Sau khi nghe đước tiền căn hậu quả của sự việc, Liễu chưởng môn im lặng hồi lâu không nói. Ông đưa mắt nhìn về phía chân trời, cuối cùng nhàn nhạt thở dài một tiếng: "Như Mi đã sớm thú nhận mọi chuyện, nhưng cuối cùng ta không nghĩ tới nàng vẫn là... Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình."
Rồi sau đó, trong số các đệ tử của Thiên Đô Hải Vân nghe đồn rằng Liễu Như Mi đã được chưởng môn bí mật ra lệnh canh giữ khu cấm địa, không xác định rõ ngày trở về.
Liễu Như Mi cứ như vậy mà biến mất, Thiên Đô Hải Vân không có nàng thì mọi thứ vẫn bình thường.
Chỉ có Liễu Thời Tân thì thầm nói với ông rằng mỗi ngày hắn sẽ vẽ một bức tranh chờ tiểu sư muội quay trở về, vẽ cho đến khi nàng ấy quay về.
Nhìn thấy dáng vẻ thề thốt của sư đệ, Liễu Cô Đăng cuối cùng không nỡ nhẫn tâm nói ra sự thật cho hắn biết.
Sau đó Tạ Yến muốn chạm vào viên đá thí luyện một lần nữa, nhưng các đệ tử quét dọn của Thiên Đô Hải Vân lại báo cho hắn rằng viên đá thí luyện đồng hành với các đệ tử của môn phái trong suốt bao nhiêu năm qua đã vỡ thành một đống bột trắng từ lúc nào không biết.
Chuyện này đã trở thành một bí ẩn chưa có lời giải đáp trong Thiên Đô Hải Vân.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
"Cô Đăng, nếu có một ngày ta lầm đường lạc lối thì ngươi nhất định phải ngăn ta lại." Tạ Yến ngồi vắt chéo chân trên nóc nhà, nửa thật nửa đùa mà nói.
"Ta sẽ không làm vậy." Liễu Cô Đăng thẳng thừng từ chối. Tạ Yến đang định cảm động huynh đệ tình thâm từ đáy lòng thì liền thấy hắn nghịch đá trong tay, nghiêm túc nói: "Ta không thể đánh lại ngươi, ta muốn gọi vị kia của ngươi đến ra tay."
"Sư huynh không nỡ đâu." Tạ Yến nhướng mày cười. "Lúc trước Liễu Như Mi nói ta có tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng mà ta không tin. Bởi vì có câu là tai họa để lại ngàn năm, ta cảm thấy bản thân mình sẽ sống lâu trăm tuổi."
Không ngờ vừa dứt lời liền thấy Giản Tố Ngu đang luyện kiếm ngoài sân bỗng nhiên buông xuống Tiêu Luyện, trịnh trọng gật đầu:"Có tai họa hay không, kẻ làm ác đều bị chém." Không biết tại sao hắn lại nghĩ tới lúc Tạ Yến bước vào hồ trong cấm địa, hình ảnh phản chiếu của hắn hình như có chút gì đó khác lạ...
Nguyệt Hoàng Mẫn đứng ở một bên cười trộm.
"Thật sự đồng ý?" Tạ Yến lẩm bẩm vài câu với vẻ mặt đau buồn, sau đó hắn đột nhiên nở nụ cười, rồi cúi đầu xuống khiến mọi người xem không rõ vẻ mặt hắn, "Vậy huynh phải nhớ kỹ, người giết ta chỉ có thể là huynh..."
Khi Tạ Yến còn dự định ở Thiên Đô Hải Vân thêm vài ngày nữa, Giản Tố Ngu nhận được phù truyền âm từ môn phái gửi đến. Dường như có việc gì rất gấp, Thương Thâm vội vã thúc giục bọn họ quay trở về nên sau khi thông báo cho Nguyệt Hoàng Mẫn, bọn họ liền thu dọn hành lí để chuẩn bị ít ngày nữa quay trở về núi.
Liễu Cô Đăng thay mặt chưởng môn của Thiên Đô Hải Vân sắp xếp một bữa tiệc để tiễn biệt bọn họ. Hôm ly biệt, hắn dẫn mọi người của Thiên Đô Hải Vân đến tiễn đưa bọn họ dưới cây tùng ngàn năm trấn phái.
"Lần sau các người tới, Thiên Đô Hải Vân nhất định sẽ chiêu đãi các ngươi bằng rượu túy giang hồ có niên đại xa xăm nhất." Liễu Cô Đăng hào phóng mà hứa hẹn.
Tuy thời gian không dài nhưng cũng không khó để nhận thấy được tình yêu thương mà Liễu chưởng môn dành cho con trai cả của mình, nói như vậy không bao lâu nữa, Liễu Cô Đăng sẽ trở thành chưởng môn đời kế tiếp của Thiên Đô Hải Vân. Nhìn thấy huynh đệ của mình có khí phách hăng hái như vậy, từ tận đáy lòng Tạ Yến vui mừng cho hắn: "Được rồi, đến lúc đó chúng ta không say không về."
Liễu Cô Đăng đột nhiên ôm lấy cổ Tạ Yến, khẽ liếc nhìn Giản Tố Ngu một cái, rồi mỉm cười thần bí: " Ta đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào trên người ngươi, đừng để ta thất vọng!" Hắn nở nụ cười xấu xa, trong lòng ngầm hiểu điều gì đó nhưng không nói ra chỉ vỗ vai của Tạ Yến.
"Vậy không theo ý của ngươi thì không được rồi, cứ chờ xem." Tạ Yến hiểu rõ nháy mắt với hắn.
Nguyệt Hoàng Mẫn cùng Liễu Minh Hồng trao đổi vài câu, cuối cùng đưa cho hắn vài bình đan dược Tụ Linh, cả đoàn người vẫy tay chào tạm biệt mọi người và sau đó bước chân lên đường về.
Việc đầu tiên Tạ Yến làm sau khi phong trần mệt mỏi quay trở về chính là bước thẳng đến cung Vũ Phong mà Thương Thâm đang ở, mà Giản Tố Ngu lại bị Diên Chiết Chỉ kéo về Thương Phong nói chuyện gần cả ngày.
"Tố Ngu, ta cảm thấy đệ sau khi ra khỏi môn phái đi một chuyến tựa như có vẻ hơi khác với lúc trước." Diên Chiết Chỉ nở nụ cười mang vài phần trêu chọc.
Giản Tố Ngu bất giác siết chặt chiếc ly trong tay, mờ mịt nhìn sư tỷ: "Thật sao?"
"Giống như..." Diên Chiết Chỉ liếc mắt tính tế đánh giá hắn một lượt, hai phần trêu chọc, tám phần nghiêm túc nói: "Giống như đệ có chút động tình, bởi vì Tạ Yến sao?"
"Không phải."
Diêu Chiết Chỉ cười trêu chọc một cái, tò mò hỏi, "Tính tình của Tạ Yến thật sự rất được lòng mọi người, đệ phủ nhận nhanh như vậy làm gì?"
Giản Tố Ngu: "..."
Tạ Yến đi thẳng đến Vũ Phong, nhưng lại bị những đệ tử quét dọn thông báo rằng sư tôn hình như có việc gấp phải đi xuống núi từ sáng sớm rồi.
"Xuống núi?" Tạ Yến không hiểu tại sao Thương Thâm vội vã triệu tập hắn quay trở về, rồi chính bản thân hắn lại không biết đã đi đâu, cũng thật là lạ, "Được rồi, đệ tiếp tục làm việc của mình đi."
"Vâng, đại sư huynh ".Đệ tử quét rác nghe lời lui xuống.
Không có sư tôn ở đây, có thể nói Tạ Yến vui mừng khôn xiết, không ai lôi hắn ra đánh, không ai phạt hắn đi gánh nước, ngay cả lớp học buổi sáng hắn cũng không cần đi. Hắn càng có thể tự do trốn ra khỏi núi, tận hưởng không khí nhộn nhịp ở thị trấn dưới chân núi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
Hôm nay hắn vừa mới từ dưới chân núi trở về, trên tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô, chuẩn bị phân chia cho các sư đệ sư muội trong môn phái, nhưng ở cửa núi hắn lại gặp một người.
"Lão bá, ngươi tới đây gia nhập môn phái sao?" Tạ Yến nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của ông ấy. Ở độ tuổi này... hình như hơi muộn để ông ấy bắt đầu tu tiên.
"Chàng trai trẻ, cháu biết đùa thật đấy, lão phu lớn tuổi rồi đã sắp xuống mồ rồi." Ông lão bị hắn chọc cười. Lúc này ông ấy mặc bộ y phục lụa màu nâu đen có đám mây thêu bằng chỉ bạc, đoán chừng gia cảnh của ông ấy cũng không tệ. Lúc này ông lão nhìn hộp đồ ăn được chạm khắc bằng gỗ đàn hương dưới tay mình, hoa văn tinh xảo, màu sắc sáng loáng, trái lại với sắc mặt ảm đạm của ông ấy. "Lão phu muốn đến gặp Khuyển Tử, nhưng nó..."
"Không gặp được? Có lẽ hắn đang bế quan. Khi người tu đạo có chút ngộ đạo thì sẽ đi bế quan để mong đột phá cảnh giới, thời hạn không đoán được... Nửa năm hoặc là một năm đều là chuyện bình thường." Tạ Yến cắn viên kẹo hồ lô, an ủi nói.
Ông lão thở dài thườn thượt, sau đó gạt đi nỗi đau thương trên mặt, cười với hắn: "Chàng trai trẻ, gặp nhau là có duyên, chén chè hạt sen này cho cậu."
"Chuyện này..." Tạ Yến khó xử nhìn thân thể run rẩy của ông lão đang bước xuống Đăng Thiên Thê (*).
(*) đăng thiên thê: cầu lên trời thường được các môn phái dùng làm thử thách đầu tiên để nhập phái.
Đăng Thiên Thê có hơn một ngàn bậc, nhớ tới lúc hắn mới nhập môn đã bò tới thở mệt hồng hộc, huống chi là một ông lão hơn bảy chục tuổi... Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
"Lão bá, cho cháu hỏi tên của con trai ngài là gì? Nếu cháu rãnh rỗi thì sẽ đưa chén chè hạt sen này tới tay cậu ta." Đột nhiên có luồng suy nghĩ lóe lên, Tạ Yến hô to. Chỉ mong không mất quá nhiều thời gian, nếu không chén chè hạt sen này để lâu sẽ không ăn được nữa.
Bước chân của ông lão dừng lại một chút, nhịn không được mà nói: "Có lẽ không thể chờ được.." Sau khi bước thêm hai bước, ông lão nhẹ nhàng nói: "Tố Ngu, khuyển tử tên là Tố Ngu, nhưng dù có ra sao, lão phu cũng cảm ơn lòng tốt của cậu."
Tố Ngu? Cha của Giản Tố Ngu? Tạ Yến cảm thấy hỗn độn trong gió. Từ từ! Hắn nên gọi cha của Tố Ngu như thế nào?
Lúc Tạ Yến cầm chén chè trên tay lao vào Thượng Trưng Phong, hắn vẫn còn thắc mắc trong đầu tại sao dáng vẻ của Giản Tố Ngu với vị lão bá kia lại khác nhau đến vậy. Mặc dù dựa vào đôi mày kiếm và cặp mắt sáng của lão bá thì có thể mơ mồ nhìn thấy được dáng vẻ anh hùng thời trẻ của ông ấy, nhưng cặp mày dài tuấn tú của Giản Tố Ngu có nhiễm một chút sát khí do nhiều năm luyện tập chuyên về kiếm đạo, đôi mắt sâu của hắn trong veo như sương mai trên núi, còn có cả đôi môi màu đạm như nước...Căn bản chẳng có tới một điểm giống nhau.
Tạ Yến suy nghĩ miên man, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người mà hắn đang nghĩ trong đầu đang xuất hiện ra trước mắt.
Giản Tố Ngu nhắm chặt mắt, hắn đang mặc y phục màu trắng ngồi lẳng lặng trên bể nước ao băng lạnh ngàn năm, toàn thân tràn đầy ý lạnh, khí chất tuyệt trần. Có lẽ do nghe thấy được tiếng động nên hắn khẽ cau mày lại, nhưng lúc tâm trí hắn buông lỏng một chút thì vũng nước dưới ao đột nhiên tụ lại thành một tầng băng, khẽ vang lên một tiếng.
"Sư huynh, sư huynh!" Tạ Yến nhấc chân lên, vội vã tránh né băng trận lan về phía mình.
Người ở trên ao bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi mắt sáng ngời nhưng tràn đầy khí lạnh như băng: "Chuyện gì?"
Thấy hắn để ý đến mình, giọng điệu của Tạ Yến cũng vui vẻ theo: "Ta nhận được sự ủy thác từ một người đến giao cho huynh một thứ, đây..." Tạ Yến đưa hộp thức ăn về phía trước, lải nhải nói: "Chè hạt sen. Tuổi Giản bá phụ đã lớn, nhưng ông ấy đã leo tới tận một ngàn bậc thang của Đặng Thiên Khê chỉ để đem chén chè hạt sen này cho huynh..." Hắn nói vô cùng trôi chảy, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt người đối diện sớm đã lạnh lùng, mím chặt đôi môi.
Một thanh kiếm mang đầy sát khí xông thẳng tới trước mặt hắn, chỉ trong chốc lát hộp thức ăn trên tay Tạ Yến liền bị chia năm xẻ bảy, thậm chí còn có không ít nước chè bắn lên mặt Tạ Yến, trong không khí còn vương chút mùi hoa sen mỏng manh.
"Tránh ra." Giản Tố Ngu nhắm mặt lại, lạnh lùng nói.
Nhìn chiêu thức hắn vừa ra có thể thấy là hắn đang giận, lại còn là cực kỳ phẫn nộ, Tạ Yến hô hấp hơi đình trệ, vừa kinh ngạc vừa tức giận lại vừa sững sờ, có chút hụt hẫng: "Sư huynh, ta vừa rồi mới nhìn thấy Giản bá phụ... "
"Đệ là gì của ta chứ?" Giọng nói lạnh như băng của Giản Tố Ngu tựa như còn mang theo một chút trào phúng, "Dựa vào gì mà quản chuyện của ta?"
"Ta..." Tạ Yến xoa gò má bị khí lạnh ở đây đông cứng của mình, hà chút hơi nóng vào đôi tay mình, có ý muốn giải thích, "Hay là huynh bình tĩnh một lát, sau khi bình tĩnh lại ta sẽ giải thích với huynh."
Nghe vậy, Giản Tố Ngu thực sự có bình tĩnh một chút, nhưng hắn không chút lưu tình nào mà mở miệng nói: "Si tâm vọng tưởng."
Si tâm vọng tưởng?....Là đang nói hắn sao? Tạ Yến theo bản năng nhìn xung quanh bốn phía, nhưng ở trên hồ băng rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ.
Hoá ra tất cả những gì Tạ Yến làm trong mắt hắn chỉ có bổn chữ... Si tâm vọng tưởng. Trong lòng Tạ Yến giống như bị ai đó đánh mạnh một cái, chẳng trách hắn có lấy lòng như thế nào thì người kia vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tựa như đang xem chê cười. Tạ Yến đột nhiên tỉnh ngộ, trong mắt khó tránh khỏi mang theo một chút ảm đạm, Cô Đăng nói đúng, người này là trích tiên, một trích tiên mặt lạnh vô tâm.
"Có một số chuyện trước đây huynh chưa từng nói với ta, nhưng ta vẫn muốn biết... " Tạ Yến hít sâu một nhưng lại bị khí lạnh sặc đến mức hô sặc sụa, đôi mắt đào hoa vốn tràn đầy tình ý trong quá khứ nay đã lắng xuống, " Huynh từng có một khoảnh khắc nào đó...động tâm chưa?"
Giản Tố Ngu sau khi nghe những lời như vậy bỗng dưng nhíu mày lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt yên lặng như vực sâu kia, nhưng y lại không trả lời được.
"Được rồi, ta hiểu rồi." Tạ Yến dứt khoát xoay người, nhìn đóa hoa lê tuyết trắng không biết bị gió thổi tới lúc nào mà nằm lăn lóc trên mặt đất, hắn cười khổ một tiếng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
"Tạ Yến, ta..." Người phía sau lưng bỗng nhiên lên tiếng nhưng lại không nói ra điều gì.
Tạ Yến đợi một hồi cho đến khi ngọn lửa vừa bừng cháy trong lòng từ từ dập tắt, mới có vẻ thoải mái nói: "Không có thì không có, có gì mà khó nói chứ... Vậy sau này đệ không quấy rầy huynh nữa."
Nhưng kỳ lạ thay hắn còn có tâm trạng lo lắng rằng Liễu Cô Đăng sẽ vì thua cuộc mà bồi hết của cải, Tạ Yến tự cười chế giễu, quay đầu nhìn sư huynh lần cuối.
Nhưng người trước mặt càng lúc càng xa cách hắn, càng lúc càng mờ mịt cho đến khi nó biến thành một vầng sáng trắng chói mắt, cuối cùng vầng sáng này chậm rãi biến thành ánh nắng mặt trời chói chang vào giờ ngọ, chiếu vào người khiến hắn thiếu chút nữa không thể mở mắt.
"Ngươi không có việc gì để làm hay sao mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt trời?" Bên người hắn bỗng xuất hiện một người mặc chiếc áo choàng dài màu đen tuyền, trên mặt đeo chiếc mặt nạ Quỷ Tu La màu đỏ sậm lớn. Sau lưng y là một trạm nghỉ ngơi cho người đi kẻ lại, có tiếng thét to, âm thanh bàn tán và tiếng va chạm không ngớt của ly chén.
"Ta vừa mới nhớ tới một ít chuyện cũ của mười năm trước, Bồ Tân Tửu...Đã mười năm rồi." Tạ Yến cúi đầu uống cạn một ngụm nước trong trong chén. Hắn lén dùng ánh mắt nhìn người bên cạnh trên lưng đang mang theo thanh kiếm Tiêu Luyện, ngoại trừ tấm lụa tuyết trắng kia, người này không có một chút nào thay đổi.
Không ngờ Giản Tố Ngu tập trung nhìn chằm chằm vào hắn, thoáng chốc hai ánh mắt giao nhau, nhưng người đối diện không nói gì.
Vừa lúc này sau lưng vang lên giọng nói của người phục vụ đem đồ ăn lên khiến Tạ Yến dời mắt đi chỗ khác.