Gió đêm thổi qua, gió thổi qua cành cây xào xạc, có lá rụng rơi xuống, tăng thêm một chút yên tĩnh.
Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, hơi thở ấm áp của Tả Tư Nam phả lên cổ Thẩm Thư Điềm, mái tóc đen mềm mại xẹt qua mặt cô, có chút tê dại.
Tả Tư Nam biết vừa rồi mình ôm cô quá chặt, cánh tay hơi buông lỏng nhưng vẫn ôm cô vào lòng.
Thẩm Thư Điềm đột nhiên nhận ra hắn đang lo lắng, muốn thoát ra, nhưng sức lực nhỏ bé của cô so với hắn thật sự đáng thương, tay cũng không có sức đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn.
Mãi cho đến khi tiếng mèo kêu vang lên, Thẩm Thư Điềm mới đột nhiên bừng tỉnh, muốn ló đầu nhìn sang: "Meo."
Trần Ngữ Trúc cũng biết vừa rồi Thẩm Thư Điềm đến cho mèo ăn, không ngờ rằng cô gặp chuyện nguy hiểm như vậy.
Cô ấy chạy chậm qua đó, ôm con mèo trắng từ dưới đất lên, chạy tới chỗ Thẩm Thư Điềm.
"Tư Nam, cậu buông tôi ra trước đi, tôi thực sự không sao."
Tim Thẩm Thư Điềm đang đập thình thịch dần dần bình tĩnh lại, giọng điệu mang theo sự trấn an, giống như đang an ủi con báo vừa tức giận vừa đáng sợ.
Bây giờ cô muốn xem con mèo thế nào rồi.
Tả Tư Nam nhắm mắt lại, lửa giận trong mắt tan đi, kiềm chế buông cô gái trong ngực ra.
Âm thanh của hắn có chút nghẹn ngào, vẫn còn một tia lạnh lẽo: "Chị không sao chứ."
"Thật sự không sao cả." Giọng Thẩm Thư Điềm mềm mại mà yên bình, thật sự cô vẫn còn hơi sợ, nhưng theo bản năng cô cảm thấy hiện tại không thể kích động hắn nữa.
Mèo trắng không chịu an phận trong ngực Trần Ngữ Trúc, giãy giụa nhảy vào trong ngực Thẩm Thư Điềm.
Con mèo vừa gầy gò vừa ướt át nhảy thẳng vào lòng ngực của Thẩm Thư Điềm, nó rất nhẹ, đầu không ngừng cọ cọ vào ngực cô.
Thật đáng thương, nếu cô chậm một chút thì khả năng có đã không còn ở đây nữa. Sống sót sau tai nạn, nó theo bản năng muốn được ở trong lòng vị ân nhân cứu mạng này.
Tả Tư Nam lấy điện thoại ra, gọi cho dì Phương, dặn dò bà gọi bác sĩ tư nhân đến biệt thự.
Hắn hơi cúi xuống ôm eo của Thẩm Thư Điềm, bế cô lên.
Thiếu niên tuấn tú ôm lấy cô gái xinh đẹp trong ngực, hàng mi dài cụp xuống nhìn cô, trong mắt đều là sự yêu thương. Cô ôm con mèo trắng trên tay, bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve và trấn an mèo con đang sợ hãi.
Trần Ngữ Trúc có sửng sốt, cảm thấy bọn họ vô cùng hài hoà.
Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt sắc mặt nghiêm túc đi tới: "Tả ca, bọn em đã báo cảnh sát rồi."
Tả Tư Nam nhíu mày, liếc mắt một cái, hờ hững nói: "Tôi đưa chị ấy về trước."
Còn chuyện kia để sau hẵng nói.
Không có gì quan trọng hơn cô gái đang nằm trong ngực hắn.
Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt liếc nhau, hiện tại bộ dạng Thẩm Thư Điềm lúc này rất chật vật, ngay cả hai người bọn họ cũng không khỏi thương tiếc, may mà bọn họ đến kịp.
Quyết định của Tả Tư Nam cũng không có gì nghi ngờ.
Bọn họ gật đầu.
Tả Tư Nam ôm chặt lấy cô hơn, khuôn mặt trầm mặc, không để ý tới những người khác nữa, trực tiếp đi về phía biệt thự.
Thi Lâm nhìn Trần Ngữ Trúc một cái: "Chị theo cậu ấy về đi, em và Vệ Tiêu Kiệt sẽ ở lại đây."
Trần Ngữ Trúc mím môi nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất kia: "Hắn ta sao rồi?"
Thi Lâm cười lạnh một tiếng: "Bọn em biết chừng mực, không chết được."
Vệ Tiêu Kiệt cũng cam đoan: "Yên tâm đi."
Lời nói của cậu ta không như đang giả vờ, Trần Ngữ Trúc cuối cùng cũng yên lòng một chút: "Vậy tôi đi trước."
Cô gật đầu với họ rồi đuổi theo hai người phía trước.
Con mèo trong lòng Thẩm Thư Điềm cuộn tròn thành quả bóng, nhắm mắt lại, càng ngày càng yên tĩnh, Thẩm Thư Điềm không khỏi lo lắng.
Tả Tư Nam liếc mắt nhìn cô một cái: "Lát nữa tôi sẽ kêu dì Phương liên hệ với bác sĩ thú y một chút."
Hắn dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: "Trông nó không có gì nghiêm trọng."
Thẩm Thư Điềm mím môi, ngẩng đầu nhìn hắn, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, khiến hắn càng thêm phần hung ác, nhưng hắn như vậy lại cho cô thấy an tâm.
Về đến biệt thự, bác sĩ tư nhân đã sớm ở đó, ngồi sẵn trên sô pha chờ đợi.
Giọng dì Phương vội vàng đi tới: "Tiểu thư sao rồi?"
Thẩm Thư Điềm khẽ mỉm cười, lắc đầu, mềm giọng nói: "Cháu không sao cả."
Lời an ủi này cũng không có tác dụng, dì Phương đi theo bên cạnh Tả Tư Nam, nhìn bộ dạng chật vật của Thẩm Thư điềm lại càng thêm đau lòng, đâu giống với bộ dạng không có chuyện gì?
Tả Tư Nam không nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng này của Thẩm Thư Điềm, chắc chắn là có chuyện không hay đã xảy ra.
Bà muốn hỏi nhưng lại không tiện nói ra miệng.
Tả Tư Nam cẩn thận đặt Thẩm Thư Điềm lên sô pha, giọng điệu giống như ra lệnh: "Kiểm tra cẩn thận cho cô ấy."
"Vâng."
Bác sĩ cung kính đáp, cúi đầu bắt đầu kiểm tra cổ cho Thẩm Thư Điềm, vết hằn này hiển nhiên là do con người gây ra, hơn nữa còn xuống tay rất nặng.
Cô không dám hỏi nhiều, cẩn thận kiểm tra cho Thẩm Thư Điềm.
Tả Tư Nam ngồi bên cạnh Thẩm Thư Điềm, muốn ôm lấy con mèo trong ngực cô, không ngờ nó vẫn còn sức, bám chặt lấy quần áo của Thẩm Thư Điềm không muốn rời đi.
Còn phát ra âm thanh thê lương.
Tả Tư Nam cau mày, trên người vừa ướt vừa bẩn.
Dì Phương cũng chú ý tới, cố gắng trấn an con mèo đang hoảng sợ, muốn dẫn nó đi gặp bác sĩ thú y để kiểm tra trước.
Thẩm Thư Điềm cũng vuốt ve bộ lông của nó, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngoan, đừng sợ, đi kiểm tra một chút."
Đôi mắt màu xanh lam trong suốt của con mèo, nhìn Thẩm Thư Điềm một lúc lâu, xác nhận cô không bỏ rơi nó, cuối cùng mới thu móng vuốt về, đáng thương vô cùng để dì Phương bế đi.
Trần Ngữ Trúc vô cùng lo lắng: "Điềm Điềm, bây giờ cậu còn đau nữa không?"
Thẩm Thư Điềm lắc đầu, cười nhẹ nhàng: "Hiện tại không đau nữa rồi."
Bác sĩ tư nhân kê đơn thuốc cho Thẩm Thư Điềm, sau đó lại kiểm tra mắt cá chân một chút, bị bong gân nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.
Bác sĩ nhanh chóng rời đi.
Tiếng chuông ngoài cửa truyền đến, dì Phương đi ra mở cửa, lúc quay vào thì có hai vị cảnh sát theo phía sau.
Hai vị cảnh sát lấy giấy chứng cho hai người xem, nhẹ giọng nói: "Mời các vị theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến."
Mặt Tả Tư Nam không chút cảm xúc, dựa vào ghế sô pha, lạnh lùng nói: "Tôi đi, cô ấy không đi được."
Vị cảnh sát gầy gò cau mày, thái độ thật sự không thân thiện, trên mặt cũng không khỏi có chút bất mãn.
"Bạn của tôi bị thương."
Trần Ngữ Trúc vội vàng giải thích, lại đem vết thương của Thẩm Thư Điềm nói lại một lần nữa: "Tâm trạng hiện tại của cậu ấy không được tốt lắm."
Sắc mặt của vị cảnh sát hơi thay đổi, nhìn Thẩm Thư Điềm.
Cô gái rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, chân trái đặt trên bàn trà, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc.
Quần áo trên người có chút bẩn, là một cảnh sát, bọn họ liếc mắt đã chú ý đến vết thương trên cổ của cô, trông vô cùng ghê người.
Vừa nhìn là biết cô bị doạ sợ không nhẹ, bọn họ cũng chỉ phụ trách dẫn người đi, cũng chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Tình huống hiện tại của người bị hại rõ ràng không tốt lắm, bọn họ cũng không cưỡng chế dẫn người đi, huống chi người bị thương lại là người mềm mại đáng yêu như vậy, khiến tim họ cũng mềm nhũn xuống.
Bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao giọng điệu của thiếu niên lại hung hăng như vậy. Huống chi, trước khi bọn họ đến cũng biết đây là biệt thự Tả gia, Tả gia là một doanh nghiệp lớn, có địa vị trong giới chính trị và thương nghiệp, có thiếu gia tính tình như vậy là chuyện dễ hiểu.
Bọn họ ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, Thẩm Thư Điềm cũng bình tĩnh kể lại sự việc lúc đó một lần nữa, nghe cô kể lại càng khiến hai vị cảnh sát thêm xúc động.
Hai vị cảnh sát than thở đây là loại người gì, tình huống lúc đó rõ ràng là muốn gây rối cô bé này.
Nếu như bạn bè không đến kịp, cũng không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, nghĩ thôi cũng khiến người ta thấy đáng sợ.
Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc không cần phải đi, nhưng Tả Tư Nam vẫn quyết định đến đồn cảnh sát một lượt, dù sao hiện tại Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt vẫn còn ở đó, hắn cần phải đi xử lí.
"Nghỉ ngơi thật tốt."
Tả Tư Nam thản nhiên đứng dậy, xoa xoa đầu của Thẩm Thư Điềm, giọng điệu như dịu xuống.
Hai vị cảnh sát phát hiện thiếu niên tàn bạo này trong nháy mắt hơi thở đều mềm mại đi rất nhiều, không khỏi có chút kinh ngạc.
Tả Tư Nam đi theo cảnh sát rời đi.
Thẩm Thư Điềm vừa lo lắng vừa thấy mệt mỏi, Trần Ngữ Trúc đỡ cô vào phòng tắm, tắm bằng nước nóng, cả người như được trút bỏ những căng thẳng.
Thẩm Thư Điềm ngồi ở đầu giường, vặn vẹo ngón tay, không biết Tả Tư Nam đến Cục Cảnh sát thế nào rồi.
Trần Ngữ Trúc an ủi: "Nhất định là không có chuyện gì, vấn đề chính là tên đàn ông kia, bọn họ là đang thay trời hành đạo."
Dì Phương gõ cửa phòng, đem mèo trắng đi vào, mèo trắng được tắm rửa sạch sẽ, bộ lông trắng mượt mà, chân trước còn quấn băng màu trắng, nó rất ngoan, không có ý định gỡ xuống.
Vừa nhìn thấy Thẩm Thư Điềm, nó đã giãy giụa nhảy lên giường Thẩm Thư Điềm, nằm xuống bên cạnh cô, dùng sức cọc cọ tay cô.
Trần Ngữ Trúc thở dài một hơi: "Bộ dạng nó trông thật xinh đẹp, giống như tiểu công chúa vậy."
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Điềm nhìn toàn thân của nó sạch sẽ như vậy, một con mèo trắng đáng yêu, làm cho người khác chỉ muốn yêu thương.
Trần Ngữ Trúc nhìn Thẩm Thư Điềm, cười nói: "Mệt không, cậu ngủ một giấc đi."
Thẩm Thư Điềm gật gật đầu, nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Hiện tại cô cảm thấy cả tinh thần và thể xác rất mệt mỏi.
Lúc Tả Tư Nam trở về thì Thẩm Thư Điềm đã ngủ rồi, trên gối có một con mèo đang cuộn tròn, đầu dán vào đầu, hô hấp dường như cũng đồng bộ.
Thật đẹp, thật đáng yêu.
Hắn ngồi trên sô pha bên cạnh một hồi lâu, không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc ở hồ Nguyệt.
Nếu hắn đến muộn chút nữa, căn bản không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện như thế nào, cô gái của hắn, khả năng sẽ bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào.
Vừa rồi vị cảnh sát hỏi hắn có biết rằng đánh như vậy rất có khả năng đánh chết người đàn ông kia hay không.
Hắn nói: "Tôi biết."
Lúc đó hắn chỉ mong tên khốn kia chết đi, đương nhiên không có khả năng nương tay.
Sau đó dì Phương đi vào, vẻ mặt lo lắng nói cho hắn biết Tả Kỳ đã trở về.
Khóe miệng Tả Tư Nam mang theo một tia cười lạnh, lười biếng đứng lên, chỉnh lại chăn cho cô rồi lặng lẽ đóng cửa phòng lại.
Tả Kỳ đang ở đại sảnh dưới lầu, Tả Tư Nam nhàn nhạt đút tay vào túi quần mà xuất hiện.
Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ tóc nâu dịu dàng, Tả Tư Nam hờ hững nhìn cô ta.
Tả Kỳ tức muốn hộc máu, ông ta không nghe những vị cảnh sát kia nói nhiều lắm, ông ta chỉ biết, suýt chút nữa Tả Tư Nam đã giết người.
Ông ta không dám tưởng tượng mình lại có một đứa con trai giết người.
Trán Tả Kỳ nổi đầy gân xanh, chỉ vào Tả Tư Nam: "Tả Tư Nam mày chính là kẻ điên."
Tả Tư Nam nhếch môi, không chút để ý mà cười, trong nụ cười kia đều là sự khinh miệt.
Tả Kỳ cầm lấy một cái gối ôm, trực tiếp ném qua, Tả Tư Nam nghiêng người sang một bên, hoàn toàn tránh được.
"Được, được, mày được lắm. Ông già này không quản được mày, ông già này không quản được kẻ điên."
Tả Kỳ nổi giận: "Mày có bệnh thì đi gặp bác sĩ đi, nếu không chữa khỏi được cũng không cần đi ra ngoài."
Người phụ nữ tóc nâu nhíu mày, giọng điệu không vui: "Tả tiên sinh, ngài không nên nói như vậy."
Tả Kỳ ý thức được mình đang mất phong độ, đè nén sự tức giận xuống: "Mễ tiểu thư, làm phiền cô rồi."
Mễ An kìm lại sự bất mãn đối với Tả Kỳ, nhìn Tả Tư Nam, nhẹ giọng nói: "Tư Nam, đã lâu rồi không gặp."
Tả Tư Nam giật giật khóe miệng, không mặn không nhạt nói: "Tôi cũng không cần gặp cô."
Tả Kỳ nghẹn lại, đột nhiên châm chọc nói: "Làm sao, không giấu nữa à? Mày không sợ con bé kia biết mày có bệnh sao? Đến bản thân mày cũng không kiềm chế được."
Nụ cười trên khóe miệng Tả Tư Nam nhạt đi, mặt không chút thay đổi nhìn ông ta, đôi mắt tối sầm lại, làm cho Tả Kỳ giật mình, như vậy làm sao giống người bình thường chứ?
Mễ An nghiêm mặt: "Tả tiên sinh, nếu ngài còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cáo với Tả lão gia."
Tả Kỳ cố kìm nén tức giận, trong đầu thầm nghĩ, đầu óc của Tả Tư Nam căn bản không bình thường, người bình thường cần gì đến bác sĩ tâm lí.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hai người nữa, quay người rời khỏi biệt thự, trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Người thì ông ta mang đến, những chuyện khác ông ta không quan tâm.
Mễ An cũng không để ý tới ông ta nữa, vẻ mặt dịu đi: "Tư Nam, chúng ta nói chuyện đi."
Trên mặt Tả Tư Nam không chút cảm xúc, hắn im lặng nhìn cô ta một lúc, chợt nhớ đến đôi mắt xinh đẹp nhưng sợ hãi của cô gái kia.
Lúc đó, chắc cô sợ hắn lắm.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên thở dài một hơi.
"Được."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thẩm Thư Điềm còn cho rằng bản thân sẽ không ngủ được, nhưng không nghĩ lại ngủ ngon cả đêm như vậy.
Lúc tỉnh dậy thấy ngực có hơi nặng nề, cô mờ mịt mở mắt ra thì thấy con mèo nhỏ đang nằm trên ngực mình, đôi mắt màu xanh lam nhìn cô không chớp mắt.
Thức dậy sớm hơn cả cô, nhưng lại im lặng, không phát ra bất kì tiếng động nào.
Thẩm Thư Điềm bừng tỉnh, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, tuỳ ý để nó cọ cọ lòng bàn tay, ôm nó sang bên cạnh rồi chậm rãi bò dậy.
Tả Tư Nam không biết đã trở về chưa, Thẩm Thư Điềm xuống giường xỏ dép vào, mắt cá chân còn đau, nhưng không sao.
Thẩm Thư Điềm đi xuống phòng khách, cũng không có nhìn thấy Tả Tư Nam, cô nhìn dì Phương một cái, lo lắng hỏi: "Tư Nam đã về chưa ạ?"
Dì Phương dừng một chút, cười nói: "Tối hôm qua thiếu gia đã về rồi, không có chuyện gì cả."
Cô mở miệng, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Thẩm Thư Điềm thấy lạ, thất thần ăn bữa sáng, mèo trắng thì ăn rất vui vẻ, ánh mắt như lần đầu được thấy đồ ăn vậy, vui vẻ kêu gừ gừ.
Thẩm Thư Điềm thỉnh thoảng nhìn lên cầu thang, cô không biết ở đồn cảnh sát đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng hắn về biệt thự ngay, nhưng không biết kết quả thế nào nên cô ăn sáng không được ngon, không khỏi suy nghĩ lung tung.
Tiếng giày cao gót lạch cạch va trên nền đá cẩm thạch truyền đến, Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn qua.
Là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, mái tóc nâu dài, gương mặt được trang điểm tinh xảo, rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng bước chân vẫn ổn định, vẫn tao nhã khéo léo như trước.
Cô ta cũng chú ý đến Thẩm Thư Điềm, hơi sững sờ, đột nhiên đi thẳng về phía cô, nở nụ cười thân thiện: "Xin chào, chị là Mễ An, em là Thư Điềm đúng không?"
Giọng nói rất mềm mại, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Thẩm Thư Điềm ngạc nhiên vì có người biết mình, gật đầu mềm giọng nói: "Xin chào, em là Thẩm Thư Điềm."
Mễ An nghiêm túc đánh giá Thẩm Thư Điềm, thầm nghĩ đây chính là cô bé khiến tên nhóc kia si mê.
Xinh đẹp lại thuần khiết, rất đáng yêu.
Chẳng trách lại hấp dẫn được Tả Tư Nam, khiến hắn càng ngày càng lún sâu, đáy lòng người càng đen tối lại càng thích người trong sáng thuần tuý.
Cô ta đã tiếp nhận điều trị cho Tả Tư Nam nhiều năm, cho đến thời điểm bây giờ, cô ta vẫn cảm thấy trong lòng tên nhóc kia là một mảnh hoang vu, lạnh lẽo và hẻo lánh, cho dù là khoé miệng có mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng đều là miễn cưỡng.
Quá ít thứ có thể khơi dậy cảm xúc trong lòng của hắn, cho dù cô ta đã nỗ lực rất nhiều năm, nhưng đối với hắn cũng chỉ là phép lịch sự mà thôi.
Nhưng lần này, cô ta ngạc nhiên phát hiện ra hắn lại muốn gần gũi một người như vậy, không còn âm u, hoang vắng nữa mà khát khao muốn có được một người.
Thậm chí là muốn chiếm đoạt bất chấp hậu quả, sự mạnh mẽ và tự chủ của hắn đang đứng bên bờ vực sắp sụp đổ.
Cô ta đã dành cả buổi tối, cố gắng gỡ bỏ ý nghĩ lệch lạc thậm chí có chút vặn vẹo trong lòng hắn, hướng dẫn cho hắn, cố gắng làm cho hắn mềm lòng nhưng không hề có tác dụng.
Chỉ có thể nhìn thấy tình yêu khắc cốt ghi tâm trong đôi mắt ấy.
Mễ An bất giác mím môi, không khỏi lo lắng, lát sau lại nhìn sang: "Con mèo của em thật đáng yêu."
Thẩm Thư Điềm liếc nhìn con mèo đã no nê, lười biếng nằm bên cạnh, nghe vậy cũng rất vui vẻ: "Cảm ơn chị đã khen."
Mễ An bước tới, đột nhiên đưa tay xoa xoa tóc Thẩm Thư Điềm, thấy cô gái trợn tròn mắt ngạc nhiên, khẽ thở dài: "Em cũng rất đáng yêu."
Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, vô cùng mê người.
Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, không tỏ ra vẻ vô lễ, đôi mắt long lanh nhìn Mễ An, chân thành nói: "Chị cũng rất xinh đẹp."
Mễ An cười phụt một tiếng, trong lòng cảm khái, chỉ hi vọng về sau hai đứa nhỏ này sẽ sống khoẻ mạnh, hiện tại cô ta thật sự không thể làm được gì.
Chào hỏi xong, Mễ An không ăn sáng, liền rời khỏi biệt thự.
Thẩm Thư Điềm ăn sáng xong, Tả Tư Nam vẫn chưa xuống.
Thẩm Thư Điềm do dự một chút, vuốt ve con mèo trong ngực cũng không thấy vui vẻ, không phải là hắn bị đánh ở đồn cảnh sát đấy chứ, cô nghĩ mình vẫn nên đi lên xem một chút.
Cửa phòng Tả Tư Nam không khoá, khép hờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Điềm bước vào phòng Tả Tư Nam.
Trong phòng rất tối, cửa sổ sát đất được che bởi tấm rèm vừa dày vừa nặng, chỉ có một tia nắng từ khe hở hẹp xuyên qua.
Cũng rất yên tĩnh, không nghe được tiếng động gì.
Thẩm Thư Điềm tiến vào một bước, trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào, cô còn nghi ngờ rằng có phải Tả Tư Nam không có trong phòng hay không.
Cô dừng lại vài giây, đôi mắt dần thích nghi với hoàn cảnh tối tăm, đi vào trong thêm hai bước nữa, mềm giọng gọi: "Tư Nam?"
Tiếng động bên cạnh rèm cửa sổ truyền đến, Thẩm Thư Điềm nhìn sang, mới phát hiện cả người Tả Tư Nam lười biếng nằm trên sô pha, ánh mắt nhìn thẳng cô.
Không cười, giống như một hầm băng lạnh lẽo, vừa tối vừa lạnh.
Thẩm Thư Điềm hơi hoảng sợ, vô thức nắm chặt lấy quần áo bên cạnh.
Tầm mắt Tả Tư Nam nhìn xuống, hơi giật mình.
Hắn biết tâm trạng của mình không được tốt lắm, cũng biết tối hôm qua cô gái nhỏ vừa trải qua một cú sốc, hiện tại hắn nên điều chỉnh lại biểu cảm của mình, điều chỉnh lại tâm trạng trong lòng, an ủi cô thay vì hù doạ.
Nhưng hiện tại đột nhiên hắn không thể kiềm chế được, sau một đêm nói chuyện, những ý nghĩ đen tối nhất trong lòng bị kéo hết ra ngoài, bị nhắc đi nhắc lại, bị bắt buộc để lại thêm nhiều dấu vết.
Hiện tại hắn tràn đầy ác ý, muốn kéo cô lại gần, hung hăng đè cô ở dưới thân, giam cầm ở trong lòng.
Thẩm Thư Điềm liếm môi, ý thức được phản ứng của mình không bình thường, không khỏi lẩm bẩm nói: "Vừa rồi có một chị gái xinh đẹp đi xuống, là bạn của cậu à?"
"Bạn bè?" Hai chữ này lập tức xuất hiện trong đầu hắn, vô cùng châm chọc, phản ứng khiến cho Thẩm Thư Điềm hơi ngạc nhiên.
Tả Tư Nam nheo đôi mắt đào hoa lại, nhìn cô gái ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, đôi mắt long lanh ngấn nước lại ngây thơ, thuần tuý trong sáng, không giống hắn.
Trong lòng Tả Tư Nam loé lên cảm giác đau đớn, hắn không giải thích, đột nhiên cười nhẹ một cái, vẻ mặt kì quái nói: "Tôi có bệnh."
Hắn nghiêng đầu, rất có hứng thú hỏi: "Chị, chị không tò mò sao?"
Thẩm Thư Điềm khẽ nhếch môi đỏ, lúc này, trong nháy mắt Tả Tư Nam trở nên vô cùng xa cách, dường như đang vừa mở ra thứ gì đó, bên trong rất đáng sợ.
Cô không biết, khi Mễ An hỏi rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Hắn nói, hắn không muốn làm gì cả, hắn chỉ muốn yêu thương cô.
Sau đó, đến hiện tại, đột nhiên hắn muốn đẩy cô ra xa.