Làn gió nhẹ thổi qua rừng trúc xanh tạo ra tiếng xào xạc giòn giã, cùng với tiếng đàn văng vẳng bên trong U Hoàng, đâu đó phảng phất tiếng sáo phối nhạc, tràn ngập cảm giác thanh tao và yên bình.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng bọt nước khuấy động làm phá vỡ cảnh tượng tĩnh lặng nên thơ lúc này.
"Ta lại bắt được cá này!" Tạ Yến tỏ vẻ hưng phấn, lúc này trên người hắn mặc chiếc áo màu xanh hiển nhiên không phù hợp, tay áo được xắn tới chỗ khuỷu tay để lộ ra hai cánh tay trắng nõn, hắn vẫy cành trúc thanh mảnh cùng với con cá trong tay.
Nguyệt Hoàng Mẫn chậm rãi đặt cây đàn trên tay xuống, rồi vươn tay ra đỡ kẻ sắp rơi xuống nước kia. Y lướt mắt nhìn qua những mảng đốm lửa sống động ở trên cổ Tạ Yến, tức giận mà nói:
"Vết thương vừa tốt lên một chút ngươi đã ra ngoài nô đùa ầm ĩ, ngươi cũng không chịu nghỉ ngơi nhiều chút."
"Ta đã nằm trên giường một tháng rồi, nếu không ra phơi nắng trên người ta sẽ mọc nấm mất." Tạ Yến lau mồ hôi trên trán, rồi nhặt mấy cành trúc cắm cá bên cạnh, hắn nở ra một nụ cười đắc ý, "Hoàng Mẫn, buổi tối chúng ta có cá nướng để ăn rồi."
Vô tình bị nụ cười tươi trước mặt làm lóa mắt, Nguyệt Hoàng Mẫn gật đầu, chột dạ mà quay mặt ra chỗ khác. Ngày ấy y dầm mưa từ trên núi hái thuốc quay trở về, liền nhìn thấy Tạ Yến bất tỉnh cùng với Giản Tố Ngu luống cuống tay chân, y quên mất bản thân mình đã nói gì làm gì trong lúc hoảng sợ và tức giận. Cuối cùng Giản Tố Ngu dặn dò y hãy chữa trị tốt cho Tạ Yến, rồi sau đó hắn liền ảm đảm rời đi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Chỉ chớp mắt, Tạ Yến đã tĩnh dưỡng ở U Hoàng hơn một tháng.
"Hoàng Mẫn, ngươi bây giờ trông thật ngớ ngẩn." Tạ Yến nhìn thấy người trước mắt như sắp đi vào cõi thần tiên, liền nhịn không được mà mở miệng nói.
Không ngờ Nguyệt Hoàng Mẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cướp lấy con cá trong tay hắn, y nhìn thấy Tạ Yến kinh ngạc, hung tợn nói:
"Chút việc nhỏ này để ta làm là được... Ngươi... Vết thương lớn mới khỏi... Không được tự tiện dùng pháp lực đấy!"
Kinh mạch đền tan, nội đan cũng không còn, Tạ Yến cũng mất hết linh lực, sau đấy dưới sự kích thích hắn lại rút kim châm phong ấn ra. Khi tỉnh lại hắn cảm nhận được bên trong kinh mạch chỉ còn ẩn chứa sự chuyển động của ma khí hắc ám, hiển nhiên hắn đã tiến vào con đường ma đạo.
Nguyệt Hoàng Mẫn tốn không ít công phu mới có thể làm kinh mạch khôi phục lại, sau khi kết thúc y không ngừng hỏi Tạ Yến có chỗ thấy không ổn không. Tạ Yến nằm trên giường tĩnh thương vài ngày, hắn ý thức cơ thể của mình hình như không khác biệt gì so với lúc trước.
Nhưng trên thực tế hóa ra vẫn có một số việc thay đổi... tất cả âm thanh lẫn ánh sáng xung quanh dường như được phóng đại lên rất nhiều lần so với lúc ban đầu. Điều đáng sợ hơn chính là hắn cảm thấy Nguyệt Hoàng Mẫn trước mặt hắn mặc một bộ quần áo màu xanh lam, môi hồng răng trắng... trông thật đẹp.
Tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy? Tạ Yến bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, sau đó lúc hắn hoàn hồn lại thì phát hiện đầu ngón tay của mình đang đặt ngay trên đôi môi đỏ mọng của người trước mặt, mềm mại đến mức khiến trái tim run lên. Còn người trước mắt thì ngại đỏ bừng cả mặt, lộ ra vẻ xấu hổ mà nhìn hắn, khóe mắt đỏ hoe quyến rũ.
"Ta... " Tạ Yến vội vàng thu tay lại như thể bị lửa đốt, hắn lo lắng tới mức lén liếc mắt nhìn trộm. Từ sau khi hắn có thể tự do khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong người, đã rất nhiều năm trôi qua hắn chưa từng bị ngọn lửa nào thiêu đốt nên sớm quên cái cảm giác này...Khụ khụ người ta đều nói tà ma ngoại đạo đều thích tùy tiện, Tạ Yến cảm thấy bản thân hắn khác với lúc ban đầu... Giác quan của hắn, dục vọng vật chất của hắn dường như đều bị phóng đại. Ngoài ra, hắn còn thường xuất hiện ảo giác kì dị.
Biểu tình trên gương mặt Tạ Yến bỗng cứng đơ lại. Liếc qua bờ vai gầy của Nguyệt Hoàng Mẫn, hắn nhìn thấy một kẻ đứng cách đó không xa có vẻ trông giống mình đang mỉm cười đắc ý, dấu ấn rồng đen trên trán làm cay mắt Tạ Yến.
... Luôn luôn là như thế này, hắn nhìn thấy một người có dáng dấp giống mình đến mấy phần nhưng kẻ đó lại không hề tồn tại.
"Sư tôn... Lúc nãy ngài ấy muốn gọi ta đến để bàn giao việc. Nếu ngươi nhàn rỗi không có gì làm thì hãy đi đào lá trúc mà Trúc Diệp Thanh đã trồng trong vườn vào hai năm trước đi." Nguyệt Hoàng Mẫn không hề nhận sự khác thường trong hắn, y ôm lấy đàn cầm, rồi giống gió thổi lá tre mà chạy đi.
"Cút!" Tạ Yến đen mặt, hắn hung hăng ném đầu cành trúc nhọn trong tay đi. Tuy nhiên cành trúc mềm mại khẽ vang lên một tiếng "rắc" nhỏ, bay ngang không trung rồi rơi vào hồ nước phía sau ảo ảnh, làm cho mặt hồ gợn những con sóng nhỏ.
Ảo ảnh không bị tổn thương nào vẫn đứng lặng ở chỗ đó mím môi, trên mặt nở ra một nụ cười quỷ dị, như thể đang khiêu khích.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
"Hoàng Mẫn, hắn là yêu quái." Một giọng nói già nua thở dài.
"Nhưng sư tôn, đệ tử đã thích hắn từ rất lâu rồi." Nguyệt Hoàng Mẫn chắc nịch như đinh nói.
Nguyệt Hoàng Mẫn đã từng đề cập tới phương pháp ủ rượu độc đáo ở U Hoàng: Lấy giọt sương tinh khiết từ lá tre kết hợp cùng với cao lương hảo hạng và men rượu, chôn cất chúng ở rừng trúc sâu ba thước, chôn suốt một năm cuối cùng rượu được đào lên sẽ có hương thơm đậm đà có chút hơi mát lạnh. Tạ Yến vừa lòng mà ôm bình rượu quay trở về còn đang ngẫm nghĩ khi nào bản thân sẽ thực tiễn tự ủ một lần. Lúc hắn dùng sức mở cửa liền cảm nhận được linh áp khác lạ trong phòng. Mặc dù trong lòng hắn sớm đã biết rõ nhưng sau khi nghe người khác nhắc tới, Tạ Yến không khỏi chao đảo dưới chân. Nguyệt Hoàng Mẫn đây là ai... Tạ Yến không khỏi nghĩ tới người nào đó... chỉ khi nửa đêm nằm mơ hắn mới có thể thầm nghĩ về người ấy. Hắn đang làm gì vậy? Còn suy nghĩ cách giết giết chết mình sao?
"Tạ Yến...Đi thôi..." Đang hoảng hốt, Tạ Yến bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Hắn theo bản năng mà nghĩ rằng đó là Nguyệt Hoàng Mẫn, nhưng khi hắn vừa xoay đầu nhìn, thiếu chút nữa sợ đến mức hồn phi phách tán. Cái ảo ảnh kia vừa mới nói chuyện sao? Tạ Yến phát hiện tình trạng của mình ngày càng trở nên nghiêm trọng, ngoại trừ ảo giác từ mắt ra, hắn còn bị ảo giác về màng nhĩ...
"Rốt cuộc ngươi là quỷ hay người?" Tạ Yến cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Tuy nhiên, cái ảo ảnh kia chỉ đứng dưới rừng trúc cách hắn không xa, chỉ tay vào hướng U Hoàng, nước da tái nhợt của hắn ta bị màu xanh biếc của lá trúc ánh lên càng trở nên không có sức sống.
Một lát sau, sau khi Tạ Yến cho rằng bản thân mình thật sự nghe thấy phải ảo giác, cái ảo ảnh bỗng nhiên mở to hai con mắt đỏ rực, xuyên thẳng nhìn chằm chằm Tạ Yến, đột nhiên hắn ta giống như một con rối vô hồn, mở miệng lặp lại câu nói: "Tạ Yến, đi thôi."
"Được rồi, đi thôi." Cái cảm giác sởn tóc gáy ban đầu tan biến đi, Tạ Yến khẽ thở dài, kết quả người đi bên cạnh hắn cũng chỉ có cái bóng kính hoa thu nguyệt này. Thôi, dù sao vết thương của hắn đã lành, cũng không cần nhất thiết phải ở lại chỗ này làm cản trở người khác. Tạ Yến nhẹ nhàng đặt vò rượu trong lòng xuống, tầm mắt xẹt qua nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu ở phía chân trời, cuối cùng hắn thở dài một tiếng rồi lặng lẽ rời đi.
Tuy nhiên khi hắn sắp chuẩn bị rời khỏi rừng trúc Minh Tâm Các, hắn đã bị Nguyệt Hoàng Mẫn vội vã chạy tới chặn lại.
"Giản Tố Ngu là kẻ máu lạnh tàn nhẫn, không tình không yêu, ngoại trừ tu vi cùng khuôn mặt trích tiên bên ngoài, thì hắn có cái gì tốt? Đáng để ngươi lúc nào cũng nhớ nhung tới hắn ta? Ta có chỗ nào không tốt, ta kém hơn hắn ở chỗ nào chứ?" Nguyệt Hoàng Mẫn đưa tay ngăn cản bước đi của Tạ Yến, mím môi chất vấn.
"Có người rõ ràng không có chỗ nào tốt, nhưng lại là người không ai thay thế được. Ta rời đi cũng không chỉ vì huynh ấy..." Trên người hắn còn gánh món nợ máu của Tạ gia, Tạ Yến cười khổ một tiếng, "Hoàng Mẫn, Tạ Yến ta thực sự xin lỗi ngươi, ta chỉ mong kiếp này ngươi vô tai vô họa, bình an hạnh phúc. Phần còn lại... hãy để ta nợ ngươi."
Một khi ta đã gặp một người, chiếm lấy trọn vẹn cả trái tim mình, thì ta không thể để ai khác lọt vào mắt nữa, nợ Nguyệt Hoàng Mẫn một món chân tình, Tạ Yến e rằng cả đời không thể đáp trả lại cho y.
"Được, nếu ngươi cảm thấy nợ ta thì kiếp sau ngươi hãy trả cho ta..." Nguyệt Hoàng Mẫn cúi đầu, khuôn mặt thanh tú bị bóng lá trúc che khuất đi nên không thể thấy rõ, giọng nói mờ tịt. Cuối cùng khuôn mặt y hoàn toàn ẩn vào bóng tối và biến mất.
Kiếp sau ngươi hãy trả cho ta..
Tạ Yến đột ngột ngồi dậy từ trên giường, bàng hoàng một hồi mới lấy tay xoa dịu cái trán đau nhức, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn mới nhận ra trời vẫn còn canh bốn tối đen như mực.
Sáng sớm lúc Bồ Tân Tửu bước xuống lầu, liền nhìn Tạ Yến ngồi trên bàn như người vô hồn, đôi tay hắn linh hoạt gấp từng con hạc giấy. Chiếc bàn bên cạnh hắn đã chất đầy thành một ngọn núi nhỏ, thậm chí bên cạnh còn có một quả dưa hấu xanh tươi vẫn còn đọng theo sương mai.
"Tân Tửu" Nghe được tiếng động, Tạ Yến liền ngước mắt lên, trong mắt hắn tràn đầy sợi tơ máu khiến tim người khác khẩn trương đập nhanh, "Ngươi nói cho ta biết, Hoàng Mẫn hắn vẫn sống tốt đi, không xảy ra chuyện gì đúng không?"
Lần trước Tạ Yến chìm đắm trong nỗi đau thương mất đi Liễu Cô Đăng nên chưa kịp hỏi thăm chuyện của Nguyệt Hoàng Mẫn, bây hắn lại vì chuyện cũ trong mộng, càng nghĩ càng bất an. Vì thế từ sáng sớm Tạ Yến đã chạy ra khỏi trạm dịch hỏi thăm tin tức, rồi kết quả thật khiến người khác kinh ngạc: Tất cả mọi người đều nói rằng bọn họ chưa từng nghe qua U Hoàng Minh Tâm Các.
Nghe hắn nói vậy, trong mắt Bồ Tân Tửu hiện lên một tia ảm đạm rồi chớp mắt, y trầm lặng không nói gì, nhìn những con hạc giấy trên bàn... Một người khi ở trạng thái bất lực thường hay tìm việc để làm. Bồ Tân Tửu nhớ rõ lúc Lam Nguyệt Thời chết, Tạ Yến cũng không vui không buồn như thế mà ngồi trên nóc nhà, gấp rất nhiều hạc giấy, sau đó hắn dùng chút linh lực để thả đám hạc giấy bay ngập tràn khắp tám phương bốn hướng, tựa như hắn muốn tìm chỗ để trút bỏ nỗi đau trong lòng.
"Không sao, ngươi cứ nói đi, ta chịu đựng được." Tạ Yến cúi đầu, dùng linh lực bổ trái dưa hấu thành mấy miếng, giọng nói khẽ run.
Trong trận đại chiến ma đạo, nguyên khí của Huyền Âm bị tổn thương nghiêm trọng, Thiên Bạch Hải Vân bị tàn sát, Minh Tâm Các cũng không thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Những người trong Ma giới đều cùng nhau kết hợp sức lực để phản công, đem huyết cổ thả vào thủy vực của U Hoàng, khiến cho tất cả mọi người từ một người đệ tử đi khắp nơi cứu mạng lại thành một ác ma ăn thịt uống máu người, có thể nói là vô cùng nhục nhã. Để bảo vệ sinh mạng của dân thường, sư phụ của Minh Tâm Các đã hạ lệnh phong tỏa sơn môn, đem hàng ngàn đệ tử của môn phái nhốt vào trong Tử Phong Hỏa, nghe nói bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết tới khoảng tận một tháng mới ngừng.
"Ta đã phải tốn không ít sức lực để phá vỡ phong ấn, thây sơn biển máu, oán khí tràn khắp nơi, cây trúc bên trong sớm đã chết héo. Chỉ có trận đồ Phong Sơn là chứa đầy kiếm linh của các đệ tử, ở giữa chính "Thanh Thiển" của y, dù sao lớp máu ở mặt trên cũng đã khô."
"Nếu có hậu nhân tới đây vào lúc này, xin hãy thông báo cho thiên hạ biết rằng đệ tử thứ một trăm bảy mươi sáu của Minh Tâm Các là Nguyệt Hoàng Mẫn đã cùng với toàn bộ trên dưới môn phái tuyên thệ ở đây, sẽ không bao giờ để những kẻ bị tà ma ám làm hại đến chúng sinh, lấy cái chết để giữ chính đạo" Đây là thứ mà y để lại trên phong ấn, nét chữ sau đó quá nguệch ngoạc. Có lẽ là...Y mất đi ý thức nên không thể nhìn thấy rõ.
Tạ Yến trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên cắn một miếng dưa hấu, nhưng đưa vào miệng chỉ cảm thấy chua xót: "...Chúng ta đi thôi."
"Mấy người ăn cùng dưa hấu năm đó giờ chỉ còn hai người chúng ta." Bồ Tân Tửu gật đầu trêu chọc, "Chà, tốt xấu gì tổ tiên nhà ta cũng từng là một kỳ nhân âm hiểu về nói hồ nói quỷ (*). Ta đang có ý định sau này khi nào sẽ viết thiên kí văn, để ghi lại từng giai đoạn trong cuộc đời của các ngươi... dù sao cũng phải có người nhớ kỹ. Ta đã nghĩ ra phần mở đầu rồi, 'Bốn người bọn ta, hơn hai mươi năm trước sinh ra với phong cảnh tươi đẹp. Một lần nữa gặp lại, năm tháng đều không làm phai tàn, bằng hữu của ta vẫn hơn hai mươi tuổi.'"
(*) nói hồ nói quỷ: ý ở đây là am hiểu bịa chuyện viết truyện...
Tạ Yến liếc mắt nhìn y một cái, rồi đưa một miếng dưa hấu cho y, cười mắng một cậu: "...Ngốc."
Bồ Tân Tửu cười đón nhận rồi cắn một miếng, liền thấy người nam nhân trước mặt hơi nheo mắt lại, vẻ mặt ảm đạm vô cùng: "Ta sẽ không chết... Ta không có kiếp sau, cũng không có mặt mũi đi xuống nhìn họ..."