"Bác sĩ Đỗ, người này bị tấm kính ở trung tâm thương mại rơi trúng, phần đầu bị thương rất nghiêm trọng, mất máu rất nhiều, hiện thời rất không ổn định." Lưu Di và người khác đẩy xe vào, nói tình trạng bệnh nhân cho bác sĩ Đỗ nghe.
Bệnh nhân là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, nửa thân người trên toàn là máu, đặc biệt là phần đầu có ghim rất nhiều mảnh kính vỡ, nhìn rất là ghê người.
"Các anh là người thân?" Đỗ Hạ Hi nhìn hai người đàn ông đang đứng bên cạnh.
"Không phải không phải, chúng tôi chỉ là người đi đường, thấy vậy nên giúp đỡ cô ấy, nếu như phải nộp tiền thì chúng tôi không có nhiều, chỉ có thể nộp trước một ít."
"Đúng rồi, đứa nhỏ này chắc là con trai cô ta, bác sĩ hỏi thử xem có liên lạc được với người nhà không." Hai người đàn ông nhiệt tình đó để lại 1000 đồng rồi nói là chuyện phải rời khỏi, khoa cấp cứu chỉ còn lại hai mẹ con đó.
Đứa bé chỉ cao hơn xe đẩy một chút, xem ra có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứ luôn theo bên cạnh người mẹ đang bị thương, "Tiểu Lưu, cô chăm sóc đứa bé trước, tôi thấy trên đầu nó cũng có vết thương, cô hỏi xem điện thoại liên lạc với gia đình nha."
"Không được rồi, tôi còn phải tiếp tục theo xe cấp cứu nữa, mới có thông báo là có vụ tai nạn đụng xe cũng rất nghiêm trọng, một lát nữa chắc sẽ rất bận." Lưu Di và y tá vội vàng chạy đến hiện trường tiếp theo.
Đỗ Hạ Hi nhìn nhìn đứa bé đứng bên cạnh, khom người sờ má thằng bé, rồi lại nhìn vết thương trên đầu nó, "Có đau không?" đứa bé lắc đầu.
Đỗ Hạ Hi nhỏ tiếng nói, "Đừng sợ, mẹ con sẽ không sao đâu, lát nữa sẽ dắt con đi kiểm tra."
An An đang đeo bao tay chuẩn bị đến phòng cấp cứu, thì thấy Đỗ Hạ Hi ngăn lại, "Cô đưa nó đi làm kiểm tra xem có bị thương không, một đứa bé một mình ở đây, tôi không yên tâm lắm."
"Nhưng... hôm nay tôi trực ca cuối cùng ở khoa cấp cứu rồi..." An An cũng muốn làm tốt công việc của ngày cuối cùng.
Đỗ Hạ Hi thấy bộ dạng cô ấy nôn nóng, cười, "Lát nữa sẽ bận lắm đó, đừng nôn nóng quá, khoa chúng ta chỉ có cô là thân với trẻ con thôi."
Giao đứa bé cho An An, Đỗ Hạ Hi đeo khẩu trang vào phòng cấp cứu.
Mọi người đang tiến hành sơ cứu cho bệnh nhân, nhưng trong lúc này, một y tá đang di chuyển bệnh nhân thì ngón tay bị một mảnh vỡ trong quần áo bệnh nhân quẹt trúng, máu chảy ra khỏi bao tay, Đỗ Hạ Hi liền nói, "Cô mau đi xử lý vết thương, mọi người nhớ cẩn thận."
Không biết tại sao, mắt của Đỗ Hạ Hi cứ giật liên tục, chắc là hôm nay sẽ có chuyện không hay, không ngờ rằng Đỗ Hạ Hi cũng vào tin mấy thứ này.
"Có nghe thấy tôi nói chuyện không? Đứa bé bên ngoài là con trai cô hả?" Đỗ Hạ Hi khom người hỏi, bệnh nhân chớp chớp mắt, khó khăn lắm mới trả lời một tiếng.
Đỗ Hạ Hi vừa kiểm tra vết thương vừa nói, "Yên tâm, có người đang chăm sóc cho nó, đợi tình trạng cô ổn định, làm xong hết các kiểm tra thì dắt nó vào, được chứ?" Người phụ nữ cũng trả lời một tiếng.
Vẫn còn ý thức, xem ra tình trạng không có xấu lắm, cầm máu xong thì liền đưa đi chụp hình, chắc là do lo lắng cho con trai nên bệnh nhân cũng mau chóng ổn định lại. Liên hệ xong phòng phẫu thuật, tất cả chỉ còn chờ đợi bắt đầu.
Khi Đỗ Hạ Hi đi ra, An An cũng liên lạc được với người nhà bệnh nhân, vừa hay Đỗ Hạ Hi cũng tìm hiểu xem bệnh nhân có bệnh sử gì khác không.
Viết xong ghi chép, Đỗ Hạ Hi lại đi tuần tra phòng bệnh, quan tâm hỏi thăm bệnh tình bệnh nhân, còn chưa đợi cô kiểm tra hết bệnh nhân thì bệnh nhân tai nạn xe cộ lúc nãy được đưa vào.
Các y tá mới dọn dẹp xong phòng cấp cứu thì lại có bệnh nhân được đẩy vào, lần này là một bé trai 11, 12 tuổi, cánh tay và chân bị xe trực tiếp cán qua, vết thương nhìn rất thê thảm, da cũng không còn nữa, xương bị vỡ vụn lẫn lộn trong thịt, đến người nhà cũng không dám nhìn.
Đứa bé mất máu quá nhiều, dường như máu trong cơ thể đều chảy ra hết trơn rồi vậy, mọi người ai cũng nghĩ rằng sẽ không qua khỏi.
Đỗ Hạ Hi mau chóng kiểm tra cánh tay đứa bé, vết thương quá nghiêm trọng, "Ngón tay và ngón chân có thể cử động không? Có cảm giác gì không?" đứa bé không có phản ứng gì hết, xem ra không thể kéo dài thời gian nữa rồi.
Gia đình ở bên ngoài nghe nói phải cắt bỏ tay chân liền phản đối, "Không được! Nó còn nhỏ vậy, sao cắt bỏ tay chân được chứ?! Bác sĩ nhất định phải cứu nó!"
"Không phải chúng tôi không cứu, mà là vết thương quá nghiêm trọng, nếu cứ miễn cưỡng nối lại thì rất có thể đến tính mạng cũng không giữ được." Lưu Di đang giải thích với gia đình, nhưng bọn họ lại rất kích động, cứ nói cô là bác sĩ thực tập nên không biết gì hết, phải đổi người nào đó có kinh nghiệm.
"Các người như vậy mới là cản trở việc cứu chữa, tình trạng bệnh nhân bây giờ chậm trễ một giây là nguy hiểm một phần." Lưu Di cũng có chút nôn nóng, đám người sao nói hoài mà không chịu hiểu, cứ khăng khăng đòi giữ lại tay chân.
Đỗ Hạ Hi trong phòng cấp cứu nắm chặt túi máu trong tay, cố gắng truyền vào huyết quản, cô hy vọng mỗi bệnh nhân qua tay cô đều có thể khỏe mạnh xuất viện, nhưng nhiều lúc lại không như ý nguyện.
Bên ngoài cãi nhau ngày càng dữ dội, người nhà bệnh nhân muốn xông vào phòng cấp cứu, nhưng bị bảo vệ chặn lại, Đỗ Hạ Hi cau mày, chỉ còn cách dặn dò y tá trông chừng đứa nhỏ, cô ra nói chuyện với bọn họ.
Người nhà bệnh nhân bắt đầu động tay động chân, đòi chuyển viện, nói bác sĩ ở bệnh viện nhỏ này chưa đủ trình độ, bệnh nhân xem ra rất nguy kịch mà cứ đòi kiểm tra này nọ, căn bản là cố ý gϊếŧ người mà!
Đỗ Hạ Hi đứng cản giữa Lưu Di và người nhà bệnh nhân, cố gắng cao giọng giải thích, "Nếu không làm kiểm tra thì bọn tôi sao biết được cụ thể vết thương ở đâu, vết thương nghiêm trọng vậy, cho dù có làm phẫu thuật thì không làm kiểm tra cũng không biết nên phẫu thuật ở đâu. Người, chúng tôi cố gắng cấp cứu, nhưng hy vọng mọi người có thể hiểu, không phải chúng tôi kéo dài thời gian, mà chỉ là đang tìm cách cứu chữa."
Cùng một lời giải thích, Đỗ Hạ Hi không biết đã giải thích với các gia quyến biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cô cũng hiểu cho tâm trạng của bọn họ, cho nên luôn phải kiên nhẫn giải thích với bọn họ.
Người nhà bệnh nhân có chút bình tĩnh lại, nhìn nhìn Đỗ Hạ Hi, "Cô cũng là bác sĩ thực tập hả? chúng tôi phải chuyển viện, trình độ các cô kém quá!"
"Bệnh nhân hiện giờ không ổn định, không thể chuyển viện được, rất dễ xảy ra nguy hiểm, chúng ta không thể lấy tính mạng đứa bé ra đặt cược được." Đỗ Hạ Hi nói rất nghiêm túc.
Mẹ đứa bé lúc này lại khóc, "Cầu xin cô, bác sĩ, nghĩ cách giữ lại tay chân đứa nhỏ, nó mới có mười mấy tuổi à, vậy mà bị tàn tật thì sao này phải sống sao đây!" Sau đó quỳ xuống trước mặt Đỗ Hạ Hi, "Cầu xin cô đó! Bác sĩ!"
"Các người làm gì vậy, mau đứng dậy đi." Đỗ Hạ Hi muốn kéo người phụ nữ đứng dậy, nhưng bà ấy cứ quỳ khóc ở đó, Đỗ Hạ Hi cũng khó xử. Nhưng vết thương đó rất phức tạp, cho dù miễn cưỡng nối lại thì cũng chưa chắc cử động được, nhưng nếu để một đứa trẻ nhỏ như vậy mà bị tàn tật thì là một điều rất tàn nhẫn.
"Vậy đi, tôi với bác sĩ khoa ngoại nghiên cứu một lát, nhưng kết quả thì không dám chắc, chúng tôi sẽ cố hết sức." Đỗ Hạ Hi suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định thử.
Người phụ nữ nghe nói có hy vọng, liền lộ vẻ vui mừng nhìn Đỗ Hạ Hi, nhưng vẫn nước mắt giàn giụa khóc, "Phải nghiên cứu bao lâu?... Máu của thằng bé sắp chảy hết rồi..."
"Chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra cách phẫu thuật, nhưng mà, nếu bộ phận được nối lại vẫn không thành công thì đứa trẻ không những đối mặt với cắt bỏ tay chân, mà còn vấn đề di chứng hậu phẫu thuật, cho nên bà cũng phải nghĩ cho kỹ."
Cuối cùng, Đỗ Hạ Hi cũng thuyết phục được các đồng nghiệp khoa ngoại, nhận cuộc phẫu thuật khó khăn này, Đỗ Hạ Hi cũng tham gia, dự đoán thời gian phẫu thuật ít nhất mười tiếng đồng hồ.
An An đứng đó nhìn bóng dáng kiên định của Đỗ Hạ Hi, trong lòng thấy chua xót, tuy cô không muốn rời khỏi bác sĩ Đỗ, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn cô ấy cũng không sao, nhưng An An cũng biết rõ, sớm muộn gì cũng không thỏa mãn ước muốn của mình, đồng thời sẽ đem lại phiền phức cho bác sĩ Đỗ.
Cô không muốn bác sĩ Đỗ vì cô mà phiền não, chi bằng rời khỏi như vậy, ít ra cũng có thể làm bạn, còn đỡ hơn giữa hai người lại tồn tại khúc mắt.
"Haiz~ bác sĩ Đỗ của các cô đúng là lương y như từ mẫu mà, không phải chuyện của mình mà cũng ôm vào mình, tôi thấy mệt dùm cho~" Tây Môn giơ hai tay lên để gần máy sưởi, nhướng mày nhìn An An.
Đỗ Hạ Hi này, quá mềm lòng, cho nên cứ ôm những chuyện ngoài trách nhiệm của mình, tất nhiên là sống cũng mệt.
"Bác sĩ Đỗ là bác sĩ tốt nhất mà tôi từng gặp... người cũng tốt nhất..." Bác sĩ Đỗ trong lòng An An luôn hoàn mỹ.
Tây Môn lắc lắc đầu, nhắm mắt lại hưởng thụ máy sưởi, đi lo chuyện của người khác, không phải là phong cách của cô, cô hoàn toàn là một người theo chủ nghĩa lợi ích, chỉ cần có lợi với bản thân mà tổn hại lợi ích người khác thì có gì không tốt chứ.
4h sáng, phẫu thuật kết thúc, quá trình còn khó khăn hơn dự đoán, cho nên ca phẫu thuật kéo dài hơn mười mấy tiếng đồng hồ, con mắt cứ luôn nhìn kính vi phẫu thuật bắt đầu nhức mỏi khó chịu, đây là sự hao mòn lẫn tinh thần và sức khỏe.
Tay của đứa trẻ tuy giữ lại được, nhưng bộ phận bắp chân trở xuống cuối cùng vẫn phải cắt bỏ, nhìn khuôn mặt ngây thơ như vậy, trong lòng Đỗ Hạ Hi cảm thấy tiếc nuối.
An An vẫn cứ luôn đợi Đỗ Hạ Hi, còn Tây Môn thì ôm máy sưởi ngủ ngon lành, nơi đây còn thoải mái hơn căn nhà tồi tàn của cô.
Người nhà cũng ngồi đợi nguyên đêm, khi biết được kết quả phẫu thuật thì bắt đầu kích động, thậm chí có người đàn ông qua nắm cổ áo Đỗ Hạ Hi, "Cô rõ ràng là nói sẽ cứu đứa trẻ mà! trước khi vào thì tay chân vẫn còn, bây giờ thì mất đi một bên chân, bệnh viện các người chịu trách nhiệm sao đây! Hả? Nói gì đi chứ! Toàn một lũ lang băm! Sớm biết vậy thì đã chuyển viện rồi! Không nên nghe lời mấy người mà!"
"Tôi có nói qua là sẽ cứu đứa trẻ, nhưng cũng có nói với mấy người là sẽ có rủi ro, vả lại trước khi phẫu thuật cũng thỏa thuận rồi..." Đỗ Hạ Hi chưa nói xong thì người nhà bệnh nhân bắt đầu xông vào, nếu không có bảo vệ kịp thời ngăn cản, thì cú đấm đó đã đấm vào mặt Đỗ Hạ Hi rồi.
Người đó còn lớn tiếng, "Đừng có nói thỏa thuận gì với tôi, cô muốn trốn trách nhiệm hả!"
Đỗ Hạ Hi vẫn muốn qua đó giải thích, nhưng bị An An và một bác sĩ khác kéo vào phòng nghỉ, bọn họ cũng sợ đám người đó mất đi lý trí không biết sẽ làm gì nữa, thật ra trong chuyện này oan ức nhất vẫn là Đỗ Hạ Hi.
"Tôi nói rồi mà, lo chuyện bao đồng chỉ tổ rước họa vào thân thôi." Tây Môn cũng theo vào phòng nghỉ, tuy sớm biết tính cách của Đỗ Hạ Hi cần phải thay đổi, nhưng khi thấy cô ấy bị đám người đó oán hận, thì lại thấy không đành.
"Tây Môn tiểu thư, cô nói bớt vài câu đi..." An An thật sự đau lòng, Đỗ Hạ Hi rõ ràng là vì đứa trẻ mà bỏ ra công sức như vậy, đến cuối cùng chỉ nhận được oán hận của đám người đó.
Mọi người đều quan tâm cho cô ấy, nhưng Đỗ Hạ Hi chỉ lắc đầu, "Các cô đi làm việc đi, tôi cũng phải tan ca rồi."
"Bác sĩ Đỗ..." An An vẫn chưa tới giờ xuống ca, nếu không thì cô cũng muốn ở bên cạnh bác sĩ Đỗ.
"Tôi không sao, cũng đâu phải lần đầu gặp chuyện như vậy." Đỗ Hạ Hi cười rất tự nhiên, nhưng chỉ trong lòng cô mới biết lúc nãy thất vọng đến cỡ nào.
"Vậy... bác sĩ Đỗ cô nghỉ ngơi ở đây một xíu đi, đợi tôi tan ca rồi về cùng cô..." An An nhỏ tiếng nói.
"Không cần đâu." Đỗ Hạ Hi biết An An lo lắng cho mình, nhưng hiện giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình, do đó chỉ vào Tây Môn nói, "Tôi nhờ Tây Môn chở về là được, cô nhớ làm việc chăm chỉ, làm tốt ca trực cuối cùng này."
Thật ra Đỗ Hạ Hi chỉ là không muốn An An lo lắng cho mình mà thôi, dù sao thì lát nữa ra cửa 'cắt đuôi' Tây Môn là được, còn lâu cô mới cho Tây Môn đi về cùng.
"Cũng được... vậy Tây Môn tiểu thư, làm phiền cô rồi, nhất định đưa bác sĩ Đỗ về nhà an toàn nha, cô ấy bận cả ngày rồi..." An An nhìn Tây Môn, tuy cảm thấy Tây Môn tiểu thư không đáng tin cậy lắm, nhưng mình lại không thể trốn việc trước mặt bác sĩ Đỗ được.
Tây Môn há miệng ngáp một hơi dài, sau đó lấy tay lau lau nước mắt chảy ra do ngáp, nhỏ nhẹ nói, "Được~ được~ được~ tôi nhất định sẽ đưa bác sĩ Đỗ về nhà an an toàn toàn~ tôi làm việc thì cô cứ yên tâm~" nhưng nhìn dáng vẻ cô ta thì yên tâm mới là lạ đó!