Editor: Ngonhinlalien
Beta: Jenny Thảo
Mọi chuyện chấm dứt, khi đoàn người trở về nhà trọ thì đã sớm kiệt sức.
Sau một lúc lăn lộn, mặt trời đã sớm mọc lên từ phía Đông, một tầng mây u ám lại che phủ bầu trời, nhìn dáng vẻ như lại chuẩn bị mưa.
Mày Giản Tố Ngu nhíu chặt, vẻ mặt cảnh giác nhìn Ôn Vô chằm chằm, cầm kiếm đến trước mặt Ôn Vô, chắn đi tầm mắt đang nhìn Tạ Yến của hắn. Nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt thanh tú của Ôn Vô chứa đầy ẩn ý.
Bồ Tân Tửu cảm thấy dường như mình đã làm sai chuyện gì, trên người hắn vẫn là quần áo màu tím đậm chỉ đệ tử Thiên Đô Vân Hải mới có, sắc mặt ủ rũ cụp đuôi giống như quả cà tím bị chà đạp đi theo phía sau Liễu Cô Đăng. Sắc mặt Liễu Cô Đăng thì cực kỳ khó coi.
Mọi người đều không nói chuyện, không khí vô cùng nặng nề.
"Có chuyện gì với các ngươi vậy? Vừa đi ra từ bãi tha ma à?" Vừa bước vào quán trọ, Hoàng Mẫn đã chạy ra đón, quái lạ nhìn dáng vẻ mệt mỏi chật vật, mặt xám mày tro của mọi người, nói tiếp: "Ta tỉnh dậy, đều không thấy các ngươi."
"Bốp..." Đột nhiên, Liễu Cô Đăng giơ tay lên, tát vào mặt Bồ Tân Tửu, dường như đã nhịn rất lâu rồi: "Chuyện gì xảy ra? Ngươi hỏi hắn! Lúc trước, ta thấy hắn không biết còn sống hay đã chết nằm trên chỗ nước cạn, đáng lẽ ra ta không nên để Minh Hồng mang hắn về!" Hắn sử dụng mười phần sức lực của mình vào một cái tát này, âm thanh phát ra cực kỳ vang dội. Giản Tố Ngu nhìn một cái thì thấy một bên má của Bồ Tân Tửu đã sưng lên.
Tạ Yến vội tiến lên giữ chặt lấy người nào đó đang cực độ giận dữ, chịu đựng trên vai bị ăn mấy đấm, nhịn xuống vị tanh đang chực trào trong miệng: "Ngươi bình tĩnh, bình tĩnh!"
"Liễu Cô Đăng, ngươi phát điên gì vậy? Ngươi đánh hắn đến tàn phế đi, người trị thương cũng không phải ngươi!" Nguyệt Hoàng Mẫn hét lớn, tay phải cầm dù lên, chặn lại một quyền đang giơ lên của Liễu Cô Đăng.
Một đệ tử có thiên phú, tài năng, đầy hứa hẹn, tiền đồ sáng chói, lại đột nhiên biến thành quỷ tu, cũng không phải một quỷ tu bình thường. Việc này nếu xuất hiện ở trên người của môn phái chính đạo sẽ rất khó coi. Hơn nữa trong luật lệ luôn nghiêm ngặt của Thiên Đô Vân Hải, không chỉ khó coi, quả thực là giống như đang sống yên ổn thì bị mấy cái tát vậy, mất mặt xấu hổ.
Bồ Tân Tửu được Nguyệt Hoàng Mẫn bảo vệ phía sau, hắn che lại má bị đánh ra năm ngón tay của mình, cũng không giải thích, không rên một tiếng, ánh mắt tránh né.
"Chỉ có trải qua ba đời đều nhận lấy mọi ánh nhìn xem thường của người đời, nhìn rõ thế gian ấm lạnh. Hơn nữa dưới tình huống mỗi một đời phải trải qua đau đớn, thống khổ, cực đoan lại không cam tâm tình nguyện chết đi. Về sau mới có khả năng tụ tập tới những oán khí ba đời, hóa thành Quỷ Vương đứng đầu trăm quỷ." Ôn Vô vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng buồn bã nói: "Chỉ cần hắn nói một câu, liền có vô số quỷ nhỏ nghe theo mệnh lệnh của hắn, hút khô tinh khí trên người của ngươi, người sống bị vạn quỷ xé nát phân thây ăn mà chết, ngươi vậy mà đánh hắn."
"Quỷ Vương?" Hai mắt Giản Tố Ngu nâng lên, theo bản năng nắm chặt Tiêu Luyện trong tay.
Nghe đến đây, Liễu Cô Đăng tức đến phổi cũng sắp phát nổ, hắn rít gào nói: "Ta không quan tâm hắn có phải là Quỷ Vương hay không. Lão tử dạy dỗ sư đệ, ngươi muốn xen vào?" Hắn tránh thoát khỏi gông cùm của Tạ Yến, lại tung một quyền lên cằm của Bồ Tân Tửu.
"Liễu Cô Đăng!" Nguyệt Hoàng Mẫn vội vã trừng mắt liếc hắn.
Bồ Tân Tửu bị hắn đánh một quyền, mắt hoa lên, quay đầu đi, tóc tai trên đầu tán loạn, hắn kịch liệt ho khan vài tiếng, phun ra một búng máu tươi.
"Cô Đăng, sao ngươi không chờ nghe hắn giải thích một chút?" Tạ Yến vội vàng ngồi xổm xuống, đè lên vết thương trên mái tóc Bồ Tân Tửu. Trong nháy mắt, có một ánh sáng màu vàng xẹt qua trước mặt, ẩn vào cổ áo của Bồ Tân Tửu.
Liễu Cô Đăng thu tay lại, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
"Thì ra nó ở trên người của ngươi..." Đầu ngón tay của Ôn Vô hiện lên linh lực dạng tròn, một trận gió xẹt qua trước mặt, lập tức cắt qua cổ áo của Bồ Tân Tửu.
Một loại trang sức màu vàng lộ ra, hình bầu dục, rực rỡ lung linh... Hiển nhiên không phải vật bình thường.
Thoáng chốc hấp dẫn chú ý của mọi người.
"Đây là cái gì?" Tạ Yến hỏi.
Động tác Ôn Vô muốn lấy đi, lại bị kiếm của Giản Tố Ngu chặn lại, hắn cũng không giận, tươi cười đầy ẩn ý nhìn về phía Liễu Cô Đăng: "Sư đệ này của ngươi, thật không đơn giản."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Ta không biết đây là cái gì." Thấy mọi người đều đang chờ hắn trả lời. Bồ Tân Tửu ho khan vài tiếng, thở ra một hơi, nghiêm túc chuyển đầu nhìn sang Liễu Cô Đăng, gian nan nói: "Sư huynh, huynh hãy tin đệ, đệ... Nhập môn thông qua rèn luyện của Thiên Đô Vân Hải, cũng chưa từng lén tu luyện bước vào con đường tà tu, thật sự."
"Khi mẫu thân đệ còn sống, đệ đã từng nghe nàng nói, tổ tiên nhà họ Bồ của đệ có một người đặc biệt yêu thích nói nhảm nói quỷ. Hắn suốt ngày viết chuyện làm bạn cùng với quỷ quái. Nghe nói, ngày cuối cùng chết vì bệnh đó, hắn bị Thiên Cẩu (*) cắn. Tất cả mọi người trong thành đều nghe thấy tiếng vạn quỷ kêu khóc thê lương."
(*) Thiên Cẩu (tiếng Nhật: Tengu): Là một loại sinh vật huyền thoại được tìm thấy trong tín ngưỡng dân gian Nhật Bản và cũng được coi là một loại thần trong Thần Đạo (kami) hoặc yokai (yêu quái) có hình dáng một loài chim săn mồi, và chúng được mô tả với đặc điểm pha lẫn giữa chim và người theo truyền thuyết. Bên Trung Quốc tên sinh vật này được lấy từ một con quỷ với hình chó (nguồn: Wikipedia)
"Từ đó trở đi, người nhà họ Bồ của đệ thường thường có thể nhìn thấy một vài thứ quái dị mà người bình thường không thể thấy, đệ cũng có thể. Khi sinh ra, đệ đã có viên ngọc này, nhưng chưa từng có ai nói với đệ đây là vật gì và dùng để làm gì."
"Nếu đệ có nửa câu không thật, đệ sẽ bị sét đánh chết."
"Đại sư huynh, đệ... đệ thật sự không biết gì hết. Dù là vì Minh Hồng, đệ cũng sẽ không tự ý sử dụng những cấm thuật này."
Biểu tình trên mặt Liễu Cô Đăng nhẹ hơn không ít, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Nhìn sắc mặt của hắn, Nguyệt Hoàng Mẫn lấy ra mấy bình thuốc, nhẹ nhàng xoa lên mặt Bồ Tân Tửu: "Mỗi ngày bôi một lần."
"Được rồi." Tạ Yến quan sát sắc mặt của mọi người, hoà giải, nói: "Bình thường đối xử thế nào thì vẫn như thế ấy đi, đạo tu chưa chắc sẽ không có ý xấu, yêu ma quỷ quái cũng chưa chắc không có ý tốt. Quỷ Vương thì làm sao? Tân Tửu lại không giết người, phóng hỏa, mưu hại người, sư phụ ta nói, quỷ tu cũng có thể phi thăng thành tiên, vẫn là trăm sông đổ về một biển thôi."
Giản Tố Ngu lắc đầu không đồng ý nói: "Không thể để nỗi lo này nảy mầm, đề phòng cẩn thận."
"Này? Sư huynh!" Tạ Yến sốt ruột vội vàng đưa mắt ra hiệu cho hắn, cắt đứt lời tiếp theo của hắn.
Giản Tố Ngu thấy hắn ra hiệu, thật đúng là quên luôn những lời mình chuẩn bị nói, lẳng lặng ngậm miệng.
"Đại nhân, sao các ngươi lại đứng ở cửa vậy?" Bỗng tiếng nói của Tiểu nhị quán trọ truyền đến.
Ôn Vô dựa vào cánh cửa, bình tĩnh ung dung thưởng thức biểu tình hoảng sợ của bọn họ.
"Không phải ngươi..." Đã chết sao? Liễu Cô Đăng đúng lúc nuốt trở lại câu nói tiếp theo, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ. Quần áo trên người hắn còn lưu lại vết máu mà tiểu nhị quán trọ lao đầu từ tường thành xuống bị thương. Lúc đó, rõ ràng đã nhìn thấy người này bởi vì mất máu quá nhiều nên tim đã ngừng đập, không còn thở.
Trên đầu Tiểu nhị quán trọ còn quấn băng thật dày, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không giống như hôm qua, không có chỗ nào không bình thường. Hắn ngượng ngùng gãi đầu: "Khiến các đại nhân chê cười. Ngày hôm qua, tiểu nhân ngủ không cẩn thận ngã từ trên giường xuống, đầu đập vào chân giường... Ha ha, liền thành như này."
"Chỗ ta có chút thuốc trị thương, Tiểu nhị, ngươi cầm lấy dùng đi." Nguyệt Hoàng Mẫn không biết gì, có ý tốt đưa bình thuốc cho Tiểu nhị quán trọ, người sau liên tục cảm ơn.
Chính mắt nhìn thấy quá trình người chết, lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt ngươi, cười với ngươi.
Tất cả mọi người chỉ thấy sau lưng lạnh toát.
Ôn Vô đột nhiên cầm trường kiếm lên, đi ra bên ngoài, hắn quay đầu, nhìn về phía Tạ Yến, gật đầu một cái: "Tạ Yến, nhớ kỹ lời nói của ta."
"?" Tạ Yến bị điểm danh mà không hiểu ra sao.
... Ôn Vô có nói qua gì sao?
Nguyệt Hoàng Mẫn nhìn bóng dáng màu xanh đi xa, nói: "Đạo trưởng thần bí này có nói qua chuyện gì sao?"
Ta van ngươi, ta cũng muốn biết được không? Tạ Yến nhận lấy ánh mắt nhìn chăm chú đầy soi xét của mọi người, bất đắc dĩ nói: "Không biết, ta không hiểu lắm. Hình như hắn nói, đây là tòa thành chết, lại nói mỗi người ở đây đều bị mưa lửa thiêu đốt. Còn có, ta thực chất không thể cứu được bất kỳ ai... Còn nhắc tới chuyện, khi chúng ta vừa bước vào tòa thành này liền chết rồi..."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Này... Là lời linh tinh hỗn loạn gì?" Vẻ mặt Liễu Cô Đăng mờ mịt.
"Tiểu nhị." Đột nhiên Giản Tố Ngu gọi Tiểu nhị cầm một bình trà nóng đang khập khiễng đi ra: "Chân của ngươi còn đau không?"
Tiểu nhị quán trọ bị gọi lại, tươi cười rạng rỡ, cười lên lại động tới vết thương trên trán, hít vào hai cái: "Đa tạ đạo trưởng ban thuốc, đã tốt lên nhiều. Hiện tại một hơi xách hai xô nước lớn lên lầu cho khách cũng sẽ không bị đau."
"Câu trả lời này hình như rất quen tai..." Nguyệt Hoàng Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối.
"Hình như ta đã hiểu ra ý của Ôn Vô!" Câu trả lời quái dị và câu nói không thể hiểu được của Ôn Vô, trong đầu Tạ Yến chợt loé: "Nguyên nhân tòa thành này được gọi là thành nhiều năm không người ở, là bởi vì những người ở trong thành đều lặp đi lặp lại sinh hoạt mỗi ngày, mỗi ngày mỗi năm đều như vậy, giống như năm tháng chưa từng để lại dấu vết ở chỗ này."
Nguyệt Hoàng Mẫn đánh giá biểu cảm khác nhau của mọi người, nói: "Tối hôm qua ta ngủ, có phải đã bỏ lỡ chuyện gì hay không?"
"Bỏ lỡ bí mật của tòa thành này." Liễu Cô Đăng nâng má lên, như suy nghĩ gì mà nhìn chăm chú Tiểu nhị quán trọ đang khảy bàn tính, nhỏ giọng nói: "Cho nên nói, ngày hôm qua Tiểu nhị quán trọ đã chết, hôm nay lại sống lại và trở về quán trọ, đúng không?"
"Hôm nay lại là một ngày mới." Trong lòng Giản Tố Ngu hiểu rõ, quay đầu nhìn trời đang mưa: "Ngoại trừ ngày đó chúng ta vào thành. Về sau vẫn luôn ở đây lặp lại những ngày đó."
Bồ Tân Tửu thêm một câu: "Vì vậy, nếu không có bất kỳ chuyện bất ngờ nào xảy ra, chờ đến khi trên trời xuất hiện chuyện mưa lửa rơi xuống. Tiếp đó cả nhóm xác sống sẽ đến chỗ sông đào bảo vệ thành để nhảy sông tự sát, đúng không?"
Nguyệt Hoàng Mẫn yên lặng nghe bọn họ nói, tựa hồ đã thu nhặt xong tin tức, sắp xếp rõ ràng, nhìn ra được chân tướng, nói: "Vậy chúng ta phải làm sao đây? Nghe ý của Ôn đạo trưởng nói, có vẻ như không muốn chúng ta hành động thiếu suy nghĩ."
"Vậy không cần hành động thiếu suy nghĩ." Liễu Cô Đăng vỗ bàn, khẳng định nói: "Tu vi của Ôn Vô sâu không thể lường được, chỉ sợ chúng ta không thể tìm ra tung tích của hắn. Nếu ta đoán không lầm, bây giờ hắn đang ở chỗ của tên đầu sỏ gây ra chuyện này."
Tạ Yến gật đầu: "Nếu Ôn Vô không nói sai, người trong thành thật sự đã chết, cả thành bây giờ giống như một trận pháp lớn. Dù sao hôm sau bọn họ cũng khôi phục lại bình thường. Chúng ta không cần thiết lãng phí sức lực ở đây."
"Thật quái lạ." Bồ Tân Tửu thầm nói một câu: "Vì sao người đó lại tạo ra loại trận pháp này? Sống cũng không phải sống, chết cũng không phải chết."
Ôn Vô nói Thành Tam Giang có rồng... Tạ Yến chợt nhớ tới.
"Buổi sáng khi ta ra ngoài, chỉ cảm thấy thân pháp của Ôn Vô quái dị, không thể phát hiện điều gì..." Giản Tố Ngu suy nghĩ lời nói của Bồ Tân Tửu, tựa như hiểu ra điều gì, cố gắng nắm lấy linh cảm chợt lóe mà qua kia: "Trận pháp này giống như... Muốn biến cả thành, thành một địa ngục sống?"
Chờ đến khi chạng vạng, lần thứ hai trong thành xuất hiện tiếng rồng gầm thì bọn họ liền biết, mình đoán không sai.
- ---------