Gần ngày cưới, Tống Vực chở Mục Táp đến salon tóc để làm tóc mới.Nơi này tập hợp phần đông các thợ tạo mẫu tóc nổi tiếng. Họ căn cứ vàođường nét khuôn mặt, khí chất và cá tính con người, nhằm tạo ra nhữngkiểu tóc phù hợp nhất với khách hàng.
“Cắt tóc mái nhé.” Người thợ mỉm cười đề nghị.
“Để tóc mái á?” Mục Táp lấy tay sờ chóp mũi. Trong suy nghĩ của cô,tóc mái chỉ thích hợp với các bé gái từ mười lăm tuổi trở xuống,nên dodự hỏi“Có thích hợp với tôi không?”
Người thợ tạo mẫu hất hất mái tóc trước trán cô, tự tin trả lời:“Tuyệt đối thích hợp .”
Mục Táp ngồi trên sô pha màu tím nhung suốt sáu giờ liền, lưng mỏi cổ đau, đơ mình như khúc gỗ. Cuối cùng cũng được ‘đại xá’, người thợ nhẹnhàng tháo tấm khăn trắng choàng quanh vai cô. Cô săm soi khuôn mặt mình qua gương. Ồ! Có chút xa lạ.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài đặt trên bờ vai cô. Tay kia dichuyển lả lướt trên suối tóc mềm. Tống Vực cùng cô thưởng thức kiểu tócmới, cười nhận xét :“Đẹp lắm.”
Lúc trước, tóc Mục Táp dài tới thắt lưng. Hiện tại, cắt đến ngangvai. Mái tóc cô đen óng, suôn mượt, đuôi tóc xõa tung bồng bềnh, tựa như tóc mây của mỹ nhân thời cổ đại. Tóc mái phía trước chấm ngang lôngmày, nhìn nhu thuận, đáng yêu, còn trẻ ra vài tuổi.
Ngón tay Tống Vực lùa sâu bên trong, hưởng thụ sự cọ xát mềm mượt.
“Thật à?”
“Ừ, vừa đẹp vừa dễ thương.” Tống Vực tán thưởng.
Con gái được khen ngợi, có ai mà không thích. Mục Táp cũng thế, tinhthần như được lên dây cót, cô hài lòng nhìn vào gương, mặt dày tựsướng:“Em cũng thấy vậy. Cắt tóc xong nhìn đáng yêu hơn hẳn, lại trẻ ramười tuổi.”
Hai người ra khỏi salon tóc, tiện thể ghé vào cửa hàng đồ dùng giađình ở phía đối diện . Mục Táp trông thấy cái gối ôm hình chú dê con nằm chính giữa loạt gối ôm mang nhiều hình thù. Chiếc gối màu vàng đậm thuhút ánh mắt cô. Mục Táp mỉm cười, cầm lên ngắm nghía. Tống Vực hỏi thích không? Cô gật đầu, rồi lại phân vân hỏi anh, có trẻ con, nhí nhảnh quákhông?
“Quả thực hơi trẻ con.” Tống Vực đề nghị,“Nhưng nếu em thích, vậy chúng ta mua nó đặt ngay đầu giường.”
Kết quả là, Tống Vực thay cô quẹt thẻ, mua cái gối ôm hình chú dêcon, cộng thêm chiếc váy ngủ sắc lam nhạt, chất vải mềm tựa bông. MụcTáp tiếp nhận túi đồ từ tay người bán hàng. Trên túi đồ gắn thêm chiếcnơ bướm màu hồng phấn. Trong lòng Mục Táp vô cùng phấn khởi. Không thểphủ nhận, phụ nữ dù bao nhiêu tuổi, thì nội tâm vẫn khó chống cự lạinhững vật xinh xắn, nhỏ nhắn, đáng yêu.
Cả đời chỉ làm cô dâu một lần, thôi thì cứ thoải mái sắm sửa những thứ mình vừa ý đi.
Hai người tìm một nhà hàng để dùng bữa tối. Ăn xong, Tống Vực chở côvề nhà. Giao thông trên đường khá thuận lợi. Tống Vực vừa lái xe vừacùng Mục Táp tán gẫu. Về tới Mục gia, Tống Vực chồm người qua, giúp MụcTáp tháo dây an toàn, cười hỏi:“Em hồi hộp không?”
“Có tí, vì là lần đầu tiên em kết hôn mà.” Mục Táp thành thực trảlời: “ Ai cũng vậy cả, lần đầu kết hôn, khó tránh khỏi bất an”.
Tống Vực gật đầu thấu hiểu, đoạn tốt bụng nhắc nhở cô vợ sắp cưới của mình:“Anh tin tưởng cũng là lần cuối cùng. Xác suất em kết hôn lầnhai…. là con số không tròn trĩnh.”
“Sorry, sorry…em run quá nên nhỡ lời.”
“ Sau này em chú ý nhé! Nhỡ lời kiểu này…dễ gây tổn thương lòng anh lắm.”
“Dạ.” Hai người cách nhau quá gần, cô phát hiện ngay viền tai phảicủa anh có nốt ruồi nho nhỏ, màu cà phê nâu nâu. Cô nhịn không được, thò tay, chọc chọc tai anh, ngữ khí tò mò“Chỗ này của anh có cái nốt ruồinè.”
“Thế à?” Tống Vực đáp,“Anh không biết đấy.”
“Chỗ này nè, gần tóc mai, nho nhỏ giống hạt mè vừng……” Mục Táp thích thú miêu tả cho anh nghe.
“ Nốt ruồi gợi cảm không em?”
“…….” Cô nàng Mục Táp chỉ còn biết câm nín.
……
Mục Táp vào nhà. Trong phòng khách, bà Kiều Tuệ Tuệ ngồi trên sô pha, tai đeo máy trợ thính nghe hí kịch. Thấy Mục Táp, bà liền tháo máy trợthính, cười hỏi:“Về rồi à? Ăn cơm tối chưa con?”
“Dạ rồi .” Tâm tình Mục Táp vui vẻ. Hiếm khi chủ động kể với bà về những món ăn ngon trong bữa tối .
Kiều Tuệ Tuệ tựa hồ không tập trung lắng nghe. Chờ cô nói xong, bàchỉ khẽ gật đầu, rồi chuyển đề tài:“Táp Táp nè, dì hỏi con tí. Lúc trước con làm trợ lí cho Cảnh Chí Sâm ở Duy Cách, ắt hẳn cũng biết ít nhiềuvề công việc và đời sống của nó. Dì biết với thân phận và điều kiện củanó, cộng thêm tính chất đặc thù của công việc, xã giao nhiều là điềuđương nhiên, nhưng không biết nó có hay tiếp xúc với người khác pháikhông nhỉ?”
Mục Táp ngơ ngác trong thoáng chốc. Vài giây sau, cô lập tức hiểuđược ý tứ hàm súc mà Kiều Tuệ Tuệ muốn biểu đạt. Kỳ thực bà muốn hỏi,Cảnh Chí Sâm có lăng nhăng hay không.
Cô dợm trả lời, trên cầu thang chợt vang lên tiếng ho khan của ôngMục Chính Khang. Ông khoác áo gió lông cừu màu nâu nhạt. Tay cầm ấm trà, đi xuống hỏi Kiều Tuệ Tuệ:“Tuệ Tuệ, gói sơn trà trị ho của tôi, bà đểđâu mất rồi? Nãy giờ tôi tìm khắp nơi, trong thư phòng, trên bàn, ngănkéo, giá sách nữa…..chỗ nào cũng không có”
Kiều Tuệ Tuệ nghe vậy liền đứng dậy:“Ôi trời, gói cũ hết rồi, tôiquên lấy gói mới cho ông.” Dứt lời, bà vội vàng đi lấy gói sơn trà mới .
Mục Chính Khang mệt mỏi ho khan hai tiếng, lắc đầu nhấp ngụm trànóng, nhướng mắt nhìn Mục Táp:“Mới cắt tóc à ? Xinh lắm, nhìn cứ như côhọc trò nhỏ.”
Mục Táp nở nụ cười:“Bố đừng ghẹo con ạ. Làm gì tới mức đấy.”
“Dạo này, thần sắc của con gái bố ngày càng tươi tỉnh.” Giọng nói Mục Chính Khang rậm rật niềm vui sướng,“Xem ra, tình cảm của con và TốngVực đang trên đà phát triển thuận lợi .”
“Anh ấy tốt lắm .”
“Thế thì bố yên tâm.” Mục Chính Khang thoáng trầm ngâm, nói,“Táp Táp, hai con phải sống thật hạnh phúc đấy, có thế, bố mới bớt đi nỗi bănkhoăn, lo lắng. Chờ thêm một hai năm nữa, Kiều Kiều và Tiểu Cảnh kếthôn, vậy thì đời bố xem như viên mãn.”
“Vâng ạ. Mà bố cũng nên chú ý sức khỏe của mình nhé. Bố đừng thứckhuya xem báo cáo nữa” Mục Táp thấy đôi mắt ông vằn đầy tia máu đỏ, lolắng lên tiếng khuyên nhủ.
Mục Chính Khang gật đầu. Có lẽ, Mục Táp sắp thành vợ người ta. Sau này,ông không thể thường xuyên gặp mặt con gái, cho nên mấy ngày nay, ánhmắt ông tựa hồ dán chặt trên người Mục Táp. Đôi mắt ông đong đầy nhữngcảm xúc phức tạp, nhưng ngoài miệng lại không biết nên nói gì. Cuối cùng , ông phất tay, dịu dàng cất tiếng: “Con đi ngủ sớm đi, chú ý giữ gìnsức khỏe đấy.”
Mục Táp về phòng, rửa mặt thật sạch. Vừa ngả mình xuống giường, di động liền đổ chuông báo tin nhắn.
Là tin nhắn của Cảnh Chí Sâm:“Táp Táp, em sắp kết hôn. Thú thật, anhkhông cách nào bình thản nói hai chữ ‘chúc mừng’ em. Xin em cho anh cơhội để giãi bày mọi thứ. Em biết không? Bốn năm em ở cạnh anh, nhữngviệc em làm vì anh, anh thật sự biết ơn tận đáy lòng. Hơn nữa, anh đốivới em, không hẳn là không có cảm giác, ít nhất anh từng thích em. Lầnanh say rượu… những lời nói và hành động của anh, đều thật lòng thật dạ, không có nửa điểm đùa cợt hay khi dễ em. Và bất kể sau này, mối quan hệ của chúng ta có đi về đâu, thì anh vĩnh viễn không quên những thángngày có em làm bạn đồng hành. Cuối cùng, sự hi sinh thầm lặng của em,anh mãi hằn sâu trong tâm tưởng”
Mục Táp đọc nội dung tin nhắn hai lần, mi tâm nhíu chặt, nghiền ngẫm một lúc và nhắn trả:“Anh đừng nhắn tin cho tôi nữa. Đừng ép tôi đưa tinnhắn cho Mục Kiều đọc. Lúc ấy, để xem anh thu dọn tàn cục thế nào.”
Lát sau, Cảnh Chí Sâm nhắn lại:“Anh đoan chắc sẽ không. Táp Táp, bốn năm kề cận đủ để anh tường tận con người em. Em là cô gái có trái tim lương thiện, sao nỡ nhẫn tâm gây sóng gió, bão táp cho gia đình mình.” Đi kèm tin nhắn là kí hiệu mặt cười đáng ghét.
“Anh thử nhắn thêm một tin nữa coi, rồi sẽ biết tôi có nỡ hay không.”
Gửi xong tin nhắn, cô vứt điện thoại qua một bên giường.
Thú thật, trong lòng cô dấy lên sự xúc động mãnh liệt, thôi thúc cô chạy đến căn phòng cách vách, thuật lại đầu đuôi sự việc giữa cô và Cảnh Chí Sâm cho Mục Kiều nghe. Nhưng cô hiểu rõ tính tình Mục Kiều, nếu con bébiết được mọi chuyện, thì trong nhà khó tránh khỏi một phen xào xáo, chỉ sợ ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi, tình cảm gia đình sứt mẻ. Huống chi, cô nhìn ra được, bố cô và dì Kiều rất hài lòng với người con rễ tươnglai này. Còn Mục Kiều, dù hiện giờ đang giận dỗi anh ta, nhưng ngườisáng suốt đều thấy, con bé si mê anh ta vô cùng tận. Vả lại, hai ngườiđó đã có quan hệ… ‘rối ren’, còn bàn tính đến chuyện mua nhà sống chung. Cô không nên ném đá vào mặt hồ đang yên ả, không khéo lại biến thành kẻ tiểu nhân, ti tiện.
Nhưng nếu Cảnh Chí Sâm còn lì lợm quấy rầy cô, cô sẽ bất chấp tất cả, nói ra hết thảy cho mọi người vỡ lẽ.
*
Đầu tháng mười, Tống Vực và Mục Táp thành hôn. Hôn lễ tổ chức khá đơngiản, đãi tầm ba mươi bàn. Khách mời chủ yếu là bà con thân thích củahai bên gia đình, bằng hữu thân thiết của Tống gia, và những nhân vật‘đầu não’ của thương giới.
Lục Tây Dao làm phù đâu. Cả ngày kề sát bên cô dâu Mục Táp.
Đúng tám giờ sáng, xe hoa của Tống Vực đậu trước cửa nhà Mục Táp. Lúcanh xuống xe, trên tay cầm theo đóa hoa hồng diễm lệ. Anh nhìn cô trìumến, nở nụ cười tươi rói.
Tất nhiên, chú rễ là một trong hai nhân vật tiêu điểm của hôm nay. Bộ âu phục scabal sang quý tôn lên dáng người tiêu chuẩn và khí chất tráctuyệt của Tống Vực. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh mỉm cười với cô.
Sau đó, anh nâng bàn tay phải, ngón giữa chỉ vào huyệt thái dương,dùng phương thức đúng chuẩn quân nhân Anh quốc, tặng cô dâu của mình cái chào đầy phóng khoáng và lãng mạn.
Mục Táp lập tức học theo cách chào của anh. Lục Tây Dao đứng một bên,nhịn không được nhắc nhở: “ Này này, cô dâu của tôi ơi, làm ơn biểu hiện chút e dè, yểu điểu thục nữ xem nào. Nếu không có tôi kè kè bên cạnh,thể nào cô cũng nhảy bổ vào lòng chú rễ.”
Lẫn trong mấy anh chàng phù rễ điển trai, Tống Vực ôn tồn tiến lên phía trước, tiếp đón cô dâu xinh đẹp.
Ông Mục Chính Khang, bà Kiều Tuệ Tuệ, và Mục Kiều ngồi cùng một chiếc xe, theo sau xe cưới, lái thẳng đến khách sạn. Mục Kiều ngồi nép vàomột góc, mặt hầm hầm, rầu rĩ không vui. Cả quãng đường, hình ảnh TốngVực chiếm lĩnh đầu óc cô ta. Tống Vực – chú rễ hoàn hảo nhất Mục Kiềutừng thấy. Còn khuôn mặt chị Mục Táp…dạt dào niềm hạnh phúc chân thật.Bọn họ ngọt ngào ôm nhau lên xe hoa. Hình ảnh ấy rung động lòng người,khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ…… Chứng kiến quang cảnh đó, đáy lòngMục Kiều dội lên cảm giác lạ lẫm. Cụ thể là gì? Cô ta không biết. Cô tatạm thời lý giải, sỡ dĩ xuất hiện loại cảm giác ấy, là do ban đầu, người đính ước với Tống Vực là cô ta. Thế mà hôm nay, chị Mục Táp thay cô talàm dâu nhà họ Tống, nên tâm trạng cô ta có chút bồi hồi, xao xuyến.
“Sao vậy con?” Thấy Mục Kiều đang thơ thơ thẫn thẫn, Kiều Tuệ Tuệ cất tiếng hỏi.
Mục Kiều choàng tỉnh, đáp vu vơ:“À, con cảm thấy ông trời rất ưu áichị Mục Táp. Mấy hôm nay, trời mưa dầm dề. Hôm qua, tivi dự báo thờitiết, còn nói sáng nay sẽ có mưa phùn. Kết quả….trời xanh nắng vàng.Không biết mai mốt con kết hôn, có gặp may mắn như chị hay không”
Kiều Tuệ Tuệ cười rộ lên :“Mẹ đã bảo mà. Người trẻ tuổi hễ tham giahôn lễ, sẽ có xúc động muốn bước vào thánh đường thiêng liêng. Tuy conmới hai mươi hai tuổi, song con gái kết hôn sớm một chút cũng khôngthành vấn đề. Mẹ dặn này, nếu Tiểu Cảnh cầu hôn con, con nên cẩn trọngsuy tính, đừng tiếc những ngày tháng tự do rong chơi mà hấp tấp từ chối. Đàn ông tốt như Tiểu Cảnh, trăm thằng mới có một, con phải biết quýtrọng.”
Nghĩ tới thái độ không mặn không nhạt của Cảnh Chí Sâm trong khoảngthời gian gần đây, Mục Kiều tức tối nhăn mi chau mày: “ Mẹ có cần ‘dìmhàng’ con gái của mẹ đến mức đấy không. Cứ như không bấu víu vào anhta, con sẽ héo hon, tàn tạ không bằng. Không có anh ta, vẫn còn khối đàn ông xin chết dưới gấu váy của con.”
Hai mẹ con tiếp tục lời qua tiếng lại.
…………………..
Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn Thất Tinh ở ven sông thành H.
Trên khán đài, sau khi kết thúc bài phát biểu gãy gọn và súc tích ,trong bầu không khí trang nghiêm mà đầm ấm, Tống Vực nắm tay Mục Táp,dịu dàng đặt nụ hôn trân trọng lên mu bàn tay cô. Bên dưới, vài anhchàng tinh quái tức thời nháo nhào phản đối, hò hét chú rễ không cóthành ý. Bọn họ dọa dẫm sẽ cùng hợp sức cướp cô dâu, diễn lại màn cô dâu bỏ trốn theo phiên bản mới.
Tống Vực bó tay với đám người này, đành chiều theo ý họ. Anh nghiêngngười, đặt tay lên vòng eo thanh mảnh của Mục Táp. Đôi tay anh từtừ khép chặt, ôm sít sao cô vào lòng, và chậm rãi cúi đầu, chuẩn xácchiếm trọn làn môi anh đào mọng nước, thong thả nhấm nháp vị ngọt đôimôi của cô vợ ‘mới ra lò’.
Âm nhạc du dương dung hoà tiếng vỗ tay vang dội, trái tim Mục Táp rộn ràng những nhịp đập mang tên hạnh phúc. Khoảnh khắc này, khách khứa bên dưới khán đài tựa hồ biến thành bọt nước nhỏ li ti, trôi nổi giữa dòngbiển lớn. Biển bao la thuần màu trắng xóa, nhạt nhoà trong ánh mắt cô.Dần dần, đôi mắt đen thẫm mà sáng ngời của người con gái, chỉ chứa chấpbóng hình của chàng trai tuấn tú.Bóng hình ấy dường như len lỏi sâu tậntrái tim, thấm nhuần trong dòng máu chảy, khắc nhập dồn dập vào xươngcốt cô.
Suốt nụ hôn dài, Tống Vực nhìn Mục Táp đăm đắm. Ánh mắt anh như muốncâu hồn cô, để gắn kết với linh hồn anh tới tận thiên trường địa cửu.
Nhân lúc mọi người lơ đãng, Tống Vực buông lời thì thầm ngay giữa hai bờ môi: “Tống phu nhân, hãy nhớ kĩ. Cả đời này, em chỉ là cô dâu củamình anh.”
Sau đó, âm thanh rì rầm tiêu biến, nhường chỗ cho nụ hôn nồng nàn thắm thiết.
Mục Táp mê đắm trong chiếc hôn tuyệt hảo. Đôi tay cô ghì mạnh trênvai anh, mọi cảm xúc hoàn toàn bùng cháy. Trong đầu cô bỗng xuất hiện ảo giác, dường như họ đã quen nhau tự kiếp nào.
Đoạn thời gian tiếp xúc, cô luôn luôn kìm nén bản thân, chần chừ,không dám tín nhiệm anh. Một lần va vấp, đã tạo thành chướng ngại tâm lí khó chữa. Nhưng giờ khắc này, cô nguyện ý tin tưởng anh, cũng là tặngmình thêm một lần cơ hội.
Còn dưới khán đài, đôi mắt đen láy láy của Mạc Tử Tuyền bất chợt bắn phát tia âm u, bén nhọn.
Tay chị ta đặt trên đùi, siết chặt chiếc ví đính kim cương rạng rỡ.Bởi dùng sức quá đà, góc cạnh của viên kim cương đâm sâu vào lòng bàntay chị ta, đau buốt. Cơn đau lan tràn trong từng ngóc ngách trái tim.
“Tử Tuyền, cho mẹ tờ khăn giấy.” Chứng kiến cảnh ngọt ngào, hạnh phúc của đôi trẻ, khoé mắt bà Tống cay cay, lệ nhoà phiếm ướt đôi rèm mi.
Mạc Tử Tuyền hồi hồn, sự thất thố thoắt tan thành mây khói. Chị tatươi cười hiền lành, lấy khăn giấy trong ví, tự mình lau nước mắt cho mẹ chồng.