Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 24




Cả hai người đều ngây cả người, Thẩm Thư Điềm phản ứng lại trước, bối rối quay đầu sang một bên.

Cảm xúc ở mí mắt vô cùng kì lạ, mềm mại, trơn bóng. Làm cho cô muốn giơ tay lên xoa một chút, chỉ là làm vậy giống như có ý giấu đầu lòi đuôi, tay đặt bên cạnh định đưa lên thoáng chốc lại dừng lại.

Tả Tư Nam đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng lông mi cong xẹt qua môi, mang đến cảm giác tê dại, chạm vào chỗ ngứa ngáy trong lòng hắn.

Chỉ là bây giờ đang có người khác, cô gái không chịu nổi sự trêu chọc của hắn, lỗ tai nhỏ nhuộm đỏ vì ngại.

Hắn nghiêng người một cách miễn cưỡng, lười biếng nhìn Thi Lâm đang kinh ngạc đứng ngoài cửa, chỉ là khoé miệng hơi cong lên, để ý kĩ mới thấy được.

Thi Lâm theo bản năng cảm thấy nguy hiểm sắp đến, hoảng sợ lấy tay che kín miệng lại.

Do dự một lúc mới cùng Vệ Tiêu Kiệt bước vào, lại không dám nhìn thẳng Tả Tư Nam, chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Thư Điềm, lắp bắp nói: "Thẩm, Thẩm hoa khôi, sao chị lại ở đây?"

Giọng Thi Lâm cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Thư Điềm, cô lấy lại bình tĩnh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, âm thanh trong sáng: "À, tôi sống ở đây."

Lượng tin tức này có hơi lớn, ngay cả Vệ Tiêu Kiệt cũng không nhịn được lộ ra biểu cảm giật mình khó tin.

Đây chính là nhà của Tả Tư Nam, Thẩm Thư Điềm cũng sống ở đây? Vậy rốt cuộc quan hai người có quan hệ gì?

"Ông nội tôi và ông nội Tả là bạn tốt lâu năm, hiện tại tạm thời ở lại Tả gia, không nói ra vì chủ yếu sợ phiền phức."

Thật ra chuyện này chỉ có cô và Tả Tư Nam biết, cô cũng không nói với Trần Ngữ Trúc, cô không có cố ý không nói nhưng cũng không có ý định nói ra.

Nếu không phải Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đột nhiên tới, sau này có lẽ cũng không chủ động nói ra.

Thi Lâm hiểu, vậy là mọi chuyện đều có lời giải thích, Tả Tư Nam đối xử đặc biệt với Thẩm Thư Điềm cũng không phải không thể lý giải.

Thi Lâm liếc trộm Tả Tư Nam, không biết trong đó có mánh khóe gì không.

Mắt của Thẩm Thư Điềm vãn hơi ngứa, cô chớp chớp đôi mắt hổ phách, muốn giơ tay lên xoa đã bị Tả Tư Nam trực tiếp ngăn lại, bàn tay thon dài như ngọc xoay lại, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô

"Đừng dụi, không tốt cho mắt, cố chịu đựng một chút."

Thẩm Thư Điềm cũng biết như vậy không tốt cho mắt nên đành cố chịu, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Lúc này Thi Lâm mới chú ý tới mắt phải của Thẩm Thư Điềm đỏ hoe: "Đàn chị, chị làm sao vậy?"

"Vừa rồi lông mi rơi vào mắt, tôi cảm thấy không thoải mái."

Cô cười ngọt ngào: "Vừa rồi cậu ấy thổi giúp tôi."

Từ góc độ vừa rồi Tả Tư Nam hoàn toàn chặn mất bóng dáng của Thẩm Thư Điềm, Thi Lâm xấu hổ sờ sờ mũi, hóa ra là hiểu lầm.

Thẩm Thư Điềm nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô bê bát cháo trên bàn trà lên, cười nói: "Các cậu ăn sáng chưa? Có muốn ăn hay không?"

Chỉ có mình cô ăn thì thấy hơi ngại ngại.

Vệ Tiêu Kiệt bình tĩnh nói: "Đàn chị, bọn em ăn rồi."

"Đúng vậy, đàn chị hãy ăn đi."

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cũng đã tới đây nhiều lần, cho nên hết sức tuỳ ý ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Đặc biệt là Thi Lâm, nằm dài ở giữa cái ghế.

"Được rồi, mình tôi ăn vậy." Thẩm Thư Điềm một lần nữa cúi đầu xuống, nghiêm túc ăn cháo trong bát.

"Đúng rồi, Tả ca, tối hôm qua anh xảy ra chuyện gì vậy? Chơi được nửa chừng rồi bỏ chạy."

"Anh đột nhiên rời đi, bên ngoài lại mưa to, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh lại không nói gì, làm bọn em lo quá?"

Động tác ăn cháo trên tay Thẩm Thư Điềm dừng lại một chút, tối hôm qua không phải là Tả Tư Nam đưa cô về sao.

Bạn bè đến, Tả Tư Nam cũng không có ý định tiếp tục đọc sách nữa, rãi ngồi xuống, không nhẹ không nặng nói: "Không có việc gì."

Không có ý định muốn nhiều lời

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cũng không thèm để ý, chỉ cần người không có việc gì thì nói chuyện gì cũng được.

Thẩm Thư Điềm lúc này mới ý thức được mình căn bản cũng không tự hỏi vì sao tối hôm qua Tả Tư Nam lại xuất hiện ở chỗ đó.

Bây giờ nghĩ lại, xem ra Tả Tư Nam rời khỏi chỗ tự họp cố ý chạy đi tìm cô. Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thẩm Thư Điềm vừa cảm kích vừa áy náy.

Thẩm Thư Điềm mím môi, nhìn về phía Tả Tư Nam, đôi mắt ngấn nước sáng lấp lánh, Tả Tư Nam chú ý tới ánh mắt của cô, không mặn không nhạt nói: "Đừng nghĩ nhiều."

Đột nhiên nói một câu như vậy, khiến Thi Lâm ngẩn ra, nhưng cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Thẩm Thư Điềm chỉ có thể đem lời cảm ơn này đặt ở đáy lòng.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh.

Thứ Hai, thời tiết nắng đẹp và dễ chịu.

Trải qua hai ngày tăng ca làm thêm giờ, kết quả kì thi lần trước đã có.

Bởi vì đã đối chiếu kết quả nên Thẩm Thư Điềm đối với điểm của mình cũng có thể đoán trước được, điểm thi gần giống với kết quả cô đã dự đoán sau khi thi xong.

Lần này thi Toán cũng rất tốt, cho nên tổng điểm cũng không tồi, phải nói là rất tốt.

Thời gian lên lớp vẫn còn sớm, thầy chủ nhiệm đã cho điểm vào máy tính trong lớp, có mấy người không nhịn được chạy lên nhìn trộm thừa dịp thầy chủ nhiệm quay lại văn phòng.

Thẩm Thư Điềm ngược lại không vội, nhưng hiển nhiên tâm trạng của nhiều người đã trôi đi đâu mất rồi.

Một người trong đó đi xuống, lúc đi ngang qua Thẩm Thư Điềm, cậu ta thấp giọng nói một cậu: "Thẩm Thư Điềm, người đứng nhất là cậu đó."

Có cả sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ trong giọng nói của cậu ta.

Thẩm Thư Điềm hơi sững sờ, cô biết mình làm không tồi, không ngờ lại tốt như vậy.

Thật sự ngoài mong đợi.

Dù âm lượng của cậu ta không lớn nhưng mấy người xung quanh có thể nghe thấy được.

Trần Ngữ Trúc tiến lại gần, cười nói: "Aiyo, bạn cùng bàn à, cậu cũng lợi hại quá đi."

Thẩm Thư Điềm ngượng ngùng gật đầu, hai mắt sáng ngời: "May mắn thôi."

Trần Ngữ Trúc nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, thở dài nói: "Lúc trước nhiều người chửi bới cậu như vậy, hiện tại cuối cùng cũng có thể vả vào mặt bọn họ rồi."

Hậu quả của bài viết kia không phải là không có, ngoài trừ bạn cùng lớp ra, tất cả mọi người đều nghi ngờ Thẩm Thư Điềm có thực lực ở lại lớp ban một hay không, có không ít lời đồn nhảm nhí vớ vẩn, kì thi lần này cũng đủ hung hăng mà vả vào mặt bọn họ một cái.

Mấy bạn học xung quanh cũng đến chúc mừng cô.

"Thẩm Thư Điềm, kết quả thi thật tốt nha."

"Thư Điềm, cậu thật là lợi hại."

......

Thẩm Thư Điềm có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn không nhịn được cong khoé môi.

Tiết đầu tiên chính là môn Ngữ văn, thầy chủ nhiệm cũng không vội vàng nói đến bài thi, thoả mãn sự mong chờ của mọi trước, mở ppt ra.

Thẩm Thư Điềm đứng ở vị trí cao nhất, quả nhiên là đứng nhất.

"Lớp chúng ta thật sự có một bạn học đứng nhất, mọi người phải học hỏi bạn học Thẩm Thư Điềm đấy nhé. Chúc mừng bạn học Thẩm Thư Điềm thi đứng ở vị trí thứ nhất trong lớp, mọi người mau vỗ tay chúc mừng nào."

Trong lớp vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, liên miên không dứt, thậm chí còn có tiếng huýt sáo.

Thầy chủ nhiệm cũng không tiếp tục nói về Thẩm Thư Điềm nữa mà tiếp tục trượt xuống, gọi tên tất cả các bạn học có thành tích tốt lên.

"Chỗ thầy có đầy đủ chi tiết điểm số các môn học của các em, hết giờ lớp trưởng đến chỗ thầy lấy, lát nữa phát sau."

Sau khi nhìn qua một lượt, thầy chủ nhiệm yêu cầu mọi người lấy bài thi ra và bắt đầu chữa đề.

Thẩm Thư Điềm cầm bài thi Ngữ văn được phát xuống, yên lặng nghe thầy chữa đề.

Một tiết học nhanh chóng trôi qua, Trịnh Hằng lên bảng cầm bảng điểm. Tất cả điểm số của mọi người đều tập trung ở một mặt giấy, cắt theo tên từng người.

Thẩm Thư Điềm mượn một cái kéo nhỏ, thêm Trần Ngữ Trúc cùng nhau hỗ trợ.

Thẩm Thư Điềm cụp mắt, lưỡi kéo cắt theo đường viền màu trắng, khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp.

Trịnh Hằng nhìn khuôn mặt cô, cảm xúc trong lòng phức tạp, khuông mặt cậu ta ngẩng lên tươi cười lần nữa: "Thư Điềm, lần này thi cậu làm rất tốt."

"Cảm ơn nhé."

Có không ít người sốt ruột về thành tích học tập của mình, nhao nhao tiến lại gần. Còn có nữ sinh cầm bài thi tới hỏi Thẩm Thư Điềm cách giải, Thẩm Thư Điềm đành đặt bảng điểm sang một bên, giải thích cách làm cho cô ấy trước.

Ánh mắt cô gái sáng lên: "Thì ra có thể làm như vậy sao, Thư Điềm, cậu quá đỉnh. Vừa xinh đẹp lại còn lợi hại nữa, mình ghen tị quá."

Tuy cô ấy nói như vậy, nhưng ai cũng có thể nghe được đây là lời nói mang theo thiện ý.

"Có gì đặc biệt đâu, còn không phải do may mắn thôi sao?"

Âm thanh của Ngô Quân trong trong đám người truyền đến, giọng điệu có hơi bất mãn, nhưng ai cũng có thể nghe được trong đó đầy sự ghen ghét, đố kị.

"Có đúng là may mắn thôi không?"

"Nếu cậu có bản lĩnh thì thử thi một lần đứng nhất lớp đi."

"Nếu vừa rồi mình nhìn không lầm, Ngô Quân cậu đứng thứ nhất từ dưới lên."

"Tìm bảng điểm của cậu ấy đi, để chúng ta xem may mắn của cậu ấy một chút."

Ngô Quân tức đỏ mặt, phản bác nói: "Như vậy thì sao, Huệ Uyển cũng giống vậy, đứng nhất lớp."

"Người ta đứng nhất lớp thì liên quan gì đến cậu?"

"Dựa vào người khác để khoe khoang, cậu không ngại mất mặt à."

Ngô Quân cắn môi, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Thấy Ngô Quân tức giận bỏ đi, Trần Ngữ Trúc bĩu môi: "Thành tích của Tư Huệ Uyển cũng khá tốt, cũng từng vài lần đứng nhất."

Chính là đứng nhất môn Ngữ văn.

Thẩm Thư Điềm gật đầu, không để ý lắm, rốt cuộc cũng không liên quan gì đến mình.

Buổi trưa tan học, Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc cùng nhau đi tới đại sảnh tầng 1 của tòa nhà giảng dạy.

Đại sảnh tầng 1 tụ tập rất nhiều người, bên cạnh đặt mấy tấm biển lớn màu đỏ, trên đó dán danh sách thành tích của 100 học sinh đứng nhất kì thi lần này của lớp 12.

Thẩm Thư Điềm đã biết thành tích của mình, cũng không có ý định tiếp tục xem. Hơn nữa ở đây có rất nhiều người, vây xung quanh, chen vào cũng rất khó, Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc đi về phía căn tin.

Trên tầng 2, Tư Huệ Uyển cùng mấy người bạn đi xuống, nhưng sắc mặt không tốt như thường ngày.

Đại sảnh tầng một ồn ào nhốn nháo, bàn tán sôi nổi.

"Tư Huệ Uyển lần này xảy ra chuyện gì vậy? Điểm thi lần này có hơi thảm."

"Có gì mà thảm, cậu nói thảm cũng là do cậu không với tới thành tích ở phía xa như vậy."

"Ai da, mình biết rồi, có lần nào cậu ấy tụt khỏi top 5 đâu? Mình chỉ hơi ngạc nhiên thôi."

"Thật ra mình cũng cảm thấy giật mình, còn nghĩ vẫn đứng nhất giống như lần trước."

"Chắc là do hoạt động lễ kỷ niệm thành lập trường làm cho mất tập trung, nếu không thì đã không thành ra thế này."

"Nhưng vì thi nên giáo viên cũng sẽ không sắp xếp quá nhiều, hơn nữa cậu ấy chỉ là người dẫn chương trình, có thể tốn bao nhiêu tâm tư chứ? Cậu biết không? Nghe nói Thẩm Thư Điềm lần này thi đứng nhất đấy."

"Tưởng không việc gì, lời nói này của cậu có hơi tế nhị nha."

"Vốn là như vậy, cậu xem. Thẩm Thư Điềm vừa đến, vị trí hoa khôi liền mất, tuy nói ban Văn và Lý không giống nhau, nhưng Thẩm Thư Điềm đứng nhất, còn Tư Huệ Uyển lại....."

Khóe miệng Tư Huệ Uyển vốn không có bao nhiêu ý cười, hiện tại có hơi không duy trì được.

"Câm miệng, các ngươi là ai vậy. Nói lớn như vậy không sợ mất mặt hay sao."

"Mấy người thi đứng thứ mấy? Nói thử xem."

"Chỉ có một lần phát huy không tốt mà mấy người đã bàn tàn như vậy. Hơn nữa, hai ngày nay cơ thể Huệ Uyển không được thoải mái."

Đám chị em bên cạnh Tư Huệ Uyển chịu không nổi, vừa rồi Tư Huệ Uyển nói cho bọn họ biết cơ thể không được khoẻ nên thành tích mới không ổn định.

Thành tích của của Tư Huệ Uyển đã rõ như ban ngày, cho nên cô ta nói ra bọn họ cũng tin, huống chi cô ta vốn thông minh lại lương thiện, khẳng định là như vậy.

Hiện tại cô ta bị nhiều người nói như vậy, đám chị em không thể nghe nổi nữa, lập tức phản bác lại.

Tư Huệ Uyển đứng ở một bên, im lặng, nhẹ nhàng nói: "Đúng là mình thi không tốt, các cậu không cần nhiều lời, mình tiếp thu mọi lời phê bình của mọi người."

Chỉ có cô ta biết bản thân nghiến răng nghiến lợi đến cỡ nào, chuyện của Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm làm cho rối loạn tâm tư, đã vậy thi lần này còn bị Thẩm Thư Điềm đè đầu một cái.

Nhìn bộ dạng này của Tư Huệ Uyển, vẻ mặt hậm hực của nữ sinh vừa rồi còn thao thao bất tuyệt bàn tán chuyện của cô ta, kéo bạn tốt nhanh chóng rời đi.

"Huệ Uyển cậu đừng buồn, mấy người kia toàn là những người nhiều chuyện."

"Đúng vậy, lần sau nhất định cậu sẽ đạt thành tích tốt."

......

Tư Huệ Uyển trên mặt mang theo nụ cười khổ sở lại gượng ép cười, âm thanh nhu nhược: "Mình không buồn, cảm ơn các cậu."

Những người khác nhìn vậy càng thêm đau lòng, trong đó có một nữ sinh tóc ngắn nói: "Không phải là Thẩm Thư Điềm gian lận đấy chứ, chưa từng nghe qua thành tích của cô ta tốt như vậy."

Những người khác tuy rằng cũng có hơi hoài nghi, nhưng thành tích ở đó, đâu phải là muốn gian lận thì gian lận, vì vậy cũng không có ai tiếp lời nữ sinh đó.

Nữ sinh tóc ngắn đó cũng ý thức được mình nói sai, hậm hực mà không biết nói cái gì cho phải.

Tư Huệ Uyển giơ tay chỉ lên đầu của cô ta, thân mật cười nói: "Đáng ghét, mình biết cậu chỉ muốn bảo vệ mình thôi."

Coi như câu nói kia đặt trên người mình, nữ sinh tóc ngắn kia càng thêm cảm kích nhìn cô ta một cái.

Nhìn ở trong mắt Tư Huệ Uyển, nụ cười trên khóe miệng càng thêm đậm.

Thẩm Thư Điềm cùng Trần Ngữ Trúc đi tới căn tin, lên tầng 3 ăn cơm, định chọn chỗ ngồi.

"Đàn chị, chỗ này chỗ này."

"Đàn chị, mau qua đây."

Thẩm Thư Điềm giương mắt nhìn qua, thấy, thấy vị trí ở phía bên phải, Thi Lâm đang vẫy tay còn lại, ngồi bên cạnh là Tả Tư Nam và Vệ Tiêu Kiệt.

Bộ dạng Tả Tư Nam tuấn tú, vẻ mặt lười biếng không tập trung, nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, thật sự cảm giác tồn tại vô cùng khác biệt, thu hút sự chú ý của người khác.

Trần Ngữ Trúc có hơi kích động: "Là Tả Tư Nam đúng không?"

Thẩm Thư Điềm gật đầu, hai người cầm phần cơm đi qua, Thi Lâm cố ý đổi vị trí, để Thẩm Thư Điềm ngồi cạnh Tả Tư Nam.

Thi Lâm vẫn cà lơ phất phơ như cũ, nhìn Trần Ngữ Trúc nói: "Đàn chị này là ai vậy?"

Trần Ngữ Trúc nhẹ nhàng nói: "Trần Ngữ Trúc."

"Thi Lâm, cậu ta là Vệ Tiêu Kiệt. Tả ca không cần phải nói rồi."

"Không cần không cần, ở Nhị Trung có ai không biết Thái tử gia đâu?"

Thi Lâm: "Anh em!"

Trần Ngữ Trúc: "Chị em!"

Thẩm Thư Điềm: "..."

Tả Tư Nam không thèm để ý bọn họ trêu chọc chút nào, từ sau khi Thẩm Thư Điềm ngồi xuống, lực chú ý của hắn cũng chỉ đặt trên người cô, đương nhiên cũng chú ý cô một cách rõ ràng.

Đôi mắt đào hoa của hắn cũng tràn ngập ý cười, cười nhẹ: "Hôm nay chị rất vui?"

Thẩm Thư Điềm lớn lên vốn đã xinh đẹp, hôm nay tâm trạng lại vui sướng, khoé mắt và đuôi lông mày tràn đầy ý cười, điều này làm cho cả người cô càng thêm mê người chói mắt.

Vừa rồi trên đoạn đường qua đây, không biết có bao nhiêu ánh mắt dính trên người cô, không dời được mắt.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tả Tư Nam lại lóe lên tia lạnh lẽo không vui.

Thẩm Thư Điềm khóe miệng cong lên, nhịn không được có hơi kiêu ngạo: "Tôi thi đứng thứ nhất."

Nói xong câu đó lại cảm thấy mình giống như khoe khoang, cụp mi lại, xấu hổ mím đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt Tả Tư Nam tối sầm lại, trong đầu thầm nghĩ chỉ muốn ôm cô gái trước mặt và ngực để yêu thương.

"Đàn chị, đứng nhất sao?"

"Chúc mừng chúc mừng."

Tả Tư Nam thản nhiên cười: "Thích đứng nhất?"

Đôi mắt Thi Lâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch, không có ý tốt nói: "Tuần này là đến kì thi của chúng ta, có nên vừa vặn ghép thành đôi hay không!"

Tả Tư Nam không để ý tới cậu, hắn mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên người cô, kiêu ngạo ngang ngược nói: "Tôi thi đứng nhất cho chị."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv