Sáng sớm 8h, bệnh viện yên tĩnh cả đêm lại bắt đầu nghênh đón sự bận rộn của ngày mới, ca phẫu thuật kéo dài gần 10 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, trong khoảng thời gian dài đăng đẳng này, bệnh nhân có mấy lần phải đối mặt với cái chết, cũng may là cứu được.
Đỗ Hạ Hi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt đầy sự mệt mỏi, Tây Môn cầm ly nước đứng ở bên cửa sổ, trong ly còn bốc đầy khói, "Sao rồi?"
Tuy phẫu thuật thành công, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn thở dài, "Đây chỉ là mới bắt đầu, con đường của cô ta vẫn còn rất dài."
Tây Môn vén tóc dùm Đỗ Hạ Hi, an ủi, "Ai cũng có số hết, sao có thể lo lắng hết cho từng người được chứ, như vậy mệt lắm."
"Cô ta hình như chỉ ở Tái Bắc có một mình, lại không liên lạc được với người nhà, bây giờ vì cứu người mà làm mình bị thương tới như vậy, cũng không biết những ngày tháng sau này cô ta một mình sao đối mặt được đây." Đỗ Hạ Hi vẫn cứ luôn như thế, vẫn cứ buồn phiền vì hoàn cảnh của một người dưng.
"Ở chung với một người cứ lo cho thiên hạ như chị, em thấy áp lực quá~" thấy Đỗ Hạ Hi hơi khó xử, Tây Môn liền cười phá lên, cô cũng không phải lần đầu tiên biết bác sĩ Đỗ nhà mình thánh mẫu đến như vậy, "Theo em thấy khuôn mặt cô ta không phải là người đoản mệnh, chị cứ yên tâm đi."
"Mặt cô ta bị thương cũng không nhẹ, sao em thấy được khuôn mặt cô ta?" Đỗ Hạ Hi vẫn không tin.
"Coi tướng là coi cái vận bên ngoài, cái này thì sẽ thay đổi, còn quan trọng hơn là phải xem căn cốt bên trong, cái đó mới là không đổi." Tây Môn chỉ là nhìn đại khái thôi, dù sao người này cũng chả có quan hệ gì với mình, nhưng mà Đỗ Hạ Hi quan tâm cô ta như vậy, nên mình cũng phải để ý đến cô ta xíu.
"Vậy thì tốt." Đỗ Hạ Hi thở phào, không những hy vọng cô ta có thể sống, mà còn muốn cô ta sống tốt hơn nữa, "Chị đã giúp cô ta liên hệ việc chuyển viện, khoa ngoại của bệnh viện kia tốt hơn, hơn nữa chị cũng có quan hệ tốt với chủ nhiệm khoa nên ông ta đồng ý phụ trách các ca phẫu thuật sau đó."
"Chị giúp cô ta suy nghĩ chu đáo thiệt." Mùi giấm thoang thoảng bay ra.
Đỗ Hạ Hi vẫn chậm hiểu, còn cười rất vui vẻ nữa, "Nếu có thể giúp thì nên giúp người ta."
"Vậy tại sao chị lại không giúp em?" Tây Môn liếc mắt nhìn.
"Đỗ Hạ Hi không hiểu, "Giúp em cái gì?" Tây Môn cười rất gian xảo tiến lại gần, đầu mũi hầu như là chạm vào cổ Đỗ Hạ Hi, hạ giọng nói xuống, chậm rãi nói, "Giúp em giải quyết xíu, vấn đề sinh lý~"
Mặt Đỗ Hạ Hi liền đỏ ửng lên, mau mau quay đầu nhìn xung quanh, cũng may là đồng nghiệp đã rời khỏi hết rồi, không ai nghe thấy, "Ăn nói bậy bạ gì vậy!" nhéo mạnh một cái vào eo Tây Môn.
Tây Môn kêu thét lên, ngược lại còn ôm eo Đỗ Hạ Hi nhõng nhẽo lên, "Người ta muốn mà, đi mà~"
Đỗ Hạ Hi liền bịt miệng Tây Môn lại, "Giờ vẫn còn trong bệnh viện đó!"
"Vậy là, về nhà là được hả?" Môi của Tây Môn chạm nhẹ vào cằm Đỗ Hạ Hi, làm cô ấy cũng thấy rạo rực theo, "Đợi chị thay đồ đã, ra xe đợi chị trước đi."
Nhìn thấy Đỗ Hạ Hi rời khỏi, Tây Môn cười hi hi đi ra ngoài, sắp ra tới khỏi cửa thì thấy sau lưng có người kêu mình lại, "Xem ra ngươi ở bên ngoài cũng không tệ."
Tây Môn rùng mình, cứng đơ hết cả người không dám động đậy, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới lên, lạnh đến phát run cả người.
"Sao hả? Mới xa nhau có hai năm mà không nhớ ta rồi à? Hay là tưởng ta không thể sống sót ra khỏi chỗ đó? Hả?" Người phụ nữ đi không có tiếng động, tay cô ta nhè nhẹ đặt lên vai Tây Môn, giờ đang là hè tháng 7 mà Tây Môn chỉ cảm thấy mình như đang lạnh cóng.
Người phụ nữ đó từ từ đến trước mặt Tây Môn, ngón tay đẩy cằm Tây Môn, cười, "Uổng công ta đã bảo vệ ngươi khi còn trong đó, ngươi vì để giảm án và dám bán đứng ta? Hơ hơ, ta nói rồi, không có ai được phản bội ta, bởi vì tất cả đều chết hết rồi."
Tây Môn cắn chặt răng, giờ phút này cô nói gì cũng vô ích, năm xưa vì để không bị ăn hiếp nên tất nhiên phải tìm chỗ dựa rồi, dựa vào cái miệng của mình thì dụ dỗ ai mà chả được? Cho dù dụ không được thì tất nhiên cũng sẽ có cách làm cho đại tỷ vui, cho nên vào lúc đó Tây Môn là người hùng bên cạnh đại tỷ, ai ai cũng đố kỵ.
Những người trong đó đều là tội phạm nghiêm trọng ở tù mười mấy năm thậm chí mấy chục năm, có ai mà không muốn được ra ngoài chứ, cho nên tất nhiên cũng sẽ có người tìm đủ mọi cách để được ra ngoài, đại tỷ đó là cùng mấy người nữa lập ra kế hoạch cũng được một năm rồi, ai ngờ đến phút cuối lại bị hủy trong tay một người như vậy.
Nói thế nào thì cũng là người nắm trùm trong đó,vậy mà lại bị một tên vô danh tiểu tốt lấy làm đá lót đường, cho dù kết quả như thế nào thì cũng không nuốt trôi được cục tức này.
"Sao lại không nói chuyện? Cái miệng của ngươi lợi hại lắm mà~" Người phụ nữ đó đang dùng lưỡi liếm môi, tuy đang cười nhưng Tây Môn lại không dám nhìn.
Chuyện vượt ngục bị Tây Môn khai ra, nên muốn được ra bên ngoài còn khó hơn lên trời nữa, Tây Môn lúc đó còn sợ có người che giấu chuyện này, nên làm to chuyện ra, trừ khi nào cô ta có bản lĩnh lợi hại lắm nếu không thì không thể thấy được xã hội bên ngoài nữa.
"Chị muốn gì?" Đã ra ngoài kiếm ăn thì trước sau gì cũng phải trả, nhưng Tây Môn không muốn chết, giờ chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian.
"Gϊếŧ ngươi thì dễ cho ngươi rồi." Cô ta ghé sát tai Tây Môn nói.
Tây Môn cười, làm ra vẻ ung dung nhún vai, "Nếu chị đã ra được bên ngoài này, đời người ngắn ngủi, sao chúng ta không hóa thù thành bạn, những gì em nợ thì nhất định sẽ trả mà, chỉ cần..."
"Được, ta muốn gì, ngươi sẽ biết." Người phụ nữ nhìn đằng sau Tây Môn một cái rồi mau chóng rời khỏi, biến mất khỏi đám đông.
Đỗ Hạ Hi lúc nãy đi về thay đồ, thuận đường lại đi một vòng bên khoa cấp cứu, nên hơi mất thời gian, trong lúc cô đang trong phòng nghỉ thì nghe ngoài cửa có người gọi tên mình.
Nhưng khi đi ra mở cửa thì bên ngoài lại chẳng có ai, Đỗ Hạ Hi nổi hết da gà lên, không lẽ lại là mấy thứ ấy nữa? Có chút thất thần đi ra ngoài.
Khi đến cửa chính thì thấy Tây Môn có chút căng thẳng, "Sao vậy?"
Cô ấy muốn nói gì rồi lại thôi, lắc đầu, "Ngủ không đủ nên hơi nhức đầu."
Lúc nãy vẫn còn vui vẻ mà, sao giờ lại suy sụp nhanh vậy, "Lúc nãy xảy ra chuyện gì?"
Tây Môn không biết nên giải thích sao với Đỗ Hạ Hi, càng không muốn cô ấy lo lắng, nhưng chỉ dựa vào bản thân mình thì sợ sẽ không bảo vệ được cô ấy.
"Mấy hôm nay có thể xin nghỉ phép đi chơi với em không?" Tây Môn đang cố nghĩ cách làm Đỗ Hạ Hi đừng rời khỏi tầm mắt của mình.
"Chúng ta không phải mới đi về sao, xin nghỉ nữa thì kỳ lắm." Đỗ Hạ Hi hơi khó xử, "Rốt chuyện là chuyện gì? Không nói với tôi được à?"
Tây Môn mở miệng, rồi lại thở dài, "Chúng ta lên xe nói."
Ngồi trên xe, Đỗ Hạ Hi cũng không có hối thúc Tây Môn, mở máy lạnh sau đó cho xe chạy, cũng không về nhà, chỉ là đi vòng vòng trên đường.
Cô biết Tây Môn có rất nhiều bí mật, tuy mình cũng muốn biết nhiều về quá khứ của cô ấy, nhưng chỉ cần Tây Môn không muốn nói thì mình cũng ngại hỏi, tin tưởng cô ấy, khi cô ấy muốn mình biết điều gì thì sẽ nói cho mình biết.
Tây Môn bất lực ngồi dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc là do lúc trước làm nhiều chuyện ác quá nên bây giờ phải trả nợ rồi, vốn cứ tưởng là người đó sẽ cầm chắc cái chết, vậy mà giờ lại xuất hiện trước mặt mình, cô hiện giờ không có hứng thú biết người đó sao lại ra khỏi tù được, điều cô giờ lo nhất chính là người bên cạnh mình.
Người đó luôn có cách làm người khác sống không bằng chết, Tây Môn sợ chết, nhưng giờ lại sợ người đàn bà đó không biết muốn giở thủ đoạn gì đây.