"Ha? Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn luôn không mở miệng nói, ra là ở tự nghĩ cách để lấy tay áo ta?" Tạ Yến trêu chọc nói. Vào lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt này Tạ Yến liền nhận ra, đây không phải là thư sinh ở chân núi lôi kéo mình đoán mệnh sao, còn dẫm lên một chân của hắn nữa?
"A? Như Mi ngươi cùng Tạ sư huynh có quen biết?" Liễu Minh Hồng không hiểu ra sao mà nhìn biểu tình xuất sắc ngoạn mục hai người.
Còn muốn tay áo hắn?! Liễu Như Mi tuy là nữ tử, nhưng cũng là người kế thừa Thiên Bạch Vân Hải, tính tình hào sảng cùng với...... Táo bạo. Nàng rút bội đao bên hông ra, thừa lúc Tạ Yến còn không có phản ứng lại liền bay nhanh tới chém mấy chiêu, chém lấy ống tay áo Tạ Yến.
"Xẹt Xẹt" một trận đao phong xẹt qua, ống tay áo rộng trên trường bào màu trắng của Tạ Yến liền bị xé rách, rơi trên mặt đất.
"Cầm đi, đưa cho vị ít nói chuyện kia của ngươi, không cần cảm ơn." Liễu Như Mi hừ lạnh một tiếng, xoay người kéo lại trường bào màu tím đậm lên, bên hông treo khối lá ngọc bích ở không trung lắc qua lắc lại, bước chân đi ra ngoài.
"Nàng khá biết điều, ngươi nói sư huynh có thể hay không nhận nó đây?" Tạ Yến thu hồi tầm mắt ở khối ngọc kỳ lạ trên người nàng lại, nhíu mày nhìn ống tay áo bị rách rơi trên mặt đất, hỏi Liễu Minh Hồng.
"Haha? Chắc là Giản sư huynh sẽ tặng ngươi quà đáp lễ là một bộ trang phục của Phái Huyền Âm đi."
"Cũng đúng..." Thiên Đô Vân Hải vốn nổi danh là bát quái, Tạ Yến một chút cũng không kinh ngạc khi mọi người đều biết hắn thích Giản Tố Ngu, không nói nữa, không chút nữa lại bị mang đi, Tạ Yến vội vàng chuyển đề tài: "Này, cô nương này là vị nào?"
"Nàng là Như Mi, ta luôn cho rằng các ngươi đều biết chứ, lớn lên rất đẹp đúng không. Nàng là tiểu sư muội được yêu quý nhất ở Thiên Đô Vân Hải, cùng cha của nàng cũng chính là chưởng môn tiền nhiệm, với rất nhiều thành tựu lớn, rất có kỳ nghệ trong việc tính mệnh, người ta thường gọi là "Tiên sư đoán mệnh"."
"Tiên sư đoán mệnh?" Tạ Yến nhớ tới nàng giả trang thư sinh ở dưới chân núi hồ ngôn loạn ngữ, nhịn không được nghi ngờ: "Thật là linh nghiệm à?" Không phải là bọn bịp bợm giang hồ chứ?
Liễu Minh Hồng dùng sức gật gật đầu: "Thật linh, môn phái nếu là có sự tình trọng đại, cha ta cũng sẽ kêu nàng bói toán một phen. Tạ sư huynh nếu là muốn bói một quẻ, chỉ cần đối với nàng kêu một câu 'một ngày một quẻ' là được. Bởi vì một người một ngày chỉ có một quẻ, nhiều hơn liền không linh."
"Vậy nàng vì sao lại cho ta xem cái này?"
"Thiếu chút nữa đã quên chính sự." Liễu Minh Hồng mặt trắng bạch: "Đại ca té xỉu."
"Té xỉu? Ngày hôm qua hắn uống không ít..."
"Nghe nói tình huống rất nghiêm trọng, cha cả người đều ưu sầu, trực tiếp đem đại ca chuyển tới trong từ đường."
Liễu Cô Đăng tình huống xác thật không hề lạc quan.
Khi nói lời này Nguyệt Hoàng Mẫn nhăn mặt lại, nhíu mi: "Từ khi từ Thành Tam Giang đi ra, sắc mặt của hắn đã không đúng lắm. Thời điểm ta hỏi hắn, hắn lại chối nói rằng chính mình không có việc gì."
"Đừng lo lắng, thân thể hắn vốn tốt, còn nói muốn thay chúng ta chắn lôi kiếp, ta luôn ghi nhớ ở trong lòng." Tạ Yến trấn an nói.
Lúc sau, Tạ Yến cũng đi theo đến từ đường Liễu gia nhìn thoáng qua. Từ đường ánh nến sáng rực, mỗi bốn góc đều có bốn cái trụ lớn, bên trong thờ phụng liệt tổ liệt tông Liễu gia cùng với vì các vị tổ tiên đã cống hiến lớn cho Thiên Đô Vân Hải. Mà Liễu Cô Đăng không hề động đậy nằm ở trên đài giữa đại đường, nếu không phải còn có hô hấp, hắn còn cho rằng người nằm ở đó chính là một thi thể.
"Cha, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, đại ca nơi này có ta trông coi là được." Liễu Minh Hồng đỡ một vị lão nhân, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
Tạ Yến giương mắt đánh giá bộ dạng ba người phụ tử bọn họ, rõ ràng Liễu Cô Đăng mang phong thái tuổi trẻ của phụ thân hắn, còn Liễu Minh Hồng bộ dáng có chút ôn nhuận, chắc là giống mẫu thân.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhưng mà ái tử bị liên luỵ, Liễu Hạo mấy ngày nay phảng phất đã già thêm mười tuổi, hắn không thiết tha liếc nhìn Liễu Cô Đăng một cái, vỗ nhẹ tay trấn an Liễu Minh Hồng, gật gật đầu rời đi.
"Còn chưa tỉnh?" Tạ Yến nhẹ giọng dò hỏi, chỉ thấy Liễu Minh Hồng bất đắc dĩ lắc đầu: "Nguyệt Hoàng Mẫn suy nghĩ biện pháp, không có việc gì. Tính tình ca ca ngươi còn không biết sao? Hắn sao có thể nằm yên một chỗ được?"
Nếu là ngày thường, người luôn luôn hoạt bát như Liễu Cô Đăng nằm ở trên đài mà không nhúc nhích chỉ sợ so giết hắn còn khó chịu hơn. Hiện tại hắn nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, khó chịu lại là mọi người. Tạ Yến đứng ở cửa, ngửa đầu thở dài, bên trong quá mức nặng nề.
Bên cạnh cửa Liễu Như Mi đối diện với nam tử trước đây ngả ngớn, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nghĩ lại chính mình cần trù tính việc canh cánh trong lòng, trên mặt nàng hiện lên chút không kiên nhẫn sau đó liền rời đi, lại nghe thấy thanh âm phía sau của cái người hít thở không thông kia từ từ nói: "Mỗi ngày một quẻ."
"Nghe nói ngươi tính rất chuẩn, ta muốn biết Cô Đăng khi nào tỉnh lại." Tạ Yến nhìn Liễu Cô Đăng, có chút lo lắng. Trước kia hắn cũng không tin mấy thứ này, nhưng là hiện tại Nguyệt Hoàng Mẫn đều bó tay không có biện pháp, thử xem cũng không sao.
Không biết từ đâu biến ra một hộp tính trù Liễu Như Mi hạ cây quạt trên tay, hướng về phía Tạ Yến giơ giơ cằm, ý bảo hắn bốc một cây.
Đầu ngón tay Tạ Yến mới vừa đụng tới tính trù liền bị Liễu Như Mi đoạt qua đi.
Như là cảm thấy tự không giống nhau, nàng cau mày nhìn kỹ nửa ngày, sau đó đem cái thẻ kia thu trở về, tức giận mà ném ra cái quẻ có kết quả đã tính nhiều lần, nói: "Mấu chốt còn không phải xem ngươi?"
Ngơ ngẩn một lát, Tạ Yến cảm thấy này thiếu nữ tám phần là vì trêu ghẹo hắn, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi tính không ra, kia giúp ta tính..."
Lời còn chưa dứt, đã bị một trận cuồng phong mạnh mẽ giam cầm ở trên tường, thiếu nữ híp mắt dùng chuôi đao chống cạnh mặt nam tử, thấp giọng uy hiếp nói: "Mỗi ngày một quẻ, không thể nhiều hơn."
Sao vừa thấy, tuấn nam mỹ nữ, là hình ảnh hết sức đẹp mắt, nhưng người trong cuộc lại là không cảm thấy như vậy.
"Cái tên đăng đồ tử này, dám khinh bạc tiểu sư muội!? Mau buông tay!" Không biết từ nào Liễu Thời Tân nhảy ra một phen đem hai người tách ra, đem Liễu Như Mi bảo hộ ở sau người, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Tạ Yến.
Với đôi mắt này của ngươi, làm sao mà lớn lên được? Tạ Yến nhướng mày, nhịn không được ra tiếng sửa lại lời nói: "Làm ơn, là nàng khinh bạc ta. Người trên Thiên Đô Vân Hải các ngươi luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, nàng thấy ta lớn lên đẹp, liền muốn tới gần xem cẩn thận, sau đó liền đem ta ấn ở trên tường. Đều do ta lớn lên quá anh tuấn, ta có thể làm sao bây giờ? Ta cũng thật bất đắc dĩ."
Liễu Như Mi nội tâm một mảnh hỗn độn, chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Tạ Yến từ trước đến nay hành sự quái đản, ra tay tàn nhẫn, lần trước bị hắn dùng lửa đốt tóc giáo huấn làm hắn cả đời khó quên, ở trong môn phái bị cười nhạo một thời gian. Trông thấy Tạ Yến trên mặt đầy ý cười, Liễu Thời Tân ức chế không được mà run lên một chút, trong lòng nhút nhát. Nhưng mà nghĩ lại, hiện tại đây là ở địa bàn nhà mình, hắn có thể đem mình làm ra chuyện gì? Vì thế lưng lại thẳng lên, ương ngạnh nói: "Nói bậy gì đó? Tiểu sư muội là một nữ hài tử có thể đem ngươi làm như vậy sao?"
"Không cần nhiều lời, ta có việc đi trước." Liễu Như Mi đẩy hai người ra.
Tạ Yến lười đến nghe hai người ríu rít trốn chạy trối chết, như là người ngoài xem chuyện vui tổn hại danh dự. Tạ Yến gật đầu liền đem cái nồi này ẵm trên lưng "Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao" bộ dạng ăn chơi trác táng: "Hahaha là ta khinh bạc nàng, là ta thấy nàng xinh đẹp, nên mới muốn xem xem."
"Khụ khụ khụ." Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận kịch liệt ho khan, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Bỗng nhiên Tạ Yến giống như gà trống bị bại trận, đầu gục xuống, im như ve sầu mùa đông. Hắn thật cẩn thận mà xoay đầu, liếc mắt một cái liền thấy Giản Tố Ngu dáng người cao gầy,, nhịn không được hướng về phía người bên cạnh là Nguyệt Hoàng Mẫn đưa mắt ra hiệu: Hắn tới đã bao lâu rồi?
Nguyệt Hoàng Mẫn chớp chớp mắt: Thật lâu rồi.
Tạ Yến giương giương cằm: Đều nghe được?
Nguyệt Hoàng Mẫn gật gật đầu: Toàn bộ.
Xong rồi, Liễu Như Mi để lại cho hắn quẻ "Phong lưu đa tình, đào hoa rải khắp nơi" sợ là một chốc một lát không rửa sạch sẽ được, Tạ Yến trong lòng kêu khổ.
Nhìn thấy bộ dạng Tạ Yến trong nháy mắt suy sụp xuống, Liễu Thời Tân trong lòng vui vẻ, vốn định mở miệng trào phúng một phen, kết quả vừa thấy thủ đồ trong lời đồn của Phái Huyền Âm trên mặt đều viết "Chớ chọc ta" thần sắc lạnh lùng, lại không khỏi mà im lặng, thấy không ai chú ý đến chính mình bèn cất bước lui lại. Tuy rằng không thừa nhận, nhưng từ đáy lòng hắn sợ hãi Giản Tố Ngu, kỳ thật cũng không phải rất nhiều, chỉ là một chút thôi...
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Giản Tố Ngu vẫn luôn không nhìn Tạ Yến, tầm mắt hắn thật ra dính vào trên người Liễu Như Mi, như suy tư điều gì. Thẳng đến lúc Nguyệt Hoàng Mẫn hỏi một câu: "Giản đạo hữu, trên cổ ngươi là bị muỗi cắn sao? Có cần thuốc mỡ bôi không?" Mới hồi phục tinh thần lại.
"Không...... Không cần." Bị Nguyệt Hoàng Mẫn một câu nhắc nhở, không khỏi nhớ tới đêm qua, tai Giản Tố Ngu nhiễm đỏ một chút, kéo cổ áo lên che khuất dấu vết.
"Các ngươi tới đây chính là bởi vì sự tình của Cô Đăng?" Thấy tầm mắt Giản Tố Ngu không chia cho hắn một tí tẹo, Tạ Yến bắt đầu nói chuyện chính sự, nóng lòng mà nhìn hai người.
"Bị tà khí nhập vào thân, hỏa hồn bên vai trái Liễu Cô Đăng bị thổi tắt." Nguyệt Hoàng Mẫn thở dài: "Cho nên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh."
"Không có khả năng!" Liễu Minh Hồng phản bác nói: " Đại ca ta tu vi cao thâm, sao có thể bị tà khí nhập thân? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là các ngươi ở Thành Tam Giang gặp được yêu ma quỷ quái gì khó giải quyết......" Hắn ngơ ngẩn, vẻ mặt mờ mịt.
Tạ Yến suy tư một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Là khi đó?" Khi đó Liễu Cô Đăng vì Tạ Yến có thể phóng thích Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đã đem một thân tu vi của chính mình đều độ cho hắn.
Nguyệt Hoàng Mẫn cho hắn một thần sắc khẳng định, mang chút xin lỗi: "Là ta không tốt, không thể bảo vệ các ngươi."
"Không có việc gì, hiện tại không phải thời điểm truy cứu sai lầm. Hoàng Mẫn, ngươi có biện pháp nào không?"
"Ta cùng với U Hoàng sư tôn thông qua thông linh." Nguyệt Hoàng Mẫn mím môi: "Liễu Cô Đăng thọ dương chưa hết, nhưng yêu cầu một người dùng thần hồn hỏa của mình đi dẫn dắt hồn hỏa trên vai trái hắn. Các ngươi trước hết nghe hết lời ta nói đã, việc này hết sức hung hiểm, hơi có sai lầm, hai người đó sẽ bị hồn phi yên diệt." Kỳ thật là ba người còn có người thi pháp kia, nhưng Nguyệt Hoàng Mẫn không tính toán nói cho bọn họ.
"Ta......"
"Ta!"
"Ta."
Trong lúc nhất thời trong phòng vang lên ba người thanh âm.
Liễu Minh Hồng vì chính đại ca mình xung phong nhận việc, Tạ Yến một chút đều không kỳ quái, nhưng là sư huynh nhà mình cùng Cô Đăng giao tình cũng không có bao sâu, như thế nào sẽ nguyện ý vì hắn mà gặp nguy hiểm. Hắn hơi nhướng khóe mắt, liếc mắt nhìn Giản Tố Ngu một cái, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn.
Chỉ thấy Liễu Minh Hồng sợ hãi mà nhìn hắn, muốn nói lại thôi, Tạ Yến cũng không vội, duỗi cái eo, từ từ mà nhìn Giản Tố Ngu, nói lời xác thật đối với Nguyệt Hoàng Mẫn: "Cô Đăng còn hôn mê, Minh Hồng nếu lại xảy ra chuyện gì, Thiên Đô Vân Hải sẽ không chịu nổi; sư huynh là thủ đồ của Phái Huyền Âm, nếu xảy ra chuyện, chỉ cần có một phần vạn khả năng nguy cơ, đối với Phái Huyền Âm mà nói đều là một tổn thất lớn, ta và ngươi không giống nhau, không có gánh nặng gì, rõ ràng ta mới là người được chọn tốt nhất."
"Không được." Giản Tố Ngu lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
"Tại sao lại không được?" Tạ Yến nhịn không được cãi cọ: "Cữu cữu nói ta từ khi sinh ra tới nay luôn mang Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên người, nhưng hồn phách không tiêu tan, các ngươi cùng ta tranh cái gì chứ? Hoàng Mẫn ngươi nói có phải hay không?"
Nguyệt Hoàng Mẫn muốn nói lại thôi, như lại cam chịu, chỉ là trong mắt Giản Tố Ngu chưa tia lạnh lẽo, đông cứng mà lặp lại một lần: "Không được."
Ánh mắt kiên định tựa muốn đem Tạ Yến đóng băng do giá rét.
"Được, ý ta đã quyết, Cô Đăng là huynh đệ của ta, xảy ra chuyện gì ta không thể sống chết mặc bay." Tạ Yến bỗng nhiên nhớ tới mới vừa rồi cùng Liễu Như Mi bói một quẻ, Liễu Cô Đăng tỉnh lại mấu chốt đó là do hắn, nha đầu này giống như không có nói sai......
Đi ra tới sân Liễu Như Mi dừng lại bước chân, vuốt ve cái thẻ trong tay lại nhìn thoáng qua: "Tạ Yến......"
Cái thẻ phía trên thế nhưng là trống.