Sáng sớm, Đỗ Hạ Hi cau mày tỉnh giấc, cô hầu như là chìm đắm trong giấc mộng xuân cả đêm qua, trong giấc mơ hai người khỏa thân quấn lấy nhau, chỉ hồi tưởng lại cảnh tượng đó là Đỗ Hạ Hi đỏ cả mặt lên.
Cũng tại cú điện thoại đó của Tây Môn, làm cô cứ nghĩ tới những chuyện bậy bạ, nhưng mà cũng may không phải gặp ác mộng, nhưng mơ kiểu này thì cũng không tốt chút nào.
Đứng dậy đánh răng rửa mặt, đã có người đưa bữa ăn sáng tới, những ngày này rảnh rỗi cơm dâng tận miệng như vậy cũng là lần đầu tiên Đỗ Hạ Hi trải qua, tuy đã gần 10 ngày rồi mà vẫn không thấy thích ứng được. Cũng may là còn mấy ngày nữa là được về nhà rồi.
Bữa sáng hôm nay có món đậu hũ, rất thích hợp với khẩu vị thanh đạm của Đỗ Hạ Hi, chỉ là khi nhìn miếng đậu hũ run run theo chuyển động của cái muỗng thì làm Đỗ Hạ Hi liên tưởng lại giấc mơ của đêm qua, cơ thể của người đó cũng trắng trẻo như vậy, trong quá trình chuyển động hai quả bồng đào cũng run run y như miếng đậu hũ trắng trong chiếc muỗng này.
Đỗ Hạ Hi hơi thất thần, miếng đậu hũ này ăn thì không phải, mà không ăn chỉ nhìn thôi thì cũng không đúng, mình sao lại băn khoăn vì miếng đậu hũ nhỉ, thật là kỳ lạ.
Đang ăn được một nửa, thì điện thoại của Tây Môn gọi đến, "Hạ Hi~" nghe giọng của tên này thì không cần hỏi cũng biết đang nướng trên giường rồi.
"Sao lại dậy sớm vậy?" Đỗ Hạ Hi ăn hết cơm trong miệng, rồi trò chuyện với Tây Môn, gần đây cũng đã quen với 3 cuộc điện thoại sáng chiều tối rồi, chỉ là hôm nay Tây Môn gọi đến sớm hơn thường ngày, bởi vì thường ngày Tây Môn thường ngủ tới trưa trời trưa trật mới dậy.
"Cả đêm qua ngủ không ngon, cứ nằm mơ thấy chị." Tây Môn trước giờ không bao giờ che giấu điều gì, huống hồ chi cô rất thích thấy vẻ mặt xấu hổ của Đỗ Hạ Hi, tuy bây giờ thấy không được.
"Chị cũng..." Đỗ Hạ Hi nói được một nửa thì ngừng lại, cô đột nhiên ý thức được nếu mình nói cũng nằm mơ thấy Tây Môn, thì làm sao trả lời nội dung giấc mơ được, chuyện này sao mà nói ra được! "Chị cũng nằm mơ, thấy ác mộng."
"Thật à? ~~~ Ác mộng gì thế?" Tây Môn là con sâu trong bụng Đỗ Hạ Hi mà, làm sao mà qua được mặt mình chứ?
Lúc nãy mở đầu có nói 'tôi cũng', chắc chắn là mơ thấy mình rồi, sau đó đột nhiên lái qua chuyện khác, chắc chắn là giấc mơ đó không nói ra được, tự nhiên thấy mình không thua gì Conan.
"Thì là ác mộng, mơ thấy gặp yêu quái." Đỗ Hạ Hi bịa đại.
Tây Môn nghe xong liền cười, tiếp tục hỏi bằng giọng điệu trêu ngươi, "Là loại mà thích hút tinh khí của người khác hả?"
Đỗ Hạ Hi vẫn nghe ra được giọng điệu trêu chọc, trong lòng nghĩ sao tên này thông minh thế không biết, không có gì mà giấu cô ta được, nhưng mà vẫn cố cãi lại, "Là loại ăn thịt người!"
"Hơ hơ hơ hơ, ăn thịt người cơ à? Vậy bắt đầu 'ăn' từ chỗ nào vậy~" Tây Môn nói một nửa thì nhịn không nổi cười ra tiếng, cố ý kéo dài ra, "Không lẽ là..."
"Không phải!" Đỗ Hạ Hi phủ định liền, đầu óc tên này mà nghĩ được chuyện bình thường mới lạ đó.
"Ồ? ~ sao chị biết em đang nói tới cái gì, mà chị trả lời không phải? Hạ Hi à, chị đang gì cái gì bậy bạ phải không?" Tây Môn không ép Đỗ Hạ Hi nổi điên lên thì không chịu ngừng.
Người ta thường nói con thỏ nổi nóng lên cũng biết cắn người, Đỗ Hạ Hi quả thật chịu không nổi lần nào cũng bị tên này chiếm hết ưu thế, nhìn qua cửa thấy không có ai, liền cúi đầu nhỏ tiếng đe dọa, "Đừng có vui mừng quá sớm, còn hai ngày nữa là chị về rồi, tới lúc đó thì đợi chị.... chị sẽ làm em thế này thế kia sau đó thế nọ, coi tới lúc đó em còn sức trêu chọc nữa không?"
Còn chưa kịp đợi Đỗ Hạ Hi đắc ý, thì ngẩng đầu lên phát hiện cô y tá đứng ở cửa, tay cầm nhiệt kế, đang do dự không biết có nên vào không, Đỗ Hạ Hi thấy xấu hổ muốn chết, cũng không biết lúc nãy có bị người ta nghe thấy không nữa, nếu bị nghe thấy thì còn mặt mũi nào nhìn cô ta nữa trời.
Cô y tá bước vào đưa nhiệt kế cho Đỗ Hạ Hi, cúi đầu không dám nói chuyện, nếu không phải do đeo khẩu trang và mặc đồ cách ly, thì mình cũng không thể nào nhìn thẳng bác sĩ Đỗ được, thì ra mỗi người đều có bộ mặt khác mà người khác không thấy được.
"E hèm, chị có chút chuyện, lát nữa gọi cho em." Nghe thấy giọng Đỗ Hạ Hi như vậy, chắc chắn là bị người khác nhìn thấy rồi, Tây Môn cười tới không khép miệng lại được.
Tây Môn ở nhà đếm từng ngày một, dọn dẹp xong nhà cửa, chờ Đỗ Hạ Hi trở về, y như là người vợ chờ chồng đi công tác xa về vậy.
Hai ngày sau, lệnh cách ly được tháo bỏ, bệnh nhân bị sốt cao đó cũng được xác nhận là không có bệnh truyền nhiễm, mọi người ai nấy cũng vui mừng, thậm chí có người còn đề nghị đi ăn mừng được 'sống lại' nữa.
"Mọi người đi chơi đi, tôi về nhà trước." Đỗ Hạ Hi khi rời khỏi mới phát hiện thì ra mình đem nhiều sách vậy, một cái túi cũng đựng không hết.
Một nam đồng nghiệp liền qua xách phụ cô, còn nói đùa, "Bọn tôi đã nói rồi mà, bác sĩ Đỗ có bạn trai rồi~ Thật là ngưỡng mộ, ân ái quá đi, giờ vội vã về nhà gặp người ta nữa."
"Cám ơn." Đỗ Hạ Hi không có từ chối sự giúp đỡ của anh ta, nói cám ơn, rồi mỉm cười, "Không phải bạn trai, mà là bạn gái." Cô nói rất bình thản, nhưng mọi người ai cũng há hốc mồm hết rồi.
Mọi người vừa đi ra cửa thì thấy một người phụ nữ đứng đó, tay cầm một bó hoa, mặt cười rất tươi nhìn qua đây, nhìn thấy Đỗ Hạ Hi đi ra, liền chạy qua.
Người tặng hoa cho Đỗ Hạ Hi rất nhiều, nhưng chưa có ai làm cho cô xoa xuyến hết, không màng tới bên cạnh còn mấy đồng nghiệp đang nhìn, Đỗ Hạ Hi bước tới mấy bước, ôm chặt Tây Môn vào lòng.
Tây Môn một tay cầm hoa, tay kia choàng qua ôm lưng Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi bình thường rất khiêm tốn, rất ít khi có biểu hiện thân mật trước đám đông, tuy từ lúc gặp mặt tới giờ, hai người chưa nói được câu nào, nhưng cái ôm này đã thay thế hết tất cả lời đường mật.
"Đồng nghiệp chị đang nhìn kìa." Tây Môn vỗ lưng cô ấy, bình thường Đỗ Hạ Hi hay mắc cỡ lắm cơ mà, sao hôm nay bạo dạn thế?
Đỗ Hạ Hi quay đầu muốn giới thiệu Tây Môn cho các đồng nghiệp biết, tuy bọn họ ai ai cũng đều biết Tây Môn hết rồi, kết quả là mọi người đều dùng ánh mắt 'tôi hiểu mà' nhìn Đỗ Hạ Hi, "Bác sĩ Đỗ, chúng tôi đi chơi đây, không quấy rầy hai người nữa~" Mấy người đó biến cũng nhanh thật, Đỗ Hạ Hi lắc đầu, chắc ngày mai đi làm lại bị bọn họ 'hỏi cung' nữa rồi.
Tây Môn giơ đóa hoa hồng tới trước mặt Đỗ Hạ Hi, "Chị có thích không?"
Đỗ Hạ Hi hôm nay không có cột tóc đuôi ngựa giống như ngày thường, mà xõa tóc ra, mái tóc đen dài buông xõa xuống trước ngực, không giống hình tượng ngự tỷ của ngày thường, hôm nay nhìn Đỗ Hạ Hi rất là dịu dàng, cô vén tóc ra sau tai, để lộ ra góc mặt nhìn nghiêng tươi cười, làm Tây Môn nhìn đến ngẩn ngơ.
"Tại sao đột nhiên lại muốn mua hoa vậy?" Đỗ Hạ Hi nhận lấy hoa, mùi hoa hồng thoang thoảng, rất thơm.
Thấy cô ấy cúi đầu xuống ngửi cánh hoa, Tây Môn biết chắc cô ấy rất thích, mới đầu mình còn sợ mua hoa đi đón cô không biết có lúa quá không nữa, nhưng Tây Môn cảm thấy những thứ Đỗ Hạ Hi thích đơn điệu quá, cuộc sống nên cần một chút lãng mạn và kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hai người ngồi trong xe, Tây Môn đem cái túi đựng sách và bó hoa quăng ra ghế sau, nghiêng người qua đè lấy Đỗ Hạ Hi, đôi môi tiến sát lại, dùng răng nhè nhẹ cắn lấy đôi môi mềm mại kia, dùng lưỡi để nói lên nói nỗi khổ tương tư của mình trong thời gian qua.
Tây Môn men theo bờ má Đỗ Hạ Hi rồi hôn lấy vành tai, Đỗ Hạ Hi nhắm mắt lại nghiêng đầu qua một bên, để mặc đầu lưỡi của Tây Môn tự do hoạt động trên cái cổ nhạy cảm của mình.
Lý trí ngày càng yếu đi, không chống cự được với nỗi nhớ nhung của mấy ngày qua, tất cả những sự e dè băn khoăn đều bỏ qua một bên, chỉ muốn thân mật với người này, thèm khát sự đối xử dịu dàng của đối phương.
Đỗ Hạ Hi không giỏi trong việc biểu đạt tình cảm, nhưng lại thể hiện phần tình cảm này trong từng động tác của cơ thể, chậm nhiệt nhưng cố chấp, từ từ trở thành cô chủ động.
Một chiếc xe cứu thương hú còi chạy ngang qua, ánh đèn chói mắt và âm thanh ồn ào làm hai người mau chóng tách ra, Đỗ Hạ Hi có chút xấu hổ hoảng loạn vuốt lại tóc, lúc nãy ma sai quỷ khiến gì mà mình nhịn không nổi xém chút làm chuyện ấy ngay tại đây.
Lúc này Tây Môn cảm thấy không nên mở miệng trêu cô ấy mà phá hoại không khí lãng mạn này, lại nghiêng người qua đó, lần này chỉ đặt một nụ hôn lên má rồi quay trở lại chỗ ngồi thắt dây an toàn, "Thức ăn chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta về nhà thôi~"