CHƯƠNG 25: NGƯỜI CHẾT VÀ CANH
Edit: Thiên Địa hội
_
"Sao thế?" Tống Khinh La thấy trạng thái của cậu không đúng lắm: "Thấy cái gì rồi?"
"Có thứ khác, trên mấy miếng thịt kia có một đồ vật, giống như hòn đá." Thân thể Lâm Bán Hạ bắt đầu run run, không biết là do lạnh hay vì gì khác: "Tôi sờ một cái, cảm giác... không ổn."
Tống Khinh La vừa nghe Lâm Bán Hạ đã chạm vào vật kia, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn nói: "Cậu lên đi đã." Nói rồi đưa tay ra.
Dù không biết tại sao Tống Khinh La lại phản ứng nghiêm trọng như vậy nhưng Lâm Bán Hạ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cầm bàn tay đang vươn ra của Tống Khinh La. Tống Khinh La chợt dùng sức, muốn kéo Lâm Bán Hạ ra khỏi nước; thế nhưng trong chớp mắt này, đá dưới chân hắn bị đạp vụn, Tống Khinh La mất thăng bằng, chớp mắt ấy, hai người sắp sửa rơi vào trong nước -
May mắn Tống Khinh La phản ứng cực nhanh, hắn bám vào vách đá vừa trơn vừa ướt bên cạnh, vững vàng giữ được thân thể của hai người. Nhưng dù vậy, hơn một nửa người Tống Khinh La vẫn bị dính nước. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi kéo Lâm Bán Hạ ra khỏi nước.
Sau khi lên bờ, Lâm Bán Hạ lau mặt hỏi: "Anh không sao chứ?"
Tống Khinh La nói: "Không sao."
Lâm Bán Hạ hỏi: "Tiếp theo phải làm gì? Có cần lấy vật kia ra không?"
Tống Khinh La xác nhận lại lần nữa: "Cậu đụng vào vật kia rồi phải không?"
Lâm Bán Hạ thấy biểu tình của Tống Khinh La không đúng lắm, bèn lưỡng lự gật đầu: "Lúc tìm nó không cẩn thận chạm vào rồi."
Tống Khinh La: "Được, cậu ở đây, cố gắng đừng cử động. Tôi xuống dưới xem."
Lâm Bán Hạ nghe vậy sửng sốt: "Anh muốn xuống dưới? Nhưng anh không thích nước mà?"
"Không sao." Tống Khinh La nhẹ giọng. Hắn nói xong, nhận lấy đèn pin trong tay Lâm Bán Hạ, cũng không cởi quần áo mà nhảy luôn xuống ao sâu. Lâm Bán Hạ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tống Khinh La biến mất trước mắt mình. Đèn pin đã bị Tống Khinh La mang đi, Lâm Bán Hạ nhìn xuống khoảng nước tối đen, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên tai.
Cậu đứng tại chỗ, mặc lại áo ban nãy đã cởi ra. Không biết từ đâu trong hang núi thổi tới một cơn gió lạnh, táp vào người Lâm Bán Hạ khiến cậu nổi da gà.
Cậu nghe lời Tống Khinh La dặn, không dám đi lại lung tung, nhưng vẫn thường xuyên nhìn xuống làn nước màu đen. Thời gian bấy giờ bỗng trở nên thật dài, người vào trong nước từ đầu đến cuối vẫn chưa ngoi lên. Lâm Bán Hạ cầm ba lô của Tống Khinh La, trong lòng lo lắng. Cậu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, dựa vào nguồn sáng yếu ớt để chiếu vào ao nước, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Thời gian trôi nhanh, bất tri bất giác lại một phút nữa trôi qua. Nỗi lo trong lòng Lâm Bán Hạ càng lúc càng lớn, nhưng vào lúc này bên tai cậu lại có tiếng nước, như thể có vật gì đang di chuyển dưới đó vậy. Lâm Bán Hạ vui vẻ, tưởng là Tống Khinh La ngoi lên, song khi thấy rõ bóng đen phát ra tiếng nước, sự vui vẻ trong lòng cậu lập tức bị quét sạch không còn chút gì.
Đó không phải là bóng của con người. Nó ngăm đen, hẹp dài, như một loại cá rất to, dài chừng hai mét, gần như choán hết hơn nửa cái ao sâu. Không biết nó bơi từ đâu đến, thân thể to lớn dưới nước tạo thành một cái bóng màu đen.
Mà Tống Khinh La, đang cùng vật này ở dưới cùng một cái ao.
Lâm Bán Hạ mở to mắt nhìn, nhất thời bị sinh vật kì quái đột ngột xuất hiện này làm cho chấn kinh. Nếu như thứ này lặn xuống rồi thấy Tống Khinh La thì làm sao đây... Lưng Lâm Bán Hạ đẫm mồ hôi, cậu nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh đã có đối sách - cậu bắt đầu chuyển động thân thể, dùng tay khuấy động mặt nước, muốn tạo ra âm thanh để lôi kéo sinh vật kia qua đây.
Thông thường, cá khổng lồ ăn thịt sẽ bị âm thanh hấp dẫn. Quả nhiên hành động của Lâm Bán Hạ có hiệu quả, bóng đen bắt đầu trở nên lớn hơn. Nó đang di chuyển.
Tuy Lâm Bán Hạ không vui nhưng cũng biết thứ này chắc chắn rất khó đối phó. Cậu cắn răng, lục túi của Tống Khinh La, muốn tìm vũ khí gì đó. Nếu cậu nhớ không nhầm thì trước khi lên đường Tống Khinh La có mang theo vũ khí, chỉ là không biết cất ở đâu rồi.
Quái vật khổng lồ di chuyển lên mặt nước, trong khi hoảng loạn tìm kiếm vũ khí, Lâm Bán Hạ cũng thấy rõ hình dạng của nó.
Đó là một con cá có cái đầu dài rất quái dị. Đầu bẹp mà hẹp dài, nhìn qua giống như đầu của cá sấu; nhưng thân thể của nó lớn hơn cá sấu rất nhiều, ít cũng phải hai mét; trên người còn có rất nhiều những vệt lấm tấm, nhìn mà tê cả da đầu. Nghe thấy tiếng động Lâm Bán Hạ làm ra nên quái ngư đã chạy tới đây; may mắn Lâm Bán Hạ đang đứng nơi nước cạn, con cá kia tạm thời không lên được, nhưng Lâm Bán Hạ vẫn vội vàng lùi về phía sau, vừa lùi vừa đảm bảo rằng con cá kia sẽ không lặn xuống.
Sự quấy rầy của cậu khiến con quái ngư càng lúc càng táo bạo. Nó dùng sức vẫy cái đuôi dài, từng đợt bọt nước theo đó văng lên. Lúc đầu Lâm Bán Hạ tưởng nó đang tức giận, nhưng sau đó cậu nhanh chóng phát hiện ra, con cá này không chỉ đang tức giận, nó đang lợi dụng sự trở mình để di chuyển về phía Lâm Bán Hạ, tốc độ của nó rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ thấy tình thế không ổn bèn xoay người chạy đi, nhưng cậu còn chưa chạy được hai bước đã trượt chân, nặng nề ngã xuống đất. Lần này cậu ngã rất nghiêm trọng, đồng thời cũng bị uống mấy ngụm nước. Cậu lảo đảo muốn đứng lên nhưng dưới chân quá trơn, nhất thời chỉ có thể ở trong nước không thể giãy dụa, mà con quái ngư kia cũng đang bơi đến trước mặt cậu.
Trong lúc hốt hoảng, Lâm Bán Hạ thấy cái miệng hẹp dài, bằng phẳng của nó há ra, để lộ cái hàm chi chít răng nhọn, phát ra ánh sáng sắc lạnh...
Gần như cùng lúc, Lâm Bán Hạ rốt cục cũng mò được vũ khí trong túi Tống Khinh La, đó là một con dao găm. Lâm Bán Hạ huơ lưỡi dao, lưỡi dao sắc bén đâm vào con cá lớn trước mặt, thế nhưng Lâm Bán Hạ không ngờ rằng khoảnh khắc lưỡi dao tiếp xúc với vẩy cá liền phát ra tiếng "choang", cứ vậy mà bị bắn ngược trở ra.
Vẩy cá này làm bằng gì mà cứng thế? Lâm Bán Hạ nắm lấy cánh tay đang tê dại, ngẩn người tại chỗ.
Cái bóng đen nọ đã hoàn toàn bao phủ cậu. Cậu thở ra một hơi, thấy thân thể to lớn của quái ngư trong huyệt động chật hẹp văng lên một đống bọt nước. Nó đong đưa đuôi, cái miệng khổng lồ hướng tới Lâm Bán Hạ mà cắn. Lâm Bán Hạ gần như không còn cách nào phản kháng, cậu ngồi tại chỗ, thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc trong cái miệng khổng lồ của nó.
Cậu sắp chết đúng không? Lâm Bán Hạ nghĩ, dù đã trong hoàn cảnh này rồi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn không cảm thấy sợ.
Hai mắt Lâm Bán Hạ nhắm nghiền, chờ đợi bóng tối đang tới. Thế nhưng cậu đợi mãi mà chưa thấy sự đau đớn trong tưởng tượng diễn ra. Cậu nghe thấy tiếng nước dữ dội, mờ mịt trợn mắt, thấy trong bóng tối có một nguồn sáng sáng ngời. Có người ngược sáng đứng trước mặt cậu, giúp cậu đỡ đòn tấn công của con quái ngư kia. Người nọ quay đầu, nở nụ cười mỏng manh với cậu.
"Tống Khinh La!" Lâm Bán Hạ ngạc nhiên thốt lên.
"Không sao chứ?" Thanh âm Tống Khinh La dường như chưa từng nhẹ nhàng đến vậy, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, lập tức bị tiếng nước ào ào bao trùm.
"Cẩn thận phía sau! Con cá kia -" Lâm Bán Hạ hét lên.
Tống Khinh La nói: "Ừ, cậu đừng cử động." Hắn đưa tay vuốt tóc ướt trên trán ra phía sau, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ mà lãnh đạm. Lúc này trên khuôn mặt ấy có cả sát ý nồng đậm, không hợp lắm với vẻ đẹp kia. Hắn rũ đôi mắt đen nhánh, thanh âm êm dịu tự như tình nhân nỉ non: "Ở đây, chờ tôi về."
Tống Khinh La nhảy vào nước.
Lâm Bán Hạ đứng tại chỗ, nhìn mặt nước bắt đầu cuộn sóng. Thân cá to lớn bị cuốn xuống lòng ao, trước mắt cậu đen kịt, không thể nhìn thấy gì, chỉ ngửi thấy trong hơi nước ẩm ướt có thêm mùi máu tươi. Lúc đầu mùi rất nhạt, dần dần lại trở nên nồng hơn, nước cũng bắn lên gò má Lâm Bán Hạ một ít. Cậu đưa ngón tay lau rồi đưa lên mũi ngửi, xác định đó không phải là nước, mà là máu.
Không biết đã bao lâu trôi qua, động tĩnh trong nước dần dần chậm lại, cuối cùng trở về yên ắng.
Bên tai Lâm Bán Hạ có tiếng thở dốc nhẹ nhàng. Cậu còn chưa kịp quay đầu, hai mắt đã bị một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng phủ lên.
"Muốn bật đèn không?" Thanh âm Tống Khinh La vang lên bên tai cậu.
Lâm Bán Hạ khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Đèn pin sáng lên, trong tay phát ra ánh sáng mơ hồ. Một lúc lâu sau Tống Khinh La mới chậm rãi dời tay. Lâm Bán Hạ thấy khuôn mặt hắn, cả môi hắn để có ý cười, ôn nhu nói: "Làm tốt lắm" dáng vẻ dịu dàng, tựa như đang khen trẻ nhỏ nỗ lực.
Lâm Bán Hạ chưa từng thấy dáng vẻ này của Tống Khinh La trước đây, hoặc có lẽ, ngay từ lần đầu gặp mặt Tống Khinh La đã cho cậu cảm giác xa cách lạnh lùng, do vậy cũng chưa từng thấy hắn lộ ra ánh mắt như thế.
Sự thay đổi ấy cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Tống Khinh La khôi phục dáng vẻ thường ngày rất nhanh, ý cười bên môi cũng dần dần biến mất. Hắn ho khan vài tiếng, gập cả thắt lưng, hình như trong người rất khó chịu: "Cậu vào nước tìm, tìm cái ba lô của tôi..."
Lâm Bán Hạ nói được.
Ban nãy hắn bị tấn công, không cẩn thận làm ba lô bị rơi xuống nước; bây giờ cậu lục tìm một lúc mới thấy ba lô.
Tống Khinh La tiếp tục ra lệnh: "Cậu tìm xem có cái hộp nhỏ màu đen không."
Lâm Bán Hạ rất nhanh đã tìm thấy thứ Tống Khinh La muốn, đưa cho hắn.
Tống Khinh La nhận hộp. xoay mật mã. Hộp kêu "lách cách" rồi mở ra, để lộ vật ở bên trong.
Đó là một miếng da thuộc, Tông Khinh La cẩn thận lấy ra, sau đó móc từ trong túi ngực một vật nhỏ.
Lâm Bán Hạ tập trung nhìn mới nhận ra món đồ kia chính là hòn đá mình phát hiện dưới đáy ao.
Lúc này Lâm Bán Hạ có thể nhìn rõ hơn dáng dấp của nó, nhưng dù thế nào đi nữa, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cũng chỉ thấy nó là một hòn đá có hình dạng hơi đặc biệt một chút mà thôi. Nhưng mà sao một hòn đá trông có vẻ bình thường này, khi đến gần lại khiến tim của người ta đập nhanh như vậy nhỉ. Lâm Bán Hạ còn đang suy nghĩ, Tống Khinh La đã nhẹ nhàng dùng miếng da kia bọc hòn đá lại, chuẩn bị bỏ vào trong hộp.
Lâm Bán Hạ nói: "Đây rốt cục là cái gì?" Cậu hơi nghi hoặc: "Vì sao khi chạm vào tôi lại cảm thấy rất khó chịu?"
Tống Khinh La nói: "Một hòn đá đặc biệt." Hắn suy nghĩ một chút, hình như nghĩ xem nên giải thích thế nào với Lâm Bán Hạ: "Ra ngoài trước đã."
Hai người bèn ra ngoài.
Đi qua sơn động tối tăm dài dằng dặc, cuối cùng hai người một lần nữa nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Lúc này cơn mưa lớn đã tạnh, mặt trời đã lâu không thấy lộ ra phía sau tầng mây. Lâm Bán Hạ sưởi nắng xong cảm thấy không lạnh như ban nãy nữa, cậu nghiêng đầu ra chỗ khác, thấy Tống Khinh La đang nhìn hòn đá bị niêm phong kia, hỏi: "Bây giờ giải thích được chưa?"
Tống Khinh La đáp: "Chờ chút." Hắn nhìn xung quanh sau đó tới vệ đường, tuỳ tiện vặt một nắm cỏ tươi, đặt cùng một chỗ với hòn đá kia.
Lâm Bán Hạ có chút không hiểu nổi nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn. Chốc lát sau, đám cỏ đột nhiên bốc khói đen, tiếp đó là một ngọn lửa sáng rực bén lên, đám cỏ cứ như vậy vô duyên vô cớ bốc cháy.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Bán Hạ sửng sốt: "Thứ này có thể hấp thụ sinh mệnh của con người?"
"Không hẳn." Tống Khinh La nói: "Nói đúng hơn, những sinh vật bị nó ảnh hưởng đều sẽ cận kề cái chết - tôi cũng chỉ suy đoán thôi, có lẽ cũng có công dụng khác."
"Không phải tôi vẫn đang yên lành sao?" Lâm Bán Hạ hỏi.
"Con cá sấu kia là cá sấu Tước Thiện, là loại cá chỉ có ở vùng nhiệt đới, đáng ra không thể xuất hiện ở đó." Tống Khinh La nói: "Nhưng vì cậu chạm vào thứ này..."
Lâm Bán Hạ cạn lời: "Thế sao anh vẫn bình an vô sự?"
Tống Khinh La: "Số đỏ?"
Lâm Bán Hạ: "..."
Tống Khinh La vừa nói chuyện vừa cẩn thận bọc hòn đá lại. Nếu muốn nói đến tác dụng cụ thể của thứ này thì còn phải trải qua một thời gian thực nghiệm nữa mới biết được, nhưng ảnh hưởng của nó với sinh vật sống thì chẳng thể nghi ngờ.
"Đi thôi, về trước đi." Tống Khinh La nói: "Hạ Hoè An bên kia vẫn chưa an toàn."
"Đúng đúng." Nhớ lại thảm trạng của Mâu Hinh Tư, tâm tình tốt đẹp của Lâm Bán Hạ thoáng chốc bay sạch, cậu nói: "Đi đi, chúng ta về đi."
Trời đã trong xanh nhưng đường đi vẫn lầy lội như trước, Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La đi theo đường núi mà xuống.
Khi Hạ Hoè An chật vật cõng thi thể Mâu Hinh Tư về nhà trưởng thôn, anh vào phòng thấy trưởng thôn đang ngậm thuốc lá, ngồi trong nhà chính trầm mặc làm mộc.
Hạ Hoè An nhìn thoáng qua khối gỗ lớn trước mặt, nhanh chóng nhận ra đó là một cái quan tài. Cùng lúc ấy, trong góc phòng cũng có mấy cái quan tài nữa.
"Sao cậu lại về rồi?" Trưởng thôn nói: "Không phải bảo cậu đưa người đi sao?"
"Xe bị phá." Hạ Hoè An đặt thi thể Mâu Hinh Tư xuống, nhỏ giọng nói: "Tạm thời không đi được..."
Trưởng thôn vừa nghe nói Hạ Hoè An không đi được, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, giọng nói cũng kỳ quái: "Không đi được, sao lại không đi được? Lúc đầu tôi nói các cậu đừng tới, sao các cậu không nghe? Quan tài trong thôn cũng không còn nhiều đâu, không chứa nổi người chết."
Hạ Hoè An cảm thấy ông ta hơi lạ, giải thích: "Chúng tôi đến cũng vì thôn, ông không cần nói mát như vậy đâu!"
Trưởng thôn lạnh lùng nhìn anh, không lên tiếng, dùng sức quơ búa đập lên công cụ đang cầm ở tay trái.
"Ầm" một tiếng, Hạ Hoè An bị âm thanh chói tai này khiến cả người run lên, anh nói: "Tôi về nghỉ trước..."
"Thi thể đâu?" Trưởng thôn hỏi.
"Tôi cõng về, sẽ trông cô ấy ở trong phòng." Hạ Hoè An đáp.
Trưởng thôn lại lắc đầu, ông ta nói: "Thi thể thả cả đêm không thể trở lại phòng, hoặc là cậu ném cô ta ra sân, hoặc là đặt vào đằng kia." Ông ta nói xong liền chỉ chỉ mấy cái quan tài trong góc.
Ngoài sân không có mái hiên, nếu để thi thể ở ngoài thì sẽ bị ngập mưa đến mức trương phình thay đổi; Hạ Hoè An không thể làm vậy được, anh do dự nhìn vẻ mặt khó coi của trưởng thôn, nhất thời không biết vì sao trưởng thôn lại có địch ý lớn như vậy với một thi thể. Nhưng ngẫm lại thì cũng bình thường, dù sao thi thể sẽ làm người ta liên tưởng đến cái chết.
Hạ Hoè An trầm mặc một chút, nói: "Vẫn nên... để cô ấy vào trong quan tài đi!"
"Đúng, vậy mới đúng." Khóe miệng trưởng thôn nhếch lên, nở nụ cười: "Đặt vào đi! Quan tài không còn nhiều nữa, đặt vào đi!"
So với mấy ngày trước, trạng thái tinh thần của trưởng thôn kém hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút thần kinh. Ông ta lại đưa thuốc lên miệng, lẩm bẩm ngôn ngữ địa phương gì đó, Hạ Hoè An nghe không hiểu.
Nắp quan tài rất nặng, cần ít nhất hai người đàn ông trưởng thành mới có thể dịch chuyển. Trưởng thôn rất nhiệt tình, tới cùng khiêng, còn Hạ Hoè An bế thi thể Mâu Hinh Tư lên. Cô còn quá trẻ, trước đây mấy lần làm nhiệm vụ cũng không tính là có kinh nghiệm lắm, hơn nữa cũng không may mắn, trong nhiệm vụ lần trước còn mất đi đồng đội.
Hạ Hoè An từng nghe qua chuyện này. Tin tức nội bộ nói, Mâu Hinh Tư tận mắt thấy đồng đội bị một con mãnh thú xé thành mảnh nhỏ, ngay cả thi thể nguyên vẹn cũng không tìm về được. Anh nhẹ nhàng chỉnh trang lại tóc tai cho cô, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đưa cô đến nơi này, gặp phải chuyện này. Nếu khi ấy anh cương quyết hơn, có lẽ cô đã không xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, Hạ Hoè An cảm thấy chua xót, nặng nề dụi mắt, chậm rãi đặt thi thể Mâu Hinh Tư vào quan tài lạnh như băng. Thân thể Mâu Hinh Tư vẫn mềm mại như trước. Hạ Hoè An giúp cô sắp xếp một tư thế an tường, sau đó mới đứng dậy; chỉ là trong khoảnh khắc đứng dậy ấy, anh chợt cảm thấy lạ lùng, tựa như mình đã vô ý quên mất điều gì.
Động tác của Hạ Hoè An hơi ngừng lại.
Trưởng thôn âm trầm nói: "Cậu làm gì thế?"
Câu hỏi này khiến Hạ Hoè An đổi nhiên thay đổi sự chú ý. Anh nghiêng đầu nhìn trưởng thôn, nghiêm túc nói: "Tôi