Chú thích*: Từ này dùng để chỉ những vật chất vụn vặt trong cuộc sống gặp mưa gió trên đường đi hoang, thấy được ý nghĩa sâu xa trong sự giản dị, tạo nên kỳ tích ở chốn bình thường, thể hiện một tâm hồn rộng lớn, thoát tục, là hiện thân của một lý tưởng sống phi thường.
"...Ta cảm thấy toàn thân chính mình vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi, rửa cũng không trôi...các ngươi có cảm thấy thế không?" Mới vừa tắm gội đi ra, Tạ Yến tùy ý khoác một chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người, nâng cánh tay của chính mình lên, ngửi qua lại một hồi. Mới vừa rồi trải qua một phen vật lộn, từ trước đến nay Tạ Yến vẫn luôn là người sợ nhất mùi máu tươi, đến giờ vẫn không hề thay đổi. Sắc mặt hắn có chút trắng bệch, không có chút tinh lực mà đi quan tâm tới cái đầu đang ướt sũng của chính mình, tùy ý để mái tóc xõa xuống một cách mất trật tự.
"Chắc là không còn mùi nữa đâu, ngươi đã dùng cánh hoa hồng tắm rửa ba lần rồi." Liễu Minh Hồng sờ sờ cái mũi đang bị tra tấn bởi mùi hương này của chính mình.
"Cũng tốt hơn so với việc cả người đều máu khiến trẻ con bị dọa sợ." Tạ Yến không sao cả mà nhún nhún vai, như có ẩn ý gì đó nhìn về phía Lam Ẩn đang nói chuyện với Liễu Phùng Cửu.
Hắn chậm rãi vuốt mái tóc đen của mình, ngầm niệm một hỏa quyết, toàn bộ đầu tóc "Phần phật" một tiếng, lửa nổi lên khiến vài người bên cạnh giật nảy mình, Lam Ẩn cùng Liễu Phùng Cửu chưa từng nhìn qua nên đều không hẹn mà cùng kinh ngạc cảm thán vài tiếng. Một lát sau, mấy đám lửa màu đỏ đậm biến mất không còn thấy bóng dáng, một đầu tóc đen đã được hong khô cảm giác sạch sẽ thoải mái không nói lên lời. Tạ Yến lười biếng mà duỗi eo, ngay sau đó cúi đầu móc ra một cái dây cột tóc màu đen từ túi Càn Khôn không biết lấy ra từ xó xỉnh nào. Một đầu ngậm ở trên môi, rủ xuống giữa không trung, lắc lư qua lại, một đầu khác thì giữ ở trên tay chính mình, thử đem một đầu tóc hỗn độn của chính mình buộc lên.
"Bạch Hồng của ngươi bị bạch giao long cầm đi, cần phải làm sao bây giờ?" Bồ Tân Tửu một tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Tạ Yến. Bỗng phía sau lưng của hắn xuất hiện một bóng dáng đen nhánh, Bồ Tân Tửu như có cảm giác mà xoay đầu, chỉ thấy trong không trung xuất hiện một cái tay quỷ, trong tay nắm hai tờ giấy ngắn nhỏ. Sắc mặt hắn ngưng trọng, vội vàng duỗi tay lấy tờ giấy lại đây, cũng không quên đem một chút tu vi trong cơ thể độ qua làm khen thưởng. Con quỷ kia dường như là vui sướng cực độ, run run rẩy rẩy hồi lâu mới lấy lòng mà vỗ vỗ cẳng chân Bồ Tân Tửu sau đó mới ẩn bóng dáng của hắn đi.
Tạ Yến xoay người, mơ hồ không rõ mà trả lời: "Không sao cả, đến lúc đó lấy về tới là được. Hiện tại trừ bỏ ta còn có ai có thể dùng được?"
Bạch Hồng nhận chủ, trừ phi là huyết mạch cực thân, còn những người khác vọng tưởng dùng kiếm sẽ bị bỏng rát. Hiện tại Lam Nguyệt Thời đã chết, đoán chừng Lam Ẩn cũng có thể miễn cưỡng làm nó động đậy thôi.
Nam tử sắc mặt tái nhợt hơi hơi lộ ra chút hồng nhuận, sườn mặt tuấn tú ở dưới ánh sáng nhạt trở nên dịu dàng, cặp mắt đào hoa tinh xảo hơi nâng lên, ở trong miệng ngậm một đầu dây cột tóc màu đen như cũ ở giữa không trung lắc lư phiêu đãng. Giản Tố Ngu chỉ cảm thấy đáy lòng nhất thời mềm đi, cái dây cột tóc màu đen kia rủ xuống, lướt qua mặt đất lại nảy lên, nhất thời ánh mắt cũng mềm mại đi vài phần.
Tạ Yến nửa ngày cũng không buộc được, đã gấp đến độ trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Vừa vặn lúc này, phía sau có một cánh tay hơi lạnh duỗi lại đây, nhẹ nhàng mà tiếp nhận dây cột tóc của hắn, giúp hắn sửa sang lại đầu tóc.
Không cần nghĩ cũng biết là ai. Trên mặt Tạ Yến hơi cứng lại, trong con ngươi ánh sáng dừng một chút. Chỉ là một chút, hắn còn ước gì có người phụ giúp hắn một chút đây, Tạ Yến nghĩ như vậy liền cảm thấy thoải mái, tùy hắn giúp đi.
Hình ảnh này quá mức yên tĩnh tốt đẹp, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều thả chậm hô hấp, không đành lòng phá hư khoảng thời gian yên tĩnh an bình này.
Giản Tố Ngu tiếp nhận bên môi hắn một đầu khác của dây cột tóc, đầu ngón tay lạnh lẽo vô ý đụng phải đôi môi mềm mại của Tạ Yến. Hai người đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy sự sửng sốt của nhau, ngay sau đó Tạ Yến vội vàng cúi đầu, thần sắc trên mặt đen tối không rõ.
"Hai chuyện. Chuyện thứ nhất: Ta phải về Phong Đô một chuyến." Bồ Tân Tửu sau khi xem xong tin tức, bỗng nhiên lên tiếng đánh vỡ không khí ngưng trệ có thể thấy được sự xấu hổ này, ngữ khí nghiêm túc.
Liễu Minh Hồng tiến đến bên cạnh hắn xem nội dung trên tờ giấy, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn: "Phong Đô bị tập kích? Còn có người dám chạy đến Phong Đô gây sự?"
"Đúng vậy." Bồ Tân Tửu nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi, "Trước đây những người dám can đảm ở Phong Đô gây sự hài cốt đều không còn. Mấy năm nay không còn có người nào dám ở Phong Đô làm càn, trừ bỏ..." tầm mắt lướt đặt ở trên người Tạ Yến sau đó đảo qua, "Lần này người xông vào thành còn đả thương Thời Tân."
Nghe vậy, Tạ Yến run lên ba cái: "..."
"Thời Tân?" Liễu Minh Hồng kích động nhảy dựng lên, "Hắn lúc ấy vì ta...hắn...hắn còn sống?!"
"Hắn đã chết." Giản Tố Ngu nhàn nhạt mà trả lời, "Nhưng mà sau khi chết hắn trở thành Địa Phược Linh, Bồ Tân Tửu đem hắn mang về Phong Đô."
Bởi vì Bồ Tân Tửu hạ lệnh cho vạn quỷ không được vô cớ thương tổn người, cho nên đại bộ phận cô hồn dã quỷ cũng không dám dừng lại ở nhân gian, mà Phong Đô liền thành nơi dừng chân của bọn họ, mà đối với người tự tiện xông vào Phong Đô sẽ bị...giết không tha. Năm đó Tạ Yến đã từng may mắn nhìn qua kết cục của một ít người tự tiện xông vào Phong Đô, nhớ rõ có một người tu sĩ không biết là nghe ai nói cái gì vẫn là bị lừa tiến vào. Bồ Tân Tửu chưa nói lời nào, giơ tay lên, mặc kệ tên tu sĩ kia bị vạn quỷ gặm cắn mà chết, tiếng kêu rên kia truyền tới thật là...cực kỳ bi thảm.
"Thực sự có không có người sợ chết sao?" Tạ Yến sờ soạng tóc của chính mình đã được chải chuốt lại, được buộc đuôi ngựa cao lên nhìn qua tinh thần tốt lên không ít, "Ngươi không phải là kim ốc tàng kiều chứ?"
Bồ Tân Tửu cảnh cáo mà liếc mắt nhìn hắn một cái: "Vào thành chính là một đám tẩu thi, Thời Tân nói bọn họ là bị người điều khiển vào thành, như là đi tìm đồ vật."
"Đã tìm được chưa?"
"Không có." Bồ Tân Tửu như có điều suy nghĩ mà lắc đầu, "Trong thành không có đồ vật bọn họ muốn tìm, chỉ có một khả năng...đồ vật kia bị ta mang đi." Như vậy chỉ có một thứ...Bồ Tân Tửu nhéo nhéo long lân trên cổ chính mình. Mạo hiểm bị vạn quỷ cắn nuốt cũng muốn vào thành đi tìm long lân của Tạ Yến, việc này thật đúng là nói không rõ, hắn hiện tại không muốn nói cho Tạ Yến biết, còn cần chính mình trở về Phong Đô một chuyến tra hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống một chút.
Giản Tố Ngu quan sát biểu tình trên mặt hắn cũng đoán được vài phần, mắt thấy Tạ Yến tính toán hỏi rõ ngọn nguồn, liền chủ động xoay chuyển đề tài: "Chuyện thứ hai là gì?"
"Chuyện thứ hai... " Bồ Tân Tửu thần sắc nghiêm nghị nói, "Long mạch của Nghiệp Thành lưu chuyển từ trước đến nay lấy con sông này làm thông đạo, có người tàn sát bốn phía ở ngọn nguồn của long mạch, ở đầu nguồn dùng vô số thi thể thả xuống làm ô nhiễm cả con sông, nhiễu loạn long mạch, khiến linh khí trong long mạch bị tiết ra ngoài, làm bất ổn căn cơ vương triều."
Tạ Yến nghe xong, nhịn không được líu lưỡi: "Gây thù nhiều đến mức nào...?"
"Có lẽ là đối với ai đó có bất mãn." Giản Tố Ngu lạnh lùng nói một câu.
"Nói không chừng là giống..." Liễu Minh Hồng vốn định nói là giống Tạ Yến, là người mang nợ nước thù nhà, nhưng mà lời vừa muốn bật thốt lên lại cảm thấy không thỏa đáng. Giống như ở trên người của người khác chọc vết sẹo, lại giống như ném vết bẩn lên người Tạ Yến, vì thế hắn liền sửa lại lời nói: "Hẳn là Giản sư huynh nói như vậy."
Sắc trời trong xanh, những chú chim bay lượn cùng nhau, nhìn xung quanh, trải dài một mảng trúc xanh mênh mang. Bên tai có tiếng nước suối lẳng lặng chảy, gió nhẹ thổi qua, rừng trúc kêu xào xạc, thổi tới từng trận không khí trong lành thơm mát.
"Thật ra nhìn có vài phần hương vị tiên cảnh nhân gian." Lam Ẩn kéo tay Tạ Yến, bước qua một khối đá phủ đầy rêu xanh, lẩm bẩm vài câu.
"Đúng vậy a, Lam tiểu công tử, rừng trúc này có khiến người vừa lòng không?" Liễu Phùng Cửu bị Liễu Minh Hồng tống cổ trở về Thiên Bạch Vân Hải, sợ Lam Ẩn nhàm chán, Tạ Yến cũng vui vẻ mà cúi đầu khom lưng, nói chuyện phiếm cùng Lam Ẩn nhiều hơn.
"Nếu nói về rừng trúc, ta đã từng thấy một nơi càng có khí chất tiên khí... " Liễu Minh Hồng mới vừa mở miệng, liền phát hiện Đoạn Thủy bên hông kịch liệt mà run rẩy, không khỏi im lặng. Hắn cau mày, quan sát bốn phía rừng trúc xanh um tươi tốt, cũng không có hơi thở của con người, tĩnh mịch dị thường, tựa hồ không có gì không ổn.
Bốn phía yên tĩnh, lá trúc theo gió bay xuống, Lam Ẩn chỉ cảm thấy có chút ớn lạnh, nhịn không được sờ sờ cánh tay của chính mình.
Giản Tố Ngu đứng đầu ở trong đám người, hắn nhìn rừng trúc trước mặt đã có chút thay đổi, cau mày: "Thất sát mê hồn trận."
"Ta nhìn xem..." Tạ Yến vừa nghe đến trận pháp quen tai này, giương mắt mà quan sát bốn phía. Dường như bọn họ đi một hồi lâu như vậy, mà một mảnh rừng trúc xanh lá mạ vẫn bao trùm xung quanh, cảnh sắc trước mặt cũng chưa từng thay đổi.
"Thất sát mê hồn trận, chính là khi ngươi vừa mới bước chân vô, đại trận liền khởi động. Đối với người ngoài mà nói, chỉ có cơ hội phá trận ba lần...nếu không linh khí ẩn chứa ở trận pháp trong rừng trúc này sẽ hóa thành bảy linh kiếm màu xanh lá, giết sạch những người không có ngọc bài trên người ở trong trận..." khi đó nam tử kia mặc áo xanh tay cầm một cây dù, trong lồng ngực còn ôm một vò rượu, đứng lặng ở dưới rừng trúc khẽ mỉm cười, chỉ là hiện tại nhớ lại, thế nhưng lại không thể nhớ rõ ràng khuôn mặt của hắn.
"Xuyên trúc đánh lá..." trên mặt Tạ Yến có một chút hoài niệm, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, như đã dự liệu trước mà chỉ huy ba người khác, "Ừ...lấy mặt trời lúc chính ngọ làm chỉ dẫn, chúng ta bốn người đứng ở bốn phía đông nam tây bắc, tìm được cây tre thứ bảy ở...Tiểu Ẩn đừng khẩn trương, trật một chút cũng không sao. Đợi lát nữa ta ra lệnh một tiếng, chúng ta đồng thời xuyên qua rừng trúc, chặt ngang nhánh dưới của cây tre, đem tất cả cành lá đều chặt xuống. Ba...hai...một...đi!"
"Xoạt..." thân hình bốn người khẽ nhúc nhích, phóng nhanh như điện, dường như là lúc Tạ Yến vừa dứt lời, liền di chuyển đến chỗ cây trúc, chuẩn xác mà tàn nhẫn chặt xuống một chuỗi cành và lá tre.
Bởi vì quá mức khẩn trương, Lam Ẩn có chút thở gấp, lòng bàn tay nắm kiếm cùng cành trúc đều ra không ít mồ hôi.
Mắt thấy trận pháp trước mặt chậm rãi di chuyển, các cây trúc dường như là có sinh mệnh, hướng bốn phía thối lui, nhường ra một con đường cho mấy người di chuyển. Tạ Yến không nói chuyện, tiêu sái mà nghiêng người, dẫn đầu bước vào, tầm mắt Giản Tố Ngu dừng lại ở trên bóng dáng Tạ Yến hồi lâu, sau đó bước theo sau.
"Oa tiền bối thật là lợi hại!" Lam Ẩn kinh ngạc cảm thán một tiếng, cũng nhắm mắt theo đuôi mà đuổi theo.
Liễu Minh Hồng vẫn luôn cảnh giác mà quan sát tình hình bốn phía, có chút kỳ quái: "Thất sát mê hồn trận không phải là trận pháp hộ sơn của núi U Hoàng sao? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Vừa nghe đến ba chữ "U Hoàng", bước chân Giản Tố Ngu đình trệ trong chớp mắt, nhìn qua bóng dáng Tạ Yến, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất giống như hồ sâu không thấy đáy.
"U Hoàng?" Lam Ẩn tò mò hỏi lại từ này, lập tức trong mắt mang theo vài phần khát khao hướng tới, "Có phải là rừng trúc mà tiền bối mới vừa rồi nói là càng gieo trồng càng có thêm tiên khí?"
Liễu Minh Hồng gật gật đầu: "Có điều hiện tại đã không thể nhìn ra. Bởi vì U Hoàng đã..."
"Tạ tiền bối!? Sư bá?!" Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô vui sướng vạn phần, đánh gãy lời nói của hắn.
Giản Tố Ngu khó hiểu mà nhìn mấy vị để tử bị trói gô vào cùng một chỗ, nhíu mày hỏi: "Vân Hề, các ngươi tại sao lại ở chỗ này?"