Cả người Sầm Lễ như bị đóng đinh tại chỗ.
Trong đầu anh ta chợt hiện lên hình ảnh Giang Sắt mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường bệnh.
Từ nhỏ Giang Sắt đã có suy nghĩ độc lập, cũng rất giỏi giang, dù gặp bất cứ chuyện gì thì con bé vẫn luôn có thể xử lý một cách thành thạo và gọn gàng.
Lúc xảy ra vụ bắt cóc bảy năm trước, cô chỉ mới có mười sáu tuổi, bị bỏ đói bỏ khát liên tục mấy ngày liền, cơ thể cô khi ấy yếu đến độ buộc phải truyền dịch.
Dù là thế, nhưng khi gặp Sầm Lễ trong bệnh viện, câu nói đầu tiên của cô lại cực kỳ bình tĩnh, "Anh à, em không sao hết."
Cô quá kiên cường, kiên cường đến mức Sầm Lễ không tài nào tưởng tượng ra được, cái tiếng gọi "Anh ơi" khi cô vừa được cứu ra đến tột cùng đã chất chứa bao nhiêu hy vọng và bất lực.
Lục Hoài Nghiên không có hứng thú với cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng Sầm Lễ, vì chính bản thân anh cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Nếu đêm nay người gặp chuyện không phải Giang Sắt, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian đến đây nói nhảm với Sầm Lễ.
Chuyện nên nói cũng đã nói xong, anh không thèm nhìn Sầm Lễ lấy một cái, đi thẳng về phía nhà vệ sinh mà Giang Sắt đã từng trốn bên trong.
Nơi đó vẫn trong tình trạng cực kỳ bừa bộn, mảnh vỡ thuỷ tinh rơi vãi đầy trên sàn. Lục Hoài Nghiên nhìn mấy mảnh vỡ không đồng đều kia, lại nhớ đến lòng bàn tay be bét máu của Giang Sắt.
Mảnh thuỷ tinh mà cô nắm trong tay khi ấy chính là mảnh dài nhất và cũng là mảnh bén nhất.
Nếu dùng nó đâm mạnh vào cổ một ai đó, chắc chắn sẽ lấy được một mạng người.
Mảnh thuỷ tinh kia vốn không phải để giúp cô giữ tỉnh táo, mà nó được dùng để cô giết người tự vệ phòng khi cần thiết.
Trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết ngoại trừ mấy mảnh vỡ thuỷ tinh còn có vài giọt máu đã khô đi một nửa.
Lục Hoài Nghiên nhìn đăm đăm vào mấy chấm tròn màu đỏ sậm kia, quay sang nói với Mạc Ký Thẩm, "Gom hết mấy mảnh thuỷ tinh này đem về."
Ánh mắt Mạc Ký Thẩm nhìn anh tựa như đang nhìn sinh vật lạ, không sợ chết mà còn trêu thêm, "Lâu lắm rồi mới thấy cậu nổi giận đấy. Tôi cứ tưởng mấy năm qua cậu đã tu luyện đạt đến cảnh giới cao nhất rồi chứ, không ngờ đấy, chậc chậc."
Lục Hoài Nghiên liếc sang, nhìn anh ta với vẻ mặt hờ hững.
Hai người đều là người từng "sống sót" khỏi một tay huấn luyện viên nức tiếng ma quỷ, từng chịu cực chịu khổ cùng nhau, thế nên Mạc Ký Thẩm cũng chẳng sợ gì Lục Hoài Nghiên.
Anh ta nhún vai, nói tiếp, "Tôi sẽ cho người gom các mảnh vỡ thuỷ tinh lại, trước hết cậu hãy kể lại sơ qua vụ án bắt cóc năm xưa cho tôi nghe đã, để tôi đỡ phải đi lật hồ sơ điều tra."
"Cậu không tra ra được đâu." Lục Hoài Nghiên nói, "Nhà họ Sầm không hề báo án. Lúc đó, khi Giang Sắt vừa xảy ra chuyện, nhà họ Sầm đã chạy ngay đến tìm ông nội tôi. Lúc tôi và chú Mạc tìm được Giang Sắt, có hai tên đồng loã đã chết, người giết bọn họ chính là kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc đó, sau đó kẻ chủ mưu cũng đã chết."
Mạc Ký Thẩm, "Sao kẻ chủ mưu lại chết? Tại sao gã ta lại muốn giết hai tên đồng phạm kia?"
"Chủ mưu khi ấy cũng đã bị thương, sau khi người bên đội của chú Mạc áp giải gã về đồn mới phát hiện ra gã đã nuốt lưỡi dao tự sát, lúc đưa đến bệnh viện thì đã không còn kịp nữa rồi. Còn về nguyên nhân vì sao gã lại muốn giết hai tên đồng phạm kia..." Giọng Lục Hoài Nghiên lành lạnh, "Đến khi chết rồi mà gã vẫn không khai ra."
Mạc Ký Thẩm ra chiều suy nghĩ, "Người bị hại đã được giải cứu thành công, dù kẻ chủ mưu có sa lưới thì cũng chưa chắc sẽ bị phán tử hình, sao gã lại phải tự sát, hơn nữa lại còn dùng cách đau đớn như nuốt lưỡi dao như thế?"
Anh ta xoa cằm suy tư, "Cô Giang có từng nhắc đến chi tiết nào cụ thể hơn không?"
Tội phạm bắt cóc đã chết, không cần thiết phải lập án điều tra.
Vì bảo vệ thanh danh cho Giang Sắt và nhà họ Sầm, vụ bắt cóc này vẫn luôn là bí mật ở Bắc Thành, người biết vụ án này ngoài người nhà họ Sầm cũng chỉ có ông cụ Lục, Lục Hoài Nghiên và ông Mạc Tiển - ba của Mạc Ký Thẩm.
Lục Hoài Nghiên hạ tầm mắt, nhìn vết máu trên sàn nhà, nói, "Không. Cô ấy bị bắt chưa đến một ngày, ngoài những vết thương ngoài da thì không có dấu vết bị xâm hại ở những chỗ khác. Cô ấy nằm viện vài ngày rồi xuất viện, chuyện này cứ thế mà lắng xuống."
Ngay khi vừa dứt lời, người đàn ông bất chợt nhớ đến cảm giác lành lạnh đê mê khi Giang Sắt khẽ ngửi lên cổ áo của anh.
Đuôi mày hơi cau lại, anh ngước mắt nhìn Mạc Ký Thẩm, "Tôi nhắc với cậu chuyện này là vì để tiện cho cậu có thể tiếp nhận vụ án tối nay. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, đừng hỏi lại chuyện bảy năm trước ở trước mặt cô ấy."
...
Khi Giang Sắt tỉnh dậy, ngoài trời đã sáng hẳn.
Mò mẫm điện thoại xem thử, đã hơn mười giờ sáng. Tuy chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng, nhưng tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái, thoải mái ngoài mong đợi.
Cô vốn cứ tưởng mình sẽ nằm mơ, sẽ quay trở lại khung cảnh căn nhà máy bị bỏ hoang kia.
Nhưng cô lại không hề mơ thấy gì hết.
Sau khi nói chuyện với Lục Hoài Nghiên xong, cô gần như vừa nhắm mắt lại đã thiếp đi ngay.
Một đêm ngon giấc.
Trong phòng đang đốt hương, mùi trầm hương xộc thẳng vào khoang mũi, còn nồng hơn cả mùi trầm hương trên người Lục Hoài Nghiên.
Giang Sắt kéo chăn ngồi dậy, vùi mặt vào sâu tấm chăn, hít một hơi thật sâu.
Đây là trầm hương độc quyền chỉ nhà họ Lục mới có, cũng chính là chút ấm áp duy nhất của cô trong đêm giông tố kia.
Cô đã từng có thời gian say mê mùi hương này đến mức có thể nói là nghiện.
Trước đây, cô thường xuyên chạy đến nhà cũ của nhà họ Lục không hẳn là vì muốn lấy lòng ông cụ Lục hay chỉ vì để được gặp Lục Hoài Nghiên, nguyên nhân cũng có một phần là vì cô muốn tìm đến hương thơm ấm áp ấy.
Sau này, cô cũng đã thành công cai được cơn "nghiện" trầm hương.
Nhưng không thể phủ nhận, cơ thể của cô vẫn còn ấn tượng rất sâu đậm về mùi hương này.
Giang Sắt giương mắt quan sát một vòng quanh căn phòng, quần áo được mang đến hồi tối hôm qua đã được giặt sạch sẽ và gấp gọn gàng đặt trên đầu giường.
Quần áo là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập Thu Đông của nhãn hàng xa xỉ mà Giang Sắt thường dùng, màu sắc cũng rất hợp với cô.
Giang Sắt chọn một chiếc đầm liền cổ tròn màu xanh lục, cô cởi chiếc áo thun nam trên người ra, ôm đồ bước vào phòng tắm.
Khi dòng nước từ vòi sen phun ra, cả phòng tắm như phủ một lớp sương mờ, bất thình lình, cô chợt nhớ lại hình ảnh Lục Hoài Nghiên nửa quỳ trước người cô vào tối hôm qua.
Cúi đầu nhìn một lượt, từ phần xương quai xanh trở xuống, khắp nơi đều chi chít những vết bầm tím rợn người.
Mặt trong bên đùi trái còn lưu lại một dấu hằn đỏ, trông rất giống dấu ấn của ngón tay cái để lại.
Tối hôm qua một tay anh siết chặt cổ tay phải của cô, một tay giữ chặt lấy đùi trái của cô, lực mạnh đến kinh người, dấu ấn ngón cái này cũng từ đó mà ra.
Giang Sắt liếm nhẹ lên chiếc răng khôn duy nhất trên nướu của mình, đúng như cô dự đoán, phần nướu phía sau chiếc răng khôn đã sưng lên rồi.
Hừ, tên man rợ này.
Tắm rửa xong xuôi, Giang Sắt vừa kiểm tra điện thoại vừa bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Sau khi lướt một vòng Wechat, xoá sạch mười mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Sầm Minh Thục và Sầm Lễ, cô đã xuống tới tầng một.
Lục Hoài Nghiên đang ngồi bên bàn ăn nhỏ đặt cạnh vườn hoa, anh vẫn mặc áo sơ mi và quần âu như lúc rời khỏi nhà tối qua, một tay lướt trên màn hình laptop, một tay còn lại cầm một chai rượu bằng kim loại bỏ túi chỉ nhỏ chừng một bàn tay.
Hình như hai tay của anh rất giỏi trong chuyện đảm đương nhiều việc cùng một lúc.
Tối hôm qua cũng thế, mà bây giờ cũng vậy.
Chỗ ngồi của anh đối diện với cầu thang, khi Giang Sắt vừa xuống lầu, anh đã giương mắt nhìn sang, lẳng lặng nhìn cô bước từng bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt anh.
Dù tối hôm qua vừa làm chuyện thân mật nhất với nhau, nhưng lại chẳng thể tìm thấy vẻ lúng túng hay mất tự nhiên trên gương mặt của hai người.
Giang Sắt quay về với dáng vẻ dịu dàng trầm tĩnh như trước, ánh mắt khi nhìn anh cũng trở lại như xưa, lạnh lùng, đầy lý trí.
Dường như mọi chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ.
Cô cũng không còn giống một con thú nhỏ vùi đầu vào cổ áo của anh, bảo anh đưa cô đi nữa, mà anh, dường như anh cũng chưa từng làm chuyện mà mình chưa bao giờ làm qua ở trong phòng thay đồ tù mù ánh đèn kia.
"Hồng trà mà em thích uống mỗi khi thức dậy đã pha xong rồi." Lục Hoài Nghiên hất nhẹ cằm về phía đảo bếp, "Chỉ bỏ một viên đường phèn hoa hồng, không bỏ muối hồng, cũng không thả lát chanh."
Lúc trợ lý mang đồ đến, đôi mắt thức suốt đêm của Lục Hoài Nghiên cuối cùng cũng ánh lên ý cười.
Cô nhóc này đúng là kén ăn.
Cô thích uống hồng trà, nhưng mỗi một thời điểm khác nhau cô sẽ uống một khẩu vị khác nhau, quả là một cô chủ khó hầu.
Không biết khi ở Đồng Thành cô làm thế nào để thoã mãn cái miệng kén ăn của mình nữa.
Trên chiếc tách sứ xương bốc lên một làn khói trắng mỏng tang, Giang Sắt không mấy bất ngờ về việc anh có thể hỏi thăm được thói quen ăn uống của mình, cô chỉ tò mò một chuyện, tách trà này là do ai pha.
Cầm tách trà lên, cô khẽ nhấp một ngụm, "Trà do anh pha à?"
Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, "Ngon không?"
"Rất ngon, cám ơn anh." Giang Sắt lịch sự cám ơn một tiếng, ánh mắt cô lướt qua laptop của anh, "Đang họp sao?"
"Đang xem video giám sát." Lục Hoài Nghiên mở nắp bình rượu kim loại ra, từ tốn nhấp một ngụm, "Mạc Ký Thẩm gửi sang cho tôi vài đoạn clip khá là thú vị."
Miệng thì bảo thú vị, nhưng ánh mắt lại rét căm căm, như viên đá chìm nổi trong ly rượu mạnh.
Giang Sắt chậm rãi khuấy lớp đường trong tách trà, đôi mắt hạnh phản chiếu trên tách hồng trà đỏ thẫm như bị khuấy thành một vòng nước xoáy, "Thú vị thế nào?"
"Em có biết mấy cậu ấm nhà họ Hồ, họ Trương và họ Cốc không?"
Giang Sắt hé mí mắt, "Có ấn tượng đôi chút, nếu tôi nhớ không lầm thì tôi từng học cùng một khối với bọn họ hồi cấp 3. Sao thế, bọn họ nhắc gì đến tôi trong video à?"
"Ừm."
"Ồ, nói gì thế?"
Lục Hoài Nghiên chầm chậm lên tiếng, "Nói em là đối tượng tự sướng đầu tiên của bọn họ, còn đang bàn xem làm thế nào để đưa em lên giường, thưởng thức tiếng ngâm nga của em."
Đám người này đã bắt đầu ăn chơi từ năm cấp ba, đời sống cá nhân thối nát sa đoạ, cũng chỉ có thể nói ra những lời như thế, hoàn toàn không khác mấy so với những gì Giang Sắt dự đoán.
Cô bình thản nhấp hai ngụm hồng trà để thấm giọng, sau đó cầm tách trà đi sang, kéo chiếc ghế chân cao bên trái Lục Hoài Nghiên ra, ánh mắt ghim chặt vào màn hình laptop trên mặt bàn.
"Có thể cho tôi nghe một chút không?"
Lục Hoài Nghiên mỉm cười, không hề bất ngờ khi nghe thấy cô đưa ra yêu cầu này.
Khẽ xoay laptop lại, người đàn ông lấy tai nghe bluetooth bên tai phải xuống, nghiêng người sang đeo lên giúp Giang Sắt, nói, "Cứ tự nhiên."
Hình ảnh trong video giám sát trên màn hình đang ở chế độ tạm dừng, Giang Sắt cám ơn anh một tiếng, kéo thanh tiến trình về điểm bắt đầu, rồi ấn vào nút phát.
Phải công nhận một điều, cách nói vừa nãy của Lục Hoài Nghiên có thể xem như là lịch sự lắm rồi.
Mấy gã đàn ông trong video đều dùng từ thô tục cực kỳ chói tai, thậm chí bọn họ còn xoi mói cô từ đầu ngón chân đến từng sợi tóc.
Một tin đồn dơ bẩn có thể huỷ hoại một ai đó thường bắt đầu từ những câu vui đùa bên môi của đám người bẩn thỉu này.
Giang Sắt chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ một, rèm mi hơi rủ xuống, hàng chân mày chẳng mảy may nhướng lên lấy một lần.
Lục Hoài Nghiên chống cằm nhìn cô, đến khi thanh tiến trình di chuyển đến điểm cuối cùng, anh mới thong thả cất giọng, "Có muốn tìm bọn họ trút giận không?"
Giang Sắt hơi nghiêng người về bên phải, tháo tai nghe xuống trả lại cho anh, cười khẽ nói, "Không vội, cứ để sau này rồi tính."
Bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đám cặn bã này để dành về sau xử lý cũng được.
Lục Hoài Nghiên cầm tai nghe cô vừa đưa sang đặt xuống bàn ăn, vừa nhìn cô vừa đủng đỉnh hỏi lại, "Sao lại phải chờ đến sau này? Không cần phải chờ."
Hôm qua nếu không phải giữa đường chạm mặt Quý Vân Ý, đám người đó vốn đã chuẩn bị đi tới đình ngắm cảnh để tìm Giang Sắt bắt chuyện.
Giang Sắt đón lấy ánh mắt của Lục Hoài Nghiên, nhoẻn môi cười chuyển chủ đề, "Ngoài những video giám sát này ra, cảnh sát Mạc còn có thu hoạch nào khác không?"
Lục Hoài Nghiên nhìn vào mắt cô, điều chỉnh góc độ của laptop, tắt video, rồi lại lôi ra một xấp giấy tờ trong tệp hồ sơ ra.
"Mạc Ký Thẩm nói Triazolam mà em uống phải không phải bị bỏ thẳng vào trà mà là đã được pha trong viên đường phèn hoa hồng." Lục Hoài Nghiên bấm mở một tấm hình, "Không phải tất cả đường phèn trong hộp đường đều có vấn đề, số đường còn lại cũng chỉ có 2 viên là có bỏ thuốc, cộng thêm một viên bỏ trong tách hồng trà của em nữa là 3 viên."
Trong tấm ảnh có tầm mười viên đường phèn hoa hồng không giống nhau, Giang Sắt nhìn chòng chọc vào tấm hình một lúc, ngay sau đó giơ ngón tay chỉ vào ảnh chụp, "Để tôi đoán xem, là 2 viên này có đúng không?"
"Đúng vậy. Đêm đó có rất nhiều người ra vào phòng trà nước, nhưng người chạm vào bình đường phèn hoa hồng này cũng chỉ có quản gia cũ của em, chính là bác Đông." Lục Hoài Nghiên hơi liếc về phía cô, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh lại nói tiếp, "Mạc Ký Thẩm hỏi bác Đông vì sao lại chọn đúng viên đường có bỏ thuốc, em đoán thử xem bác Đông đã nói gì?"
"Vì tôi không thích có cánh hồng nổi lềnh bềnh trong tách trà, mà trong tấm ảnh này, chỉ có 2 viên đường này không có lẫn bất kỳ tạp chất nào."
Ánh mắt Giang Sắt rời khỏi màn hình, nhìn về phía Lục Hoài Nghiên, "Người bỏ thuốc hiểu rất rõ về tôi, đoán được tôi sẽ đến đình ngắm cảnh, cũng đoán được thím Trương và bác Đông chắc chắn sẽ đến gặp tôi, ngay cả bác Đông pha trà gì cho tôi người đó cũng biết. Chỉ cần tối qua tôi đến tham dự bữa tiệc đó của nhà họ Sầm thì không thể nào tránh được cái bẫy này."
Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt đen lay láy của cô.
Đúng là bác Đông đã nói thế với Mạc Ký Thẩm, vì cô chủ không thích trong hồng trà có cánh hoa hồng.
Nguyên văn lời nói của Mạc Ký Thẩm không khác mấy so với Giang Sắt, người đó hẳn nắm rất rõ thói quen sinh hoạt của cô.
Nhưng giọng điệu của Giang Sắt còn chắc chắn hơn cả Mạc Ký Thẩm.
Không những chắc chắn, mà còn mang theo vẻ hưng phấn.
Hưng phấn?
Lục Hoài Nghiên nhìn cô đăm đăm, hờ hững cất giọng hỏi, "Sắt Sắt, em đang hưng phấn vì chuyện gì?"
Giang Sắt hơi khựng lại, cô liếc anh một cái, bình tĩnh hỏi lại, "Có sao?"
Lục Hoài Nghiên khẽ gật đầu, khoé môi hơi rướn lên, nói với ẩn ý sâu xa, "Khi hưng phấn, hai đồng tử của em sẽ co lại, mà vừa nãy, lúc em nói người bỏ thuốc hiểu rất rõ về em, đồng tử của em cũng đã co lại."
"Sắt Sắt, em hưng phấn rồi."
***
Tác giả:
Hạ Hạ vỗ vai sếp Lục nhỏ: Đừng lo, sau này chuyện pha trà rót nước đều là bổn phận của anh, anh cứ thoải mái tiếp nhận chuyện thoả mãn cái miệng kén ăn của Sắt Sắt đi.