Tang Diên vừa nói xong, tiếng chuông vào học liền vang lên.
Âm thanh này tựa như một hồi chuông giải thoát, cậu nam sinh đeo kính thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, lại nhanh chóng nói xin lỗi. Tang Diên cũng không so đo nữa, chỉ liếc cậu ta một cái, rồi sau đó trở về chỗ ngồi.
Người xung quanh dần dần tản đi.
Lúc này trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, đây tình trạng rất hiếm thấy khi thầy giáo chưa đến lớp.
Ôn Dĩ Phàm lấy sách giáo khoa từ trong ngăn kéo ra, mở xem nội dung của tiết này sẽ học gì, nhưng suy nghĩ lại đặt lęn chuyện vừa mới xảy ra. Nghĩ đến đến chuyện ngày hôm qua gặp nhóm Tang Diên ở căn tin, cô chậm chạp hiểu ra mọi chuyện.
Vậy là mọi người cho rằng cô cắm sừng Tang Diên, qua lại cùng với Hướng Lãng.
Ôn Dĩ Phàm nắm chặt bút trên tay.
Chẳng trách lại có người nói cô đáng ghét.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tang Diên.
Bởi vì dáng dấp rất cao nên anh bị xếp ngồi hàng cuối cùng tổ thứ nhất, cách cô một khoảng dài. Lúc này anh đang cúi đầu, không biết là xem sách gì.
Cậu nam sinh ngồi cạnh đang nói chuyện với anh, anh cũng không nhìn sang, vẻ mặt vẫn bình thường không có gì thay đổi.
Ôn Dĩ Phàm thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm tối nay sẽ tìm cơ hội để trực tiếp nói cám ơn với anh.
....
Nhưng đó chẳng qua chỉ là dự định của cô.
Cô không ngờ được là cô hoàn toàn không tìm được cơ hội.
Bởi vì xung quanh Tang Diên không khi nào là không có người. Dường như anh không bao giờ đi một mình, ngay cả đi nhà vệ sinh hay đi lấy nước cũng là kéo bè kéo lũ đi cùng nhau.
Ôn Dĩ Phàm cũng không gấp gáp, nghĩ cứ từ từ rồi sẽ tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh thôi.
Lần chờ đợi này, kéo dài đến tận thứ sáu tuần sau, sau khi tan học.
Lịch trực nhật trong lớp được xếp xen kẽ hai tuần một lần, lịch trực nhật của Tang Diên là vào thứ sáu mỗi hai tuần. Bởi vì phải trực nhật, anh rời khỏi lớp muộn hơn so với mọi người. Những bạn bè bình thường xưng anh gọi em với anh, vào lúc này cũng bỏ lại anh để đi chơi bóng rổ.
Tang Diên đứng ở bục giảng, lấy giẻ ướt lau lau tấm bảng đen.
Ôn Dĩ Phàm dọn dẹp đồ đạc xong, đeo ba lô lên lưng rồi đi đến bên cạnh cậu.
"Tang Diên."
Tang Diên nghiêng đầu liếc cô một cái, tiếp tục lau bảng: "Nói."
Ôn Dĩ Phàm thành khẩn nói: "Chuyện lúc trước cám ơn cậu nhé."
Cậu dừng động tác lại, nhìn sang cô: "Chuyện gì?"
"Chuyện mọi người trong lớp đồn đại về mình," Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc giải thích, lại nói cám ơn lần nữa: "Cảm ơn cậu đã giúp mình làm sáng tỏ."
Tang Diên ồ lên: "Cậu cám ơn rất đúng lúc đấy!"
Ôn Dĩ Phàm: "Hả?"
"Lúc tôi sắp quên mất chuyện này rồi..." Tang Diên miễn cưỡng nói: "Cậu lại giúp tôi nhớ lại."
"..."
Biết quả thật là bản thân kéo dài thời gian hơi lâu.
Ôn Dĩ Phàm hơi xấu hổ, nhưng trên mặt không biểu lộ ra: "Là vì mình không tìm được cơ hội."
"Không cần." Tang Diên vốn không để chuyện này trong lòng, lau nốt phần bảng đen còn lại xong: "Nếu việc này không có liên quan đến tôi thì tôi cũng sẽ không quản làm gì."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu: "Dù sao vẫn cám ơn nhiều."
Tang Diên không đáp lời nữa.
Ôn Dĩ Phàm cũng không nói gì thêm, cất bước đi ra ngoài.
Đi tới cửa, chẳng biết tại sao, cô vừa quay đầu nhìn Tang Diên thì anh cũng vừa lau bảng xong, hình như đang định đến nhà vệ sinh để giặt giẻ lau.
Ngay lúc cậu nhìn đến thì chạm phải ánh mắt của cô.
Tang Diên cũng không hề ngạc nhiên, nhếch mày: "Làm sao?"
"Hả?"
Tang Diên cà lơ phất phơ: "Thật sự bị tôi làm cho chết mê chết mệt rồi sao?"
"..."
Trước khi gặp anh, Ôn Dĩ Phàm chưa từng gặp qua người nào như vậy.
Anh tự tin đến ngông cuồng, như mang theo sự kiêu ngạo trong tận xương tủy, nhưng lại không hề khiến cho người khác chán ghét. Chỉ để lại cho mọi người cảm giác anh sinh ra là để như vậy.
Như một vầng trăng được muôn sao vây quanh.
Đi đến đâu cũng có ánh sáng xung quanh..
….
Từ tầng hai, Tang Diên đi từ khu ghế dài xuống dưới tầng, bước vào phòng nghỉ của nhân viên.
Anh ngồi vào ghế sofa, lấy điện thoại ra xem một chút, không lâu lại buông xuống. Tửu lượng của anh không kém, tối nay uống cũng không nhiều, nhưng đầu lại âm ỉ đau.
Tang Diên lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, dùng bật lửa mới lấy từ trên lầu ra châm lửa. Anh tự nhiên nhả ra một ngụm khói, không lâu sau Tô Khiết An cũng bước vào.
"Cậu chưa về à? Không phải là mệt sao?" Thấy anh, Tô Khiết An kinh ngạc nói: "Chờ Ôn nữ thần về chung à?"
Hai chân Tang Diên bắt chéo gác trên bàn, không để ý đến anh ta.
Tô Khiết An ngồi vào bên cạnh anh, cũng rút một điếu từ hộp thuốc lá ra, tâm trạng có vẻ không tốt lắm: "Ai, tôi cmn cũng sắp quên rồi, kết quả là hôm nay lại nhắc đến cô nàng kia, tôi lại thấy bực bội."
"..."
"Ông đây nhiều năm lăn lộn chốn tình trường..." Tô Khiết An đốt điếu thuốc, nhưng cũng không có thời gian mà hút, miệng không ngừng nói chuyện: "Đây mẹ nó là lần đầu tiên tôi bị cắm sừng, cậu tin nổi không, tôi trông như vậy..."
Tô Khiết An ngừng lại một chút, chỉ chỉ vào mặt mình, nhấn mạnh: "Tôi đẹp trai như vậy! Còn có tiền!"
"..."
"Nhưng tôi bị cắm sừng!"
"Xem chỉ số thông minh của cậu kìa!" Tang Diên nhẹ cười: "Lại còn tự xưng là lăn lộn tình trường."
"Cút đi, cậu có phải là con người không?" Tô Khiết An oán trách nói: "Tôi chưa từng thấy cậu an ủi tôi được một câu!"
"An ủi cái gì?" Tang Diên trông mệt mỏi, rũ mắt, giọng cũng trầm xuống: "Đàn ông đàn ang nói những lời đó làm gì."
"Quan trọng là Vương Lâm Lâm vẫn một mực nói với tôi, đó là anh họ cô ta." Tô Khiết An điên cuồng than phiền: "Tôi con mẹ nó cũng tin, còn gặp qua mấy lần, mỗi lần đều lễ phép gọi anh họ. Kết quả lần trước tôi đến tìm cô ta, thấy hai người đó hôn hít không ngừng được."
"..."
"Đêm đó tôi ăn bao nhiêu cơm đều ói ra hết, con mẹ nó chứ!"
"Được rồi." Tang Diên không kiên nhẫn nói: "Đằng nào thì cũng chia tay rồi."
"Tôi muốn phát tiết một chút không được sao?" Tô Khiết An cũng bắt đầu khó chịu: "Tối nay cậu làm sao vậy? Người anh em của cậu bị cắm sừng! Chia tay! Thất tình! Cậu lại còn không kiên nhẫn với tôi một chút!"
Tang Diên nghe đến phiền, đột nhiên ngồi dậy dập tắt thuốc lá trên tay: "Tôi đi đây."
Tô Khiết An sửng sốt, dù có đần đến mấy thì anh ta cũng đã nhận ra cảm xúc của Tang Diên có gì đó không đúng.
"Cậu bị sao vậy?"
"..."
"Cậu không lái xe tới, lại uống rượu, cậu định trở về cách nào?" Tô Khiết An lập tức cản anh: "Lát nữa Tiền Phi sẽ ghé qua, bảo cậu ta đưa cậu về, cậu về bây giờ cũng đâu có làm gì."
Có thể là thấy anh nói có lý, Tang Diên không đứng dậy, lại dựa trở lại vào lưng ghế.
Tô Khiết An chăm chú nhìn anh: "Cậu uống nhiều quá sao?"
"..."
Tô Khiết An: "Hay là tâm trạng khó chịu bởi vì Hướng Lãng?"
Tang Diên vẫn yên lặng như cũ.
"Cậu có cần phải như vậy không? Hai người bọn họ biết nhau đã bao lâu rồi, nếu có thể thành đôi, thì đã thành từ lâu rồi." Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên cảm thấy lời này đặt trên người Tang Diên cũng thích hợp, lập tức sửa lại: "Nói đi, cậu còn thích Ôn Dĩ Phàm đúng không? Tôi vốn nghĩ là cậu còn có ý với cô ấy, nên mới muốn tạo cơ hội cho cậu, giúp cậu thuê chung. Nhưng hôm nay tôi thấy thái độ của cậu đối với cô ấy, chắc là tôi đoán sai rồi."
"..."
Tô Khiết An vỗ vỗ lên cánh tay anh: "Đến đây, tâm sự với tôi một chút. Tôi đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không độc miệng như cậu, gặp ai nói chuyện buồn lại còn đâm thêm một nhát dao."
"Tôi có bệnh hay sao mà đi tâm sự với cậu." Tang Diên cười: "Nói với cậu thì có khác nào nói trên loa phát thanh?"
"..." Tô Khiết An nghẹn lời, đang định cãi nhau với anh.
"Ông đây chỉ buồn ngủ." Tang Diên rũ mắt, nói chuyện thiếu đòn, "Cậu vậy mà đầu óc cũng phong phú lắm."
"Cút đi." Tô Khiết An đứng lên: "Coi như là tôi lãng phí tình cảm."
Tô Khiết An vốn không phải là người thích an tĩnh. Ngồi được vài phút lại đi ra ngoài tản bộ. Nghe Tang Diên nói, anh ta cũng cảm thấy bản thân tối nay hơi lắm chuyện, lại còn cho rằng tên cậu ấm vô tâm thờ ơ kia có thể bị ảnh hưởng tâm trạng nữa chứ.
Tản bộ xong quay trở lại phòng nghỉ nhân viên, Tô Khiết An liếc mắt, nhìn thấy Tang Diên đang nằm ở sofa.
Trong thoáng chốc, thấy trạng thái của anh lúc này có chút quen mắt.
Khiến Tô Khiết An nhớ lại hôm bọn họ đi nhận kết quả thi đại học.
Thành tích của Tô Khiết An vốn rối tinh rối mù, năm lớp mười hai có thể vào khoa tự nhiên lớp chọn, là vì có cậu làm hiệu trưởng trường Nhất trung. Khi đó vẫn theo chế độ thi đại học trước rồi mới nộp nguyện vọng, và nộp nguyện vọng trước khi có kết quả thi đại học.
Khi bước ra từ trường thi.
Tô Khiết An cũng biết bản thân chắc là xong đời rồi.
Nhưng bởi vì ba Tô có hứa trước với cậu.
Nếu như cậu có thể đậu bất kỳ một trường đại học nào đó, ba Tô sẽ mua cho cậu một cái máy tính xách tay mới toanh.
Tô Khiết An cực kỳ vui sướng, vừa thi xong đã dám nói với ba Tô, là bản thân nhất định sẽ thi đậu, thậm chí chuyện thi đậu vào đại học Nam Vu cũng dễ như trở bàn tay.
Ba Tô rất tin tưởng vào cậu.
Ngày hôm sau liền mua cho Tô Khiết An một cái máy tính.
Thời gian cứ như vậy đi qua, kết quả thi đại học được phát ra, Tô Khiết An cả ngày không dám về nhà, lang thang bên ngoài lên mạng cả ngày.
Sau đó dứt khoát đi đến nhà Tang Diên.
Lúc ấy đã tám giờ tối, Tang Diên và ba Tang Vinh cũng không ở nhà.
Mẹ Tang Diên là Lê Bình đang dạy Tang Trĩ làm bài tập, biểu tình rất ôn hòa, bảo anh vào phòng Tang Diên chờ. Tô Khiết An rất hay đến nhà Tang Diên, cũng coi như người trong nhà, cậu không chút lúng túng, vào thẳng phòng Tang Diên.
Tô Khiết An mở máy tính của Tang Diên lên, tự nhiên chơi game. Cả ngày đã chơi game mệt mỏi, chơi không lâu cậu thấy buồn ngủ, nên leo lên giường Tang Diên nằm ngủ thiếp đi.
Chợt có tiếng đóng cửa phòng.
Đang ngủ, Tô Khiết An bị âm thanh này đánh thức, mở mắt ra, cậu nhìn thấy Tang Diên.
Cậu thiếu niên mới vừa đóng cửa phòng lại, mặc áo ngắn tay màu đen, quần dài màu xám tro.
Tuy nhìn không rõ ràng, nhưng có thể thấy quần áo đã bị thấm nước mưa đến sẫm màu, hơn nữa tóc cậu vẫn còn ướt. Tô Khiết An lập tức hỏi: "Bên ngoài trời mưa sao? Lúc tôi đến thời tiết còn tốt mà."
Tang Diên liếc nhìn cậu: "Sao cậu lại đến đây?"
"Nhận kết quả rồi..." Tô Khiết An than thở: "Tôi không dám về nhà, sợ bị ba tôi cắt chân mất."
"Đáng đời.." Tang Diên xùy một tiếng: "Sao lúc khoác lác thì không sợ bị gãy chân đi."
Tối nay xem anh là ân nhân thu nhận mình một đêm, Tô Khiết An không so đo với anh: "Cậu đi đâu mất tăm vậy? Bọn tôi chơi game chờ cậu cả nửa ngày." Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn đồng hồ: "Cmn, đã mười một giờ rồi."
"Không đi đâu cả." Tang Diên cũng không đi tắm, ngồi trước máy chơi game, ném cái điều khiển cầm tay về phía anh ta: "Còn muốn chơi nữa không?"
Tô Khiết An lập tức đứng dậy: "Chơi luôn."
Hai người vừa chơi vừa trò chuyện.
Tô Khiết An: "Cậu đi về trễ như vậy, chú dì không mắng sao?"
Tang Diên: "Mắng được sao?"
"..." Tô Khiết An nói: "Cho nên mới nói cậu thiếu đòn mà."
Anh ta lại hỏi một lần nữa: "Cậu đi đâu thế? Không phải là cậu trúng tuyển vào Đại học Nam Kinh sao, sao không thấy cậu vui vẻ chút nào thế? Nếu tôi mà có được thành tích đó, tôi sẽ thành Ông Trời ở nhà luôn rồi."
Tang Diên: "Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?"
"Ai da." Tô Khiết An đã quen với thái độ của Tang Diên, nói tiếp: "Tôi cũng không biết tôi có thể học trường nào. Tôi vừa thấy Trần Thiển đăng trên vòng bạn bè, cô ấy đậu đại học A. Nhưng tôi lại không nộp trường nào ở thành phố A cả."
Tang Diên không lên tiếng.
Tô Khiết An tiếp tục nói linh tinh.
Qua một lúc lâu sau.
Tô Khiết An phát hiện, trên màn hình, nhân vật của Tang Diên điều khiển đột nhiên không nhúc nhích, để mặc cho anh ta đánh. Anh ta chơi game chưa khi nào thắng được Tang Diên, nhân cơ hội này điên cuồng tấn công.
Sau khi đánh chết nhân vật của Tang Diên xong thì Tô Khiết An mới nhìn anh, giả mù sa mưa hỏi: "Thẻ của cậu bị sao à, sao đứng im như đồ ăn thế... "
Lời còn chưa dứt, bỗng nghẹn lại.
Cũng không biết tại sao, trong nháy mắt đó, Tô Khiết An không thể thốt nên lời.
Tang Diên rũ mắt, nhìn chằm chằm vào điều khiển đang cầm trên tay, nhưng lại như không phải đang nhìn. Anh như mất hồn, người cong xuống, nhìn qua cũng thấy được vẻ căng thẳng.
Giống như một hình ảnh bất động.
Nhưng cũng giống như một dây cung đã bị kéo căng đến tận cùng.
Tô Khiết An biết anh từ đầu cấp hai.
Từ khi gặp lần đầu tiên đến giờ, Tang Diên vẫn luôn mang vẻ kiêu ngạo, coi nhẹ mọi chuyện. Anh mắt cao hơn đầu, chẳng coi ai ra gì, không chỉ là đối với mọi người mà ngay cả đối với việc gì cũng vậy.
Như thể từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.
Nhưng ở khoảnh khắc đó.
Tô Khiết An mơ hồ có cảm giác.
Con người kiêu ngạo ấy.
Như đã bị vỡ vụn.