Đến cuối tuần, Nhật Linh không có show nên đã rủ Phương Ly ra ngoài ăn để vun đắp tình chị em.
Trong bữa cơm cả hai nói rất nhiều chuyện. Trên trời dưới biển, chuyện gì cũng đem ra nói. Sau đó Nhật Linh uyển chuyển dời chủ đề liên quan đến Nhật Huy.
"Cậu có tính gặp lại Nhật Huy không?"
Phương Ly trong lòng lặng trĩu đáp lại:" Vốn dĩ mình quyết định đến đây một phần là vì muốn gặp câu ấy. Nhưng bây giờ mình lại không có dũng khí đối diện với cậu ấy. Dù sao thì mình chính là người gây nên những tổn thương đó."
Nhật Linh nhẹ lắc đầu nói:" Mình biết khi đó cậu có nỗi khổ riêng khó nói. Mình hiểu được và mình tin
Nhật Huy cũng sẽ hiểu được."
Phương Ly vẻ mặt phức tạp, không nói gì.
Để tránh làm giảm bầu không khí, Nhật Linh lại nhanh nhảu chuyển chủ đề:" Cậu đã tìm được công việc nào phù hợp chưa?"
"Mình tính sẽ gia nhập HG, đây là công ty lớn sẽ giúp mình được phát triển nhiều hơn."
"HG?"
Nhật Linh ngạc nhiên muốn rớt cằm.
Còn Phương Ly thì nghi hoặc nhìn cô thắc mắc:"Sao vậy?"
"À, không...không có gì." Cô ấy ấp úng trả lời.
"Mình đã gửi hồ sơ rồi và được duyệt rồi, sáng mai mình sẽ đi phỏng vấn."
"Vậy, vậy cậu cố lên."
Phương Ly cô ấy không hề hay biết rằng Nhật Huy chính là giám đốc của HG, có lẽ đây là duyên số rồi. Chỉ là không biết là tình duyên hay nghiệt duyên thôi.
"Mình đi toilet chút nhé."
"Ừm, cậu đi đi."
Phương Ly gật đầu rồi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
"Giám đốc Huy, không biết lần sau tôi còn có thể có vinh hạnh được mời anh ăn không? Tại lĩnh vực kinh doanh của tôi còn yếu, tôi hi vọng anh có thể giành ra chút thời gian để chỉ dạy tôi. Coi như là tiền bối giúp đỡ hậu bối, được không?"
Phương Ly vốn định đi qua nhưng nghe thấy chữ "giám đốc Huy"cô liền chững lại, quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông cũng ngẩng đầu tình cờ chạm phải ánh mắt cô.
Cả hai nhìn nhau.
Chỉ là Nhật Huy thì bình tĩnh quay đi còn Phương Ly thì như bị chột dạ mà vội vàng né tránh. Cô cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy chột dạ. Nhưng tình huống này khiến cô chỉ biết chuồn đi lẹ."
Nghe thấy bước chân người con gái rời đi, Nhật Huy mới điềm nhiên trả lời.
"Chủ tịch Kim vốn là chuyên gia trong lĩnh vực này. Tôi thấy Kim tiểu thư vẫn nên tìm ngài chủ tịch thì hơn."
"Vậy được rồi, nếu anh không muốn dạy cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Vị Kim tiểu thư kia cũng không hề tỏ ra bực tức hay khó chịu mà lại rất điềm đạm trả lời. Trông vừa có phong thái của tiểu thư lá ngọc cành vàng lại vừa có phong thái của thiếu nữ.
Xét về ngoại hình thì vị Kim tiểu thư này rất xinh đẹp là kiểu nhã nhặn thanh tao, không nhiễm bụi trần. Cô ấy mặc một chiếc đầm máu trắng dài càng làm nổi bật điều đó hơn.
Chỉ là có đẹp như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể khiến anh rung động. Khi mà cả con tim và lí trí của anh đều bị người con gái kia làm nhiễu loạn.
Phương Ly cũng không khá khẩm hơn khi cô giường như cũng không thể tin được mọi chuyện
Tâm trạng cô bây giờ phải nói là rất rối bời. Nhất là khi cô nhìn thấy anh đang cùng ăn tối với người con gái khác.
Cô ấy chắc là đối tượng xem mắt của anh nhỉ? Cũng đúng thôi anh dù sao cũng là người vừa có tài lại vừa có sắc, cho dù xét về phương diện nào cũng đều rất xuất sắc không có gì để chê. Vậy nên việc anh đi xem mắt hay có người khác giới thích thầm cũng là điều hết sức bình thường.
Nhưng khi vừa nghĩ đến đó cô lại cảm thấy thật khó chịu. Không hiểu vì lí do gì khiến cô cảm thấy không thoải mái.
.............
Ngày hôm sau.
Tại công ti HG.
HG là công ti nằm trong top đầu của cả nước, là nơi mà mọi người tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán. Được làm việc ở đây là niềm vinh hạnh cũng là áp lực lớn.
Sau khi qua vòng nộp hồ sơ là vòng phòng vấn khắc nghiệt. Các ứng viên có mặt thì mỗi người một vẻ người thì hồi hộp, lo lắng người thì bình tĩnh đến bất thường. Và Phương Ly là loại 2. Cô không sợ hãi vì mấy năm bươn trải đã tôi luyện cho cô một tinh thần thép, luôn giữ bình tĩnh để giải quyết vấn đề.
Khoảng 5 phút sau có một nữ thư kí bước đến, nở một nụ cười chuẩn mực với mọi người rồi lên tiếng:" Mời mọi người theo tôi."
Bước vào căn phòng. Nó được trang trí đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cực kì cao cấp với tông màu chủ đạo là đen trắng.
Nhưng điều quan trọng hơn chính là những người phỏng vấn. Tất cả đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng và cực kì nghiêm túc. Nhất là vị phó giám đốc ngồi giữa khiến cho mọi người có chút không dám thở mạnh.
Mọi sự chú ý của Phương Ly lại đổ dồn vào chiếc ghế còn trống được đặt cạnh vị nữ phó giám đốc kia. Cô thầm nghĩ trong lòng, nếu chiếc ghế trống đó được đặt ở giữa thì chắc chắn vị thế của người đó cũng không tầm thường. Lẽ nào là giám đốc sao?
Không để cô phải suy nghĩ lâu người kia cuối cùng cũng xuất hiện.