Trên mặt hồ trong xanh, một con thuyền lẻ loi chậm rãi tiến lên, đẩy ra màn sương mù trắng mờ mịt phía trước. Vị tăng nhân chắp hai lòng bàn tay, dưới chân ngài như đạp lên đóa sen vàng của cửa Phật, ánh mắt từ bi, khuôn mặt ôn hòa dưới ánh nắng ban mai càng thêm rực rỡ lóa mắt, trông ngài có vài phần giống với Phật Tổ trên chín tầng mây khi còn ở trần gian. Ngài ngắm nhìn sông núi chảy dài trên khắp mọi nẻo đường, trong miệng ngừng vang lên tiếng tụng kinh vững vàng, xuyên qua không gian vô tận, vượt qua biển khổ vô biên, dẫn dắt siêu độ những cô hồn dạ quỷ gần đó đi đến con đường chuyển kiếp.
"Con lừa trọc, cứu ta!" Một nam nhân mặc chiếc áo mỏng màu nhạt không có chút hình tượng nào mà nằm sõng soài trên thuyền, tay chân yếu ớt không có sức lực, sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi mất sắc đỏ.
"Thí chủ, nếu bần tăng ngừng động tác giữa chừng để giúp ngươi vận công, điều ấy sẽ khiến thời gian chịu khổ của ngươi kéo dài, vì vậy bần tăng đành đắc tội." Tịch Trần không cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt ngài chưa từng dừng trên người hắn dù chỉ là một cái chớp mắt, ngài bình tĩnh chống gậy trúc, "Một lát nữa chúng ta sẽ tới Nghiệp Thành."
Đang nói chuyện, Phú Tuyết Y bỗng nhiên cảm thấy trong bụng nổi lên cảm giác khó chịu, một tay hắn chống xuống sàn thuyền, còn tay kia kéo chiếc mũ có rèm trên đầu xuống, vũng vẫy đứng dậy, rướn thân người ra khỏi thuyền, nôn khan một tiếng, đem thức ăn đêm qua nôn ra hết.
Phú Tuyết Y kêu khổ trong lòng. Sau vài trận tỷ thí thua dưới tay của vị tăng nhân không rõ lai lịch này, hắn cũng nhất thời nổi hứng mà mở miệng đáp ứng yêu cầu cùng tăng nhân đi chu du... chẳng qua hắn tò mò muốn xem một vị hòa thượng có sứ mệnh phổ độ chúng sinh này làm sao có thể thực hiện nhiệm vụ hướng một kẻ sát nghiệp từ nhỏ như hắn hoàn lương đúng hướng. Hơn nữa hắn lớn như vậy nhưng chưa từng rời khỏi Mạc Bắc, với một người thiếu niên ai lại không có ước mơ chắp kiếm chu du khắp thiên hạ chứ? Chẳng qua có điều hắn không ngờ tới là... bản thân mình bị say sóng!
Lúc đôi chân chạm được mặt đất bằng phẳng, Phú Tuyết Y vẫn cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, giống như cảm giác xóc trái xóc phải khi nãy vẫn còn. Mà vị hòa thượng phía sau lưng hắn trầm mặc không lên tiếng, lặng lẽ rót một luồng linh khí vào người hắn giúp hắn giảm bớt khó chịu.
Đám đông náo nhiệt, trong lúc chen chúc không biết là ai đã va vào Phú Tuyết Y. Hắn xoa xoa vai, theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm người vừa đâm vào mình thì bỗng cảm thấy có tờ giấy rơi vào trong lồng ngực.
Tịch Trần cũng nhìn thấy, ánh mắt ngài ấy dừng lại ở chỗ đó trong chốc lát, sau ấy ngài lặng lẽ quay mặt đi với ý niệm "phi lễ chớ nhìn".
Phú Tuyết Y dồn ánh mắt vào nó, nghi ngờ mở tờ giấy không rõ nguồn gốc kia ra. Trên mặt hắn hiện lên vài phần nghiêm túc, đôi mắt chuyển động quét lên quét xuống mấy lần, sau đó sắc mặt trầm xuống đầu ngón tay co quắp, đem tờ giấy nghiền nát thành bột.
Vị tăng nhân lùi lại hai bước, ngài ấy muốn mở miệng nhưng lại chần chừ không nói mà nhìn nam nhân kia.
"Tại sao ngươi nhìn ta như vậy?" Phú Tuyết Y nở một nụ cười trêu chọc, "chẳng qua chỉ một bức thư khiêu chiếu không biết do kẻ thù nào của ta gửi tới thôi. Nhìn bộ dạng khó coi này của ngươi, nếu ta thật sự đi thì không phải rất mất mặt sao? Ta không đi không đi, ta mới không có thời gian đi tới chỗ bọn họ." Đột nhiên ánh mắt hắn lóe sáng nhìn, thoáng thấy một lá cờ bay phơi phới trong gió ở phía trước: " Này... Phía trước có một quầy hàng, chúng ta đi ăn cơm đi! Ta ở trên thuyền đã nôn ra hết mấy thứ trong bụng rồi."
Nhìn dáng vẻ hứng khởi của Phú Tuyết Y, câu nói Tịch Trần định nói bị ngăn lại trong miệng, ngài chỉ có thể bất lực lắc đầu. Thật ra ngài ấy biết mỗi khi Phú Tuyết Y có mưu tính đi lấy mạng người, hắn sẽ khó kiềm chế được mà lộ ra nụ cười hưng phấn... giống như ban nãy.
Tiểu nhị quán trọ rất nhiệt tình chào đón bọn họ, chỉ dùng một hơi mà đã giới thiệu xong thực đơn của quán. Phú Tuyết Y nghe một lát đã đầu óc choáng váng, giơ tay lên nói: "Mang mỗi món một phần ra!"
Tịch Trần nhàn nhạt liếc nhìn hắn, vì thế Phú Tuyết Y khẽ ho hai tiếng: "Lấy cho ta hai chén mì Dương Xuân."
Rất nhanh món mì nóng hổi đã được dọn lên. Trên những sợi mì trắng được rắc một ít hành lá cắt nhỏ, nước dùng được đun kỹ tỏa ra mùi thơm xộc vào mũi.
Phú Tuyết Y chà xát chiếc đũa, hai mắt hắn sáng ngời, cảm giác thèm ăn tăng cao: "Quầy hàng này trông thật bình thường, không nghĩ tới món ăn của nó có thể ngon như vậy..."
"Bởi vì vẻ ngoài bình thường mới càng gần gũi với cuộc sống của bá tánh hơn, khiến người ăn cảm nhận được hương vị quê nhà." Tịch Trần gắp một cọng cải, giải thích nói.
"Nhà hả..." Phú Tuyết Y giống như trầm ngâm điều gì đó mà cúi đầu.
Thật sự xin lỗi, hắn đối với chữ "nhà" không có tình cảm gì hết, loại chuyện này dường như quá xa vời với hắn. Từ nhỏ hắn chỉ có sư phụ thôi, sư phụ dạy hắn cách giết người, sau khi trưởng thành hắn gặp phải một vị hòa thượng kỳ quái trước mặt này, hòa thương dạy hắn tại sao không giết người.
"Trước đây ta đã giết một nhóm thương gia." Phú Tuyết Y cau mày, suy nghĩ về quá khứ, "Ta chặt đầu bọn họ xuống rồi treo ngay ngắn ở trước cửa quán trọ, ngươi biết tại sao không?"
Không đợi người hòa thượng trả lời, hắn đã tiếp lời, "Bởi vì công việc nhóm người kia làm chính là buôn bán nô lệ, không biết bao nhiêu người vì bọn chúng mà vợ con ly tán, nhà tan cửa nát. Bọn chúng là kẻ đại gian đại ác đúng không? Nhưng ai cũng nói ta quá tàn nhẫn máu lạnh, ta không hiểu những gia đình rơi vào tay bọn chúng có lỗi gì chứ, chẳng lẽ ta giết nhầm người?"
Tịch Trần thương hại liếc nhìn hắn: "Phú Tuyết Y, thật ra ngươi đã có câu trả lời cho mình rồi phải không?"
Khuôn mặt hắn ngừng một chút, Phú Tuyết Y cúi đầu: "Sở dĩ ta không có nhà bởi vì những thứ đó sẽ khiến ta phải buông tha kẻ khác. Nếu thế về sau bọn chúng tiếp tục làm chuyện xấu thì sẽ có nhiều người vì bọn chúng mà không có nhà, ngươi hiểu chứ?"
Tình hình biên giới luôn hỗn loạn, các bộ tộc lớn nhỏ rơi vào cảnh diệt vong đều là điều khá bình thường, Tịch Trần cũng có từng nghe qua nhưng hắn không nên vì thế mà xem việc giết người trở thành công cụ báo thù. "Phú Tuyết Y, thù hận là liều thuốc độc, đừng để nó làm che mờ hai mắt, chi phối suy nghĩ của ngươi nữa. Với lại công lý là ở nhân tâm, ngươi không nên lấy bạo lực để khống chế bạo lực, tùy tiện cho mình cái quyền kết liễu mạng sống của người khác."
Trong cuộc đời này luôn có một điều đáng giá để ghi khắc, trùng hợp rằng yêu và hận đều ở trong đó, hơn nữa... chúng là nên bị khắc cốt ghi tâm. Nếu Phú Tuyết Y buông bỏ lòng thù hận đi, những người chết bị chôn vùi trong lịch sử Hồng Hoàng còn có thể có bao nhiêu sóng gió?
"Công lý ở nhân tâm sao? Ngươi đang muốn nói việc ta giết người báo thù là tọc mạch vào chuyện người khác? Cần phải chờ người khác tới cứu." Phú Tuyết Y bỗng nhiên buông đũa, hắn đứng dậy trừng mắt, "Đây là những đạo độ hóa mà người Phật môn các ngươi hay nói? Vậy ta ở đây nói rõ cho người biết rằng những kẻ chết ở dưới đao của ta là chết chưa hết tội."
Người ở Mạc Bắc nhiều nên rắc rối cũng nhiều. Chuyện người bị làm khó dễ ức hiếp chỉ nhiều không ít. Nếu hắn không đứng ra thì cũng sẽ những người khác đứng ra, luôn luôn sẽ có người đứng ra, nhưng Phú Tuyết Y chỉ tình cờ vì thù hận gia tộc của hắn mới đứng ra lấy bạo chế bạo mà thôi... Tất cả những người hắn giết đều là những kẻ làm nhiều chuyện ác cho nên hắn không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì.
Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, Phú Tuyết Y đặt tiền xuống rồi xoay người rời đi. Ai ngờ trong lúc kích động, chân này giẫm chân kia, may là hắn nhanh tay nhanh mắt bám vào thành bàn nên tránh được cảnh đầu đập xuống đất. Hắn khẽ rít một tiếng, cố gắng đi lại bình thường, nhưng cổ chân đau nhức, làm cho hắn suýt chút nữa khóc ra nước mắt.
"Bần tăng chỉ là hy vọng thí chủ có thể buông thù hận." Tăng nhân bất đắc dĩ mà nhìn hắn liếc mắt một cái, đi đến Phú Tuyết Y trước mặt, xoay người chậm rãi cúi xuống: "...... Trèo lên đi."
Do dự một lát, Phú Tuyết Y nhảy lên tấm lưng không quá dày rộng của hòa thượng, đem lỗ tai dán ở phía trên, bên tai vang vọng hai tiếng tim đập với tốc độ khác nhau, có ảo giác rằng con đường này sẽ đi hướng thiên hoang địa lão.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Đêm khuya, ngõ nhỏ tĩnh lặng ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng người gõ mõ ban đêm. Một cái bóng đen như quỷ mị mà vận khí nhảy lên một tòa tường cao ở phía đông thành Nghiệp, ở trên mái hiên rón ra rón rén bước đi như bay. Híp mắt lại phân biệt kiến trúc xung quanh một lúc, hắn nhảy lên mái hiên phủ nhà họ Tạ, lặng lẽ quan sát đến động tĩnh chung quanh.
Kỳ quái, phủ nhà họ Tạ ở thành Nghiệp cũng là gia đình giàu có, đã trễ thế này mà đèn đuốc vẫn sáng trưng, đến một cái gia đinh đêm tuần đều không có?
Phú Tuyết Y kéo xuống màu đen băng gạc bị hơi thở của chính mình làm nóng, linh hoạt giống như mèo đêm mà nhảy xuống tường cao, định dùng tay chọc ra một cái lỗ thủng trên cửa sổ bằng giấy. Ai ngờ không đợi hắn tới gần đã bị một trận ánh sáng tỏa ra từ căn phòng hắn thế mà lại bị đánh bay đi ra ngoài! Cùng lúc đó, một thân ảnh đen nhánh từ phía cây cột bên cạnh thẳng tắp đổ xuống phía hắn đang đứng.
Có trá! Phú Tuyết Y nhanh nhẹn mà tránh thoát thi thể đổ. Ngửi được mùi máu tươi bị người cố ý che giấu, hắn thầm nghĩ không ổn, lắc mình một cái hắt dứt khoát lưu loát chạy nhanh hướng tới cửa lớn.
Toàn thân đều là mùi máu tươi. Phú Tuyết Y ra khỏi cửa lớn, ghét bỏ mà ngửi ngửi hương vị trên người mình.
Buổi sáng có người truyền tin cho hắn, hứa hẹn sẽ dùng số tiền lớn để mua tính mạng của cả một hộ gia đình. So với nội dung trên tờ giấy viết về nơi cất giữ thù lao, trong lòng Phú Tuyết Y cảm thấy kỳ quái nhiều hơn vui sướng. Bọn họ làm những công việc này, đều có phương thức liên lạc của riêng mình, nhưng mà hắn lần này theo Tịch Trần ra Mạc Bắc, còn chưa đến mấy ngày, thế nhưng đã có người ở địa phương tìm được hắn. Càng thêm làm người nghĩ không ra chính là, hắn cảm thấy tò mò nên đến xem mục tiêu lần này thế nhưng gia đình này đã bị người nào đó đến nhanh hơn giết hết toàn bộ người trong phủ?
"Người trong bóng tối kia, xuất hiện đi." Phú Tuyết Y mặt mang mỉm cười, tay lại đặt trên đoản đao bên hông, "Các ngươi rình coi ta đã lâu đi."
Vừa dứt lời, ba gã mặc đồ đen từ chỗ tối hiện hình, trong tay cầm lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Phú Tuyết Y.
"Mạng của ta khá cứng, nếu là muốn lấy mạng ta... " Phú Tuyết Y rút ra Vân Trung Tuyết cầm đao chỉ thẳng vào ba người kia, giọng nói nghiêm nghị: "Các ngươi cùng nhau lên đi."
Có gió lạnh thổi qua làm bụi bặm trên mặt đất bị thổi bay tứ tung. Ngay sau đó vang lên ba âm thanh đao kiếm đâm vào thân thể, máu tươi chảy ra, ở ba người mặc áo đen đó hét lên rồi ngã gục sau lưng họ nhưng tụ ra một vùng ám hắc huyết trì.
...... Đây là tự sát? Phú Tuyết Y híp mắt, cẩn thận mà không buông đao, nhìn ba thi thể ngã trên mặt đất không còn sinh khí.
Việc này từ đầu tới đuôi đều lộ ra quỷ dị, không thích hợp a.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, dù sao chính mình cũng bắt được tiền, chắc chắn cái này hắc oa là bối định rồi...... Phú Tuyết Y thầm than một tiếng hắn theo thói quen mà giơ tay chém xuống, đem đầu của ba gã không biết lai lịch sát thủ đồng thời cắt xuống dưới.
Dùng thi thể hắc y trên mặt đất lau đi máu tươi dính trên lưỡi đao của mình, Phú Tuyết Y đứng dậy nhưng trong lòng vẫn quanh quẩn cảm giác bất an. Hắn miễn cưỡng áp xuống, đang lúc định trở về khách điếm hắn lại thấy ngõ nhỏ đằng trước có một người đứng đó.
Người nọ chậm rãi đi tới, tay cầm một chuỗi vòng Phật châu màu nâu gỗ nhạt chỉ được lấy ra lúc siêu độ người chết, người đến mặc một kiện áo cà sa có họa tiết ô vuông màu sắc như than chì, khuôn mặt hay mang biểu cảm trách trời thương dân bị màu đỏ đèn lồng trong ngõ nhỏ chiếu rọi khiến cho trông giống như Tu La dưới địa ngục làm tim người đập nhanh. Lệ chí dưới mắt hắn như giọt nước mắt sắp rơi xuống, ánh mắt trầm tĩnh, trầm tĩnh đến như là đang không mang theo cảm xúc nhìn cỏ cây.
Phú Tuyết Y đột nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy chính mình tại tầm mắt không có cảm tình kia hóa thành một khối thi thể. Hắn ấp úng mở miệng, ý đồ dùng một lần giải thích rõ ràng: "Ta... Ta không có giết người... lúc ta vào phủ, bọn họ đều đã chết...... Sau đó nhóm người này đột nhiên chết ở trước mặt ta..."
Thấy tăng nhân không nói gì, hắn nắm đoản đao, hơi thở dồn dập: "Ngươi tin ta chứ...?"