Editor: Thao Vo
Beta: Mika
"Phái Huyền Âm chưa bị diệt, Sở Ca đã phải bỏ mạng, thế mà huynh có thể tiếp tục trò chuyện vui vẻ với bọn họ." Lam Nguyệt Thời đau lòng lắc đầu, "Tạ Yến, huynh thật sự làm ta thất vọng."
Còn chưa kịp ổn định tâm tình khiếp sợ sau khi nhìn thấy Lam Nguyệt Thời, Tạ Yến lại càng sửng sốt, hắn vừa định mở miệng giải thích thì bị cắt ngang bởi tiếng rồng vang lên từ thân đao. Hắn quay đầu lại chỉ nhìn thấy ánh sáng chói lóa của thanh kiếm, vốn dĩ Hoàng Hôn Mẫn vẫn luôn uể oải đờ đẫn lại có thể nhanh chóng rút ra Đoạn Thủy từ bên hông Liễu Minh Hồng, đặt lưỡi kiếm kề trên cổ Giản Tố Ngu.
Trong lòng Liễu Minh Hồng cả kinh, y theo bản năng triệu hồi lại Đoạn Thủy, nhưng lại phát hiện mối quan hệ liên kết linh lực giữa y và Đoạn Thủy đã bị cắt đứt từ khi nào-- Linh lực của y đâu?
Như là rất hài lòng với biểu hiện kinh ngạc của Tạ Yến, Lam Nguyệt Thời cong môi cười, lộ ra vẻ mị hoặc: "Lại đau lòng sao?"
Linh lực trên người không biết đã bị biến mất từ lúc nào, toàn bộ đan điền đều trống rỗng. Lưỡi kiếm trên cổ truyền tới nhiệt độ lạnh lẽo, Giản Tố Ngu khe khẽ nhíu mày.
Lúc Lam Nguyện Thời khó sinh ở Phong Đô, sau khi sinh hạ Lam Ẩn, nàng đã qua đời. Ngày hôm đó chính là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời Tạ Yến, hắn bất lực rơi vào hố sâu tột cùng khi nhìn người thân duy nhất của mình nhắm mắt lại. Trong tiềm thức của mình, hắn luôn cho rằng đứa trẻ chính là tên đầu sỏ vắt cạn hết sinh khí của Lam Nguyệt Thời, thậm chí hắn chưa từng liếc mắt qua nhìn đứa trẻ đó, cho dù lúc ấy Lam Ẩn vẫn còn quấn trong tã lót chưa tròn một tháng. Tuy nhiên hiện tại, Lam Nguyệt Thời sống sờ sờ đang đứng ở trước mặt hắn, dáng vẻ nàng thay đổi đến mức hắn khó có thể nhận ra.
Không đúng, cái loại ánh mắt thờ ơ và khí chất đáng sợ như vậy căn bản nàng không là Lam Nguyệt Thời mà Tạ Yến biết. Hắn vỗ vỗ lên đôi má lạnh giá của mình, cố gắng lấy lại giọng nói chính mình: "Nguyệt nhi, ngươi không phải..."
"Ta không chết khiến huynh thất vọng sao?" Lam Nguyệt Thời cười lạnh một tiếng, khóe miệng trào phúng mà cong lên, nàng vừa nói vừa di chuyển. "Cũng không đúng, bởi cuối cùng ta vẫn là đã chết... Nếu ta không chết, sao có thể chết đi sống lại như vậy?"
Nàng đứng hiên ngang ở hướng gió khiến vạt áo phía sau bị gió thổi tới bay phấp phới, cùng với mái tóc dài được thắt bằng sợi ruy băng màu xanh biển tung bay, " Nếu không phải Lam gia ta ở Đông Hải có mang trong người dòng máu bạch giao thì làm sao có thể có đất dụng võ ở giới Tu Tiên chứ?"
Tạ Yến vừa định mở miệng, ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng khẩn cầu yếu ớt, đặc biệt nổi bật trong sảnh chính im lặng. Vành mắt Lam Ẩn đỏ ửng, cậu ấy muốn tiến lên nhưng không dám, chỉ ngơ ngác nhìn Lam Nguyệt Thời, trên mặt cậu còn có vài phần bướng bỉnh: "Xin người, đừng làm hại sư tôn của con..."
Nụ cười Lam Nguyệt Thời càng thêm rạng rỡ: "Ngươi cầu xin có ích sao?"
"Có." Lam Ẩn cắn môi dưới, không nghĩ ngợi gì thêm mà gật đầu, gằn từng chữ: "Nó có hữu dụng, nếu người thật sự là mẫu thân của con"
Một câu nói nhẹ nhàng bỗng khiến tâm trạng của nàng đang vui sướng tận trên mây kéo xuống đáy cốc. Nụ cười trên gương mặt Lam Nguyệt Thời đông cứng lại, chiếc mặt nạ hoàn hảo tựa như vỡ tung ra trong phút chốc, ánh mắt nàng trở nên u ám hơn. Dường như nàng có chút thất vọng, nhỏ giọng lầm bầm, "Các ngươi, đầu tiên là Tạ Yến, sau đó lại là ngươi... Nhưng dù sao trời cao vẫn đứng về phía ta."
Giống như đang xác minh điều gì đó, Lam Nguyệt Thời lại mở miệng, trong lời nói của nàng cũng tự tin hơn: "Cho nên ta mới chết đi sống lại, hóa thành Bạch giao của Lam gia, ngay cả ông trời cũng không muốn chứng kiến cảnh cha mẹ ta ở hoàng tuyền chết oan khuất không thể nhắm mắt. Tạ Yến, huynh muốn đổi lấy mạng sống của Giản Tố Ngu đúng không? Vậy huynh giết những kẻ kia đi!"
"Nguyệt nhi, ta biết muội hận ta. Nhưng ngày chiêu hồn hôm đó, linh hồn Sở Ca có quay về huynh ấy nói không muốn sống một mình." Tạ Yến ủ rũ nhìn nàng, "Mười năm trước, chính miệng ta đã đáp ứng với Thiên Nguyện Quân rồi, đem tất cả mọi thù hận giết chóc dừng lại trên người lão ta mà thôi. Nếu muội vẫn kiên trì muốn báo thù thì tới tính sổ với ta đây này. Dù sao cái chết thảm thiết của mọi người trong Tạ phủ đều do ta gây nên, xin muội đừng làm tổn thương những người vô tội."
"Ta không tin!" Lam Nguyệt Thời lạnh giọng phản bác, không hề che giấu nỗi hận trong lòng, "Huynh lại là vì Giản Tố Ngu đúng không? Vì hắn mà chuyện gì huynh cũng dám làm, mười năm trước huynh chết trong tay hắn, mười năm sau huynh chuyển kiếp làm người, huynh chấp nhận nỗi đau hàng vạn con kiến gặm nhấm da thịt cũng vì hắn, hiện tại huynh lại vì hắn mà nhận hết mọi tội lỗi của Huyền Âm?"
Tạ Yến im lặng, theo lý mà nói ngày bị hàng vạn con kiến gặm nhấm thân thể đó hắn hẳn là phải biến thành một đống xương trắng... đó cũng là lí do tại sao hắn yêu cầu mọi người rời đi. Hắn là ma tu, chỉ cần linh hồn còn tồn tại, cơ thể hắn sẽ tự tái sinh, nhưng Tạ Yến không muốn cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ khổ sở ấy của mình, đặc biệt là Giản Tố Ngu. Nhưng khi tỉnh dậy, cơ thể Tạ Yến vô cùng hoàn chỉnh không thiếu thứ gì. Chẳng lẽ chỉ dựa vào kiếm linh do Liễu Cô Đăng hóa thành có thể đánh lui Phệ Linh kiến sao? Rõ ràng là không phải, lúc ấy Liễu Cô Đăng đang bảo vệ trái tim của Tạ Yến, ở những giây phút cuối cùng, Phệ Linh kiến đã bị Nguyệt Hoàng Mẫn dùng lá thổi bay.
"Chưa từng có ai nhắc tới người cha vô danh kia của ta, bởi vậy ta chỉ biết được chút thông tin dựa vào lời nói từ cậu mợ, mơ hồ đoán được rằng ông ấy chính là người của ma giới. Lúc ta sinh ra ráng đỏ đầy trời, trên người đã mang dấu ấn long cốt, không trách các ngươi đều cho rằng ta chính là con quái vật phạm [hải sát nghiệt trong lời đồn, bởi vì ngay cả ta cũng tin điều đó." Sau khi Tạ phủ bị diệt môn, cách giải quyết của mọi người đều thống nhất một cách đáng sợ. Hơn nữa bản thân hắn còn sinh ra đúng ngày dị tượng ráng đỏ đầy trời, cho dù Tạ Yến có hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin tưởng nhưng cuối cùng hắn cũng tin: "Tất cả đều là lỗi của ta."
"Ha ha." Lam Nguyệt Thời tiến hai bước về phía trước, ánh mắt sáng quắc giống như ngọn lửa thiêu đốt mà nhìn hắn, "Huynh là người thân duy nhất của ta, ta trách trời trách đất nhưng chưa bao giờ trách cứ huynh. Nhưng còn huynh thì sao? Huynh luôn vì người ngoài sẵn sàng đối địch với ta, hiện tại huynh lại càng vì một đám người ngoài bất chấp mọi thứ gánh chịu tất cả những chuyện này, Tạ Yến, huynh không cảm thấy huynh khiến ta rất thất vọng sao?"
"Ta thật có lỗi với muội, càng có lỗi với cậu mợ đã nuôi nấng ta, vì vậy nếu muội muốn lấy mạng ta thì cứ việc, chỉ cầu xin muội đừng tổn thương họ."
"Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu tất cả chuyện này là lỗi của hắn thì cho hắn lấy cái chết tạ tội đi, tại sao ngươi lại lôi cả đại sư huynh vào cùng với những người vô tội như bọn ta chứ?"
Không biết ai trong đám đệ tử bất mãn thì thầm, ngay sau đó vang lên những âm thanh tán đồng.
Đôi mắt lạnh lùng của Giản Tố Ngu đảo qua, Thương Thâm lớn tiếng quát một câu, "Đệ tử Huyền Âm lại có loại tính cách như thế này sao?"
Những lời nói xáo xào bất an lúc nãy lập tức biến mất.
"Cữu cữu, không là lỗi của người..." Lam Ẩn gấp rút tới mức muốn bật khóc.
"Huynh xem, đây là môn phái mà huynh vẫn luôn che chở, là bọn người mà huynh hết lòng muốn bảo vệ. Muốn lấy cái chết tạ tội đúng không? Được, ta thành toàn cho huynh, huynh xuống âm phủ giải thích với cha mẹ ta đi." Lam Nguyệt Thời cười lạnh hai tiếng, nàng cướp lấy Bạch Hồng trước mặt, đem thanh kiếm đặt trên cổ Tạ Yến.
Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua tạo thành một đường vệt máu bên cổ, Bạch Hồng uống máu chủ nhân cuồn cuộn chuyển động, dần dần trở nên không yên phận. Sắc mặt Tạ Yến không hề thay đổi, hắn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Lam Nguyệt Thời. Hắn đang đánh cược, hắn cược rằng ở đáy lòng nàng đang hiện lên một tia không đành, đánh cược Lam Nguyệt Thời ngày xưa không phải là loại người ý chí sắt đá như vậy. Tạ Yến cảm nhận thanh kiếm linh đang run rẩy nhè nhẹ ở phần gáy, hắn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lam Nguyệt Thời: "Nếu muội thật sự muốn giết ta thì muội không nên dùng Bạch Hồng vì Bạch Hồng sẽ không giết chủ nhân. Nguyệt Thời, chúng ta cùng nhau từ nhỏ lớn lên, muội không thể lừa được ta... muội đang phân vân phải không?"
"Chậc chậc, một hồn của ngươi vẫn còn ở chỗ ta đây này. Ta xem ai dám động tới cọng tóc của ngươi?" Một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng.
"Tân Tửu!"
"A Tửu!"
Liễu Minh Hồng và Lam Ẩn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, đồng thanh vang lên.
Trên cổ Tạ Yến không biết từ đâu sinh ra một bàn tay quỷ đen nhánh, nhanh chóng nắm chặt lấy Bạch Hồng, thừa dịp Lam Nguyệt Thời đang hoảng hốt Tân Tửu giật lấy Bạch Hồng ném xuống đất.
Bồ Tân Tửu mang một chiếc mặt nạ quỷ Tu La, đi theo sau y là một đám bóng ma đen xám nửa ẩn nửa hiện bay lửng giữa không trung. Tất cả mọi người cảm thấy dưới lòng bàn chân mình bỗng xuất hiện luồng khí lạnh lẽo, khi bọn họ tập trung đưa mắt nhìn vào thì có vô số bóng quỷ đen nhánh chịu sự áp bách từ khí thế của Quỷ Vương mà đang đong đưa dưới chân bọn họ. Trên người Bồ Tân Tửu chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài. Ánh mắt y khinh miệt nhìn những người có mặt trong đại sảnh, cuối cùng y dừng mắt lại trên người Lam Nguyệt Thời: "Ta đã cùng với chưởng môn Thiên Đô Hải Vân giao hẹn hiệp ước cùng với ta tới giữ thể hiện cho Tạ Yến, nếu ngươi muốn động vào hắn thì phải hỏi qua ta?"
Lam Nguyệt Thời không cam lòng bản thân nàng yếu thế, trừng mắt liếc y một cái, "Bồ Tân Tửu, đây là địa phận của Huyền Âm, cánh tay ngươi dài như thế không sợ bị chặt đứt sao?"
"Ngươi đánh cược ma thể của mình bị tán loạn để tiến vào một nơi có linh lực dồi dào như Linh Sơn cũng không hề sợ hãi, vậy thì có gì mà ta phải sợ?" Bồ Tân Tửu khí khái đáp lại.
Sắc mặt biến đổi, Lam Nguyệt Thời căm hận nghiến răng, "Huynh ấy cam tâm muốn chết, ngươi có khả năng ngăn cản sao?"
"Hắn chết không phải là đúng ý của ngươi hay sao?" Ánh mắt Bồ Tân Tửu lóe lên, động thân một chút liền di chuyển tới bên cạnh người Lam Nguyệt Thời, y nắm lấy cằm nàng giống như uy hiếp, lạnh lùng nói: "Trước đó vài ngày ngươi đã gây sóng gió ở nhiều nơi, tàn sát mạng người rồi thu lấy linh hồn giao cho Bạch giao. Ta phụ trách việc quản lý quỷ hồn ở nhân gian, có biết bao tai mắt, ngươi thật sự cho rằng có thể qua mắt ta muốn làm gì thì làm sao?"
Sắc mắt Lam Nguyệt Thời hơi sững sờ, hơi thở dồn dập, nàng tự trấn tĩnh bản thân rồi giải thích: "Trong mắt thiên hạ, huynh ấy chính là quái vật, sau khi chết không biết nhiêu người vỗ tay tán thưởng. Lấy máu huynh ấy đổi lấy việc cha mẹ ta trở về có gì không tốt?"
Hóa ra Lam Nguyệt Thời ép hắn tự sát là vì muốn dùng máu mình chiêu gọi hồn phách cậu mợ. Tạ Yến đứng lặng một bên, cảm giác vô số ớn lạnh từ đáy lòng truyền đến, tê dại khắp người, không khỏi rùng mình khi có gió thổi qua.
"Tạ Yến không phải là quái vật." Giọng nói Giản Tố Ngu giống nước mát rót vào, "Cơ thể thực sự của đệ ấy chính là một con rồng, chính đọa tiên Ôn Vô cũng thừa nhận điều này, Nguyệt Thời, ngươi định tự lừa dối bản thân tới khi nào?"
Sắc mặt nàng bỗng nhiên tái nhợt, trong mắt Lam Nguyệt Thời lóe lên một tia hoảng sợ như đang cố che giấu điều gì đó, phản bác: "Là huynh ấy! Ngay cả chính huynh ấy cũng thừa nhận cha mẹ ta vì bảo vệ huynh ấy mà chết"
"Thật ngoan cố! Chiêu hồn chính là việc làm trái với trời, chỉ cần thất bại một lần thì không sẽ bao giờ thành công nữa, ngay cả một lần ngươi cũng không thành công, còn ngụy biện sao?" Bồ Tân Tửu bỗng nhiên buông tay, trên mặt chán đầy chán ghét, "Ngươi nhìn xem tâm tính của mình đi, sau khi trở thành ma quỷ không còn cái đáng gọi là người nữa, uổng công trong lòng Tạ Yến luôn cảm thấy áy náy với ngươi."
"Ai nói ta không thành công dù chỉ một lần?" Lam Nguyệt Thời nhìn Bồ Tân Tửu với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó chế nhạo trả lời, "Quỷ Vương đại nhân cũng không biết sao?
"Là ai? Nguyệt Hoàng Mẫn?" Tới lượt Bồ Tân Tửu lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn lướt qua dáng vẻ uể oải của Nguyệt Hoàng Mẫn, sau đó y hắn lắc đầu dứt khoát, "Hắn ta chưa chết, linh hồn vẫn còn, nhưng tinh thần lại kích động đã tự bế phong mình lại. Rốt cuộc ngươi không biết ai triệu hồi ngươi tới sao?"
Ngay khi Bồ Tân Tửu hết sức trầm tư, một giọng nói hơi ngập ngừng đột nhiên vang lên sau lưng y.
"Là ta... người mà nàng triệu hồi chính là ta."