Hà Kim Mai ngồi bên cạnh Lục Chẩm Thu nói: "Rất vụng về, trước kia đốt nhà bếp còn nói không bao giờ vào nữa, con nói xem nó có phải muốn ra là ra không?"
Bên tai Lục Chẩm Thu ầm ầm vang lên, nàng suy nghĩ hỗn độn, thiết lập giả trong lòng đã không còn là giả thiết, mà càng thêm khẳng định kết quả, Cận Thủy Lan, sao có thể như vậy.
Vành mắt của Lục Chẩm Thu trong nháy mắt đỏ bừng, hốc mắt nóng rực, chóp mũi nàng chua xót, bên cạnh Hà Kim Mai còn đang nói chuyện, sợ bà nhìn ra khác thường, Lục Chẩm Thu che giấu cúi đầu uống nước lê đường phèn, hương vị ngọt ngào sặc khiến nàng ho khan, nước mắt chảy ròng ròng, Hà Kim Mai vỗ vỗ lưng nàng: "Uống không được thì đừng uống, uống chút canh sườn làm ấm dạ dày đi."
"Dạ." Lục Chẩm Thu nghẹn ngào: "Được, cảm ơn dì."
Hà Kim Mai đưa canh sườn cho nàng, Lục Chẩm Thu dùng khăn giấy lau mặt, cúi đầu uống hết chén canh, nàng đứng dậy nói: "Dì, con đi vệ sinh một chút."
Nàng vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, bên tai vẫn còn ù ù, cả người thập phần hỗn loạn, không biết có phải do bị cảm hay không, phản ứng rất chậm chạp.
Lục Chẩm Thu ngồi trên bồn cầu, lấy điện thoại ra, tìm được tên Cận Thủy Lan, nhiều lần muốn ấn nút, nhưng cũng không ấn xuống, mà trở về giao diện chat, đem mỗi câu Cận Thủy Lan gửi tới đều xem qua nhiều lần.
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, nàng cắn tay vùi đầu khóc, đôi mắt vừa sưng vừa đau, trong lòng từng cơn đau đớn ập tới, hô hấp đều hao hết.
Nàng khó chịu, đặc biệt đặc biệt khó chịu.
Loại cảm giác không thể diễn tả này toàn diện ập tới, Lục Chẩm Thu có chút chống đỡ không nổi, thân thể lắc lư, trước mắt một mảnh choáng váng, thật lâu sau, nàng thả một hồ nước lạnh, rửa mặt xong mới đi ra ngoài, Hà Kim Mai đã dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, bà nhìn về phía Lục Chẩm Thu nói: "Thu Thu, bên ngoài mặt đường đã đóng băng, dì thấy con bị cảm còn chưa tốt, tối nay dì không đi, ở phòng Lan Lan, được không?"
Đây là nhà của Cận Thủy Lan, là phòng ở của Cận Thủy Lan, nhưng Hà Kim Mai vẫn hỏi ý kiến của nàng, dành cho nàng sự tôn trọng và dịu dàng nhất, Lục Chẩm Thu lại muốn khóc, nàng nghẹn ngào: "Dạ được."
Hà Kim Mai cười: "Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút, dì thấy con bị cảm rất nghiêm trọng, có muốn uống chút thuốc không?"
Lục Chẩm Thu ngơ ngác: "Không cần, con ngủ một giấc là được rồi."
"Đi ngủ đi." Hà Kim Mai nói xong đi tới mở cửa phòng giúp Lục Chẩm Thu, Mao Mao vẫn đi theo bên cạnh nàng, vây quanh trái phải, tựa hồ sợ nàng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Lục Chẩm Thu mỉm cười với Hà Kim Mai, nhưng rất miễn cưỡng, Hà Kim Mai cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại là một ngày mới."
Lục Chẩm Thu nhìn bà, gật gật đầu, mũi chua xót: "Dạ, cám ơn dì."
"Ngủ đi." Hà Kim Mai cười, giúp nàng đóng cửa phòng, Lục Chẩm Thu nằm trên giường, Mao Mao chen tới nằm sấp bên cạnh nàng, hơi thở phả lên mặt nàng, Lục Chẩm Thu đưa tay ôm lấy Mao Mao, mặt vùi vào trong bộ lông mềm mại của nó, không nhúc nhích.
Rất mệt, đặc biệt mệt, xương cốt toàn thân đều kêu huyên náo, đình công, mắt Lục Chẩm Thu đau nhức không mở ra được, một hồi cảm thấy thân thể nóng kỳ lạ, một hồi lại cảm thấy đặc biệt lạnh, nàng cầm chăn đắp lên người, nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, trong phòng rất tối, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, dừng trên mép đèn thủy tinh, tựa hồ không ngừng lay động, Lục Chẩm Thu càng choáng váng.
Ngoài cửa, Hà Kim Mai xem TV một hồi lâu, bà cầm điện thoại gọi cho Cận Thủy Lan, liên tục gọi ba cuộc mới có người tiếp, Hà Kim Mai hỏi: "Còn chưa tan làm sao?"
Cận Thủy Lan giật giật thân thể: "Con mới họp xong, làm sao vậy?"
Có người bước vào hỏi: "Cận lão sư, có muốn tôi mang cho cô một ly cà phê không?"
Cận Thủy Lan gật đầu: "Mang giúp tôi một ly đi."
Hà Kim Mai nhíu mày: "Trễ thế này còn uống cà phê? Con không ngủ sao?"
Cận Thủy Lan ngậm miệng, vài giây mới nói: "Đêm nay có thể phải làm suốt đêm."
"Không phải chỉ là sửa kịch bản sao? Bận rộn đến vậy? Tại sao sửa lâu như thế, còn phải suốt đêm?" Hà Kim Mai thập phần không thể lý giải, Cận Thủy Lan cũng không có cách nào giải thích với bà, cái cô sửa là nội dung ngày mai muốn quay, tình tiết sau đó thay đổi, rất nhiều tình tiết phía trước đều phải huỷ bỏ, bắt đầu quay lại, chỉ có thể vừa sửa vừa quay, vốn dĩ đêm nay cô có thể nghỉ ngơi, đã liên tục ba bốn ngày không ngủ một giấc an ổn, cho nên đạo diễn bảo cô trở về nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn cảm thấy sửa xong rồi nghỉ ngơi tương đối tốt hơn, ngày mai lúc quay cô lại nghỉ ngơi, không chậm trễ quay phim.
Hà Kim Mai không còn lời gì để nói: "Con chính là quá tích cực!"
"Mẹ." Cận Thủy Lan nói: "Này không phải tích cực, con chỉ là chịu trách nhiệm công việc của mình."
Cô nghĩ, Lục Chẩm Thu nhất định sẽ hiểu.
Cận Thủy Lan hỏi: "Hôm nay mẹ đến thăm Thu Thu sao?"
"Ừm." Hà Kim Mai nói: "Mẹ vẫn còn ở đây."
Cận Thủy Lan: "Không trở về sao?"
"Không." Hà Kim Mai giải thích: "Thu Thu có chút cảm mạo, mẹ thấy tình huống còn chưa rõ ràng lắm, chuẩn bị buổi tối ở lại xem, vạn nhất có cần gì thì cũng có người bên cạnh."
Cận Thủy Lan nhíu mày: "Cảm mạo?"
Hà Kim Mai nói: "Đúng vậy, các con, ai nấy đều không thể tự chăm sóc bản thân."
Âm thanh của Cận Thủy Lan có chút sốt ruột: "Thế nào? Tình huống hiện tại của cô ấy như thế nào? Có nghiêm trọng không? Có đến bệnh viện không? Đã uống thuốc chưa?"
Hà Kim Mai bất đắc dĩ: "Con không thể hỏi từng câu được sao?"
Cận Thủy Lan mím môi.
Hà Kim Mai nói: "Con bé nói không sao, mẹ cũng không nhìn ra được gì, nhưng ho rất dữ dội, mẹ đã nấu cho nó lê hấp đường phèn."
"Mẹ nấu cho cô ấy một chén trà gừng đi." Cận Thủy Lan nói: "Cô ấy bị cảm rất thích uống cái này."
"Ồ." Hà Kim Mai hiểu ý: "Thì ra hai năm trước con muốn học nấu trà gừng, chính là vì chuyện này."
Sườn mặt của Cận Thủy Lan nóng lên: "Con..." Sau đó cô kinh ngạc: "Làm sao mẹ biết được?"
"Mẹ là mẹ của con, mẹ cái gì không biết." Hà Kim Mai nói: "Là Tử Bạc nói với mẹ."
Còn đem tiền căn hậu quả đều nói cho bà biết, Hà Kim Mai nghe xong trực tiếp tức cười, sao lại có người ngu ngốc như vậy? Nếu không phải Kỷ Tử Bạc nói, bà tuyệt đối không tin, Cận Thủy Lan sẽ làm loại chuyện người tốt không lưu danh này.
Bà cũng không phải Cận Thủy Lan.
Cận Thủy Lan không còn âm thanh, bên kia có người kêu: "Cận lão sư, đạo diễn bảo cô qua một chút."
Hà Kim Mai nói: "Làm việc đi, ở đây có mẹ trông chừng, không thành vấn đề."
Cận Thủy Lan vẫn không yên tâm, cúp điện thoại liền gọi cho Lục Chẩm Thu, nhiều lần không có ai nghe máy, lại gửi tin nhắn, cũng không ai trả lời, cô ngồi họp đều là tinh thần không yên, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Lục Chẩm Thu.
Lục Chẩm Thu ngủ không ngon lắm, một hồi rất nóng, một hồi lại rất lạnh, nàng cuộn người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vang lên nhiều lần nàng mới bắt máy, đầu dây bên kia có người nói: "Thu Thu, 7 giờ rưỡi ghi âm, đừng quên thời gian."
Nàng cười: "Sẽ không, tôi nhớ mà."
Đại sảnh sáng sủa, Lục Chẩm Thu đứng ở lối vào đại sảnh chờ người, chỉ chốc lát sau đồng nghiệp ghi âm đi tới gọi nàng: "Thu Thu, đi thôi."
Lục Chẩm Thu đi theo đồng nghiệp đến phòng thu âm, nửa đường, đồng nghiệp hỏi: "Gần đây có phải tâm trạng không tệ không?"
Nàng đỏ mặt: "Bình thường mà."
Đồng nghiệp cười: "Còn ngụy biện, xem khí sắc của cô tốt như thế nào, yêu đương sao?"
Lục Chẩm Thu lập tức phản bác: "Không có!"
Một đồng nghiệp khác cười hì hì: "Cô ấy không yêu đương, nhưng có người ân cần chăm sóc, cô có biết mỗi sáng Thu Thu đều có trà gừng để uống không?"
Đồng nghiệp khó hiểu: "Trà gừng?"
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Thể chất của tôi không tốt, đến thời điểm đổi mùa liền sẽ bị cảm, nên lúc trước mẹ tôi thường nấu trà gừng cho tôi uống."
Đồng nghiệp vẫn còn bối rối, một đồng nghiệp khác đập cánh tay của cô gái: "Sao cô lại ngốc như vậy, có người biết sở thích này của Thu Thu, mỗi ngày đều nấu trà gừng!"
"Ồ..." Âm cuối bị kéo dài, có vẻ thực ái muội, đồng nghiệp nhìn nàng với ý vị thâm trường: "Ai, ai?"
Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Đồng nghiệp hừ nhẹ: "Thành thật khai báo, chống cự nghiêm trị!"
Lục Chẩm Thu bật cười: "Tôi thật sự không biết."
Nàng thật sự không biết là ai mỗi ngày chuẩn bị trà gừng cho nàng, nhưng từ đáy lòng nàng bởi vì hành động này mà cảm thấy ấm áp, sau khi rời khỏi nhà, nàng cũng không cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình nữa, một ly trà gừng, khiến nàng liên tưởng đến mẹ nàng, liên tưởng đến những năm hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, nàng đặc biệt cảm động, mỗi lần uống trà gừng, ấm không phải là dạ dày, mà là cả trái tim nàng.
Nhưng nàng thật sự không biết là ai, hỏi bạn bè và đồng nghiệp cũng nói không nhìn thấy, người nọ dường như đối với lịch trình của nàng cực kỳ hiểu rõ, đồng nghiệp thậm chí còn có suy đoán hoang đường, có phải đạo diễn phối âm hay không, chỉ có đạo diễn mới biết được lịch trình cụ thể và thời gian nghỉ ngơi của nàng, Lục Chẩm Thu một mực lắc đầu.
Liên tiếp mấy ngày, nàng đều có thể nhận được trà gừng, buổi sáng một ly liền đặt trên bàn của nàng, không có ký tên, chỉ có một cái nhãn nhỏ dán tên nàng, Lục Chẩm Thu bắt đầu hình thành ăn ý với người không biết tên này, từ lúc ban đầu nàng ngửi ngửi, không dám uống, về sau nàng bắt đầu chờ mong ly trà gừng kia xuất hiện.
Nhưng chính là săn sóc như vậy, nàng vẫn không tránh khỏi số phận bị cảm mạo, ở giai đoạn sau khi ghi hình, nàng vẫn bị cảm, cũng may phần ghi âm của nàng gần như đã kết thúc, chỉ còn lại một chút đoạn phản âm, cho nên đạo diễn bảo nàng về nghỉ ngơi trước.
Buổi sáng ăn cơm xong, vẫn như cũ là một ly trà gừng, sau khi uống xong nàng rời khỏi phòng ăn, ly giữ nhiệt đặt ở trên bàn, lúc trở về nàng phát hiện quên cầm thẻ phòng, cho nên quay lại lấy thẻ phòng liền đụng phải một người, người nọ cầm cái ly trên tay, nhìn thấy ánh mắt nàng lập tức giấu cái ly ở phía sau, gương mặt ửng đỏ.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào người trước mặt, không ai lên tiếng, Lục Chẩm Thu nói: "Tôi quên lấy thẻ phòng."
Người đối diện ừm một tiếng, tránh thân thể ra, Lục Chẩm Thu lướt qua bên cạnh cô, không nhịn được quay đầu hỏi: "Là cô để trà gừng?"
"Tôi..." Người nọ còn chưa nói gì, mặt đã đỏ lên, cùng ngày thường cao lãnh, thần sắc kiêu căng một chút cũng không tương xứng, khuôn mặt trẻ tuổi còn không biết che giấu tâm tư, đáy mắt hoảng hốt rất rõ ràng, Lục Chẩm Thu không ngờ có thể nhìn thấy một mặt như vậy của cô, kỳ thật nàng đã từng nhìn qua người trước mặt, cũng nghe đồng nghiệp nói qua, nhắc tới cô chính là sùng bái, sùng bái từ tận đáy lòng, Lục Chẩm Thu cũng sùng bái cô.
Người trước mặt nói: "Là tôi."
Thân thể cô căng thẳng, Lục Chẩm Thu nhìn thấy khớp xương cầm cái ly của cô trắng bệch, rất dùng sức, Lục Chẩm Thu vốn rất khẩn trương, nhìn thấy cô như vậy đột nhiên không khẩn trương nữa, nhịn không được, cười khẽ ra tiếng, người trước mặt nhìn nàng cười, cũng bất thình lình cười theo.
"Cô cười cái gì?"
Người trước mặt hỏi.
Lục Chẩm Thu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy cô cười cái gì?"
Người trước mặt không nói chuyện, chỉ là nhìn nàng cười.
Lục Chẩm Thu nói: "Sao cô đưa trà gừng cũng không nói với tôi..."
"Nói rồi." Người trước mặt đỏ mặt, đôi mắt rất sáng, cô mở miệng: "Tôi có nói."
Lục Chẩm Thu không tin: "Nói khi nào?"
"Bây giờ." Người trước mặt vươn tay, Lục Chẩm Thu nhìn thấy lòng bàn tay của cô rất ướt át, khẩn trương đổ đầy mồ hôi, cô cúi đầu, tự mình giới thiệu: "Xin chào, tôi là Cận Thủy Lan."
Lục Chẩm Thu ngẩng đầu nhìn cô mấy giây, không căng thẳng, vẫn luôn cười.
Cười cười, Lục Chẩm Thu tỉnh lại, nàng mở mắt ra mờ mịt nhìn trần nhà, nhìn đèn thủy tinh, ánh sáng còn sót lại, sáng tối loang lổ, tay nàng sờ đến điện thoại, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, còn có Cận Thủy Lan gửi tới tin nhắn.
Nàng xem xong tay vô lực, điện thoại rơi xuống chăn mỏng, Lục Chẩm Thu chỉ là ngẩng đầu nhìn ánh sáng trước mặt, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, nàng nhịn không được chôn đầu vào gối, hung hăng, đè nén khóc thút thít.
Trong phòng vang lên tiếng nức nở thổn thức, cất giấu tâm trạng thống khổ nói không nên lời, thanh thanh khấp huyết, tê tâm liệt phế.
*****
Cận Thủy Lan: Xin chào, tôi là Cận Thủy Lan.
Lục Chẩm Thu: Là em không tốt.