mình sẽ xúc phạm thần linh, sợ sẽ gặp thiên lôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv