Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 3



“Không, ta chỉ có cảm giác sự việc sẽ thế thôi.”

Lần này đến ngay cả Kỷ 14 cũng im lặng nhìn Canh Nhị.

Đào Hoa cười nhạo, nhìn Canh Nhị mếu máo mà hắn thấy vui sướng.

Dương Đắc Bảo thở dài.

Canh Nhị bị ánh mắt đồng loạt nhìn mà sợ, bất giác lùi về sau hai bước.

Thế là Truyền Sơn luyến tiếc, lập tức thừa nhận: “Rùa con nhà ta nói rất đúng, ta chính là thần xui xẻo chuyển thế. Nhưng rùa con là phúc tinh của ta, cho nên các ngươi vẫn không cần lo lắng.”

Canh Nhị nghe mình được gọi là phúc tinh, đắc ý dào dạt vênh vênh, “Đương nhiên, không có ta, xương cốt ngươi cũng không biết đã nát thành đất ở đâu rồi!”

“Các ngươi xong chưa? Tỷ thí sắp bắt đầu, các ngươi còn bận liếc mắt đưa tình nữa chắc!” Vạn Khương thấy họ La cực kỳ ngứa mắt, thấy sư đệ hắn ở bên cạnh đã nhìn chằm chằm, chỉ muốn nói chuyện với người ta, nhưng người ta chỉ biết dỗ vợ.

Không đúng! Vạn Khương bỗng hiểu ra, nếu như kẻ đội mũ sa là vợ họ La kia, vậy tiểu mập mạp đâu rồi? Tiểu mập mạp đã đi đâu rồi?

Lẽ nào họ La cũng thấy luyến đồng không tốt, cho nên liền trả tiểu mập mạp về nhà rồi? Hay họ La có ‘tân hoan’ liền quên ‘cựu ái’, tiểu mập mạp bị ghét bỏ, rồi bị giết người bịt miệng, thậm chí hủy thi diệt tích…

Trong lúc Vạn Khương đang nghĩ ngợi miên man, suy đoán nơi tiểu mập mạp bị chôn giấu ở đâu thì Truyền Sơn nghe thấy hắn được gọi tên.

Dựa theo thứ tự vòng thứ nhất, Truyền Sơn được xếp là người đầu tiên vào vị trí.

“Ngươi… không sao đấy chứ?” Dương Đắc Bảo cũng không muốn gây áp lực cho Truyền Sơn, nhưng không hề che giấu hy vọng Hậu Thổ Môn có cơ hội tồn tại.

Truyền Sơn gật đầu, rồi nhìn về phía người bên cạnh.

Canh Nhị nhìn lên trời, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: “Tất cả cẩn thận.”

Truyền Sơn thầm rung động, ra sức nhéo cái mông vểnh của rùa con nhà hắn, sớm muộn cũng có ngày hắn sẽ đâm vào thật! Rồi trước khi Canh Nhị kịp nổi khùng đã nhảy vào vị trí giữa sân thi đấu.

Đợt thi Luyện khí thứ hai, dung hợp tài liệu.

Nếu lấy vòng 1 phân biệt tài liệu trước đó làm căn bản, tu giả nào cũng có thể nhận biết được, vậy thì dung hợp phải cần tới kinh nghiệm thực tế thực sự của thí sinh.

Một luyện khí sư có thể dung hợp tốt được tài liệu, vậy chứng tỏ hắn đã có một nửa thành công rồi.

Bởi vì dung hợp tài liệu ngoại trừ cần có kinh nghiệm thì càng cần có can đảm, thận trọng, vững tay, và cũng phải có gan tưởng tượng và thử nghiệm nữa.

“Dựa theo quy tắc năm vừa rồi, bắt đầu từ đợt thi thứ hai, thành phẩm các ngươi thi luyện khí có được có thể do các ngươi sở hữu, nhưng cần thanh toán linh thạch có giá trị tương đương với tài liệu, nếu không muốn dùng linh thạch để nộp, cũng có thể dùng tài liệu khác có giá trị tương đương. Thành phẩm luyện ra hoặc giữ lại dùng, hoặc bán đấu giá tại hiện trường đều được. Mặt khác, người dự thi luyện khí giao thành phẩm cho ban tổ chức và người có thành phẩm thất bại thì không cần giao nộp linh thạch tương đương.

“Lần này nguyên vật liệu có ba kiểu cả thảy, đặt giá hai viên linh thạch hoặc ma thạch trung phẩm, trước khi kết thúc đợt thi của tu giả, tu giả nộp linh thạch cho ban tổ chức, bằng không thành phẩm ấy sẽ phải thu hồi.”

Chưởng môn Ngũ Âm Môn nói đi nói lại đoạn trên, đây cũng là nguyên nhân vì sao Đại hội Thử Linh có thể hấp dẫn lắm tu giả tới xem như vậy, bởi vì nó không những là một cuộc thi kỹ năng và tu vi giữa các tu giả, đồng thời nó còn là đại hội giao dịch đặc biệt xuất hiện nhiều vật quý.

Truyền Sơn nhìn kỹ tài liệu được phát tới tay mình.

Tài liệu có ba loại cả thảy, Ngô đồng mộc, Linh tuyền thủy, Hỏa xà đan (*). Ba loại tài liệu này thuộc loại hoàn toàn khác nhau, chia ra làm ba loại mộc, thủy, hỏa, cũng khá bình thường.

(*) gỗ cây ngô đồng, nước suối linh thiêng, đan của con rắn lửa.

Ngô đồng mộc to cỡ cánh tay trẻ con, dài khoảng hai thước, vừa nhìn đã biết không phải lấy từ thân cây mà là lấy từ chạc cây, điểm đáng chú ý nhất là tuổi của nó, phải khoảng năm trăm tuổi rồi.

Linh tuyền thủy bình thường nhất, Truyền Sơn cảm thấy linh khí ẩn chứa trong nước suối này còn không bằng nước suối trong linh tuyền ở sau núi của Hậu Thổ Môn.

Hỏa xà đan thì cần được bồi đắp chuyên môn, nhưng đan của Hỏa xà trên hai mươi tuổi trở lên là có thể chế thuốc hoặc luyện khí được, cũng có tu giả thuộc tính hỏa dùng nó để tăng tiến tu vi. Mà chỉ cần là môn phái có vườn tược đều sẽ nuôi một vài con hỏa xà, cũng không tính là quý báu gì.

Ba loại tài liệu này bình thường như vậy, cũng hiếm khi có người dùng chúng dung hợp với nhau, đương nhiên nếu ngươi đã từng dung hợp chúng thật thì đó chính là vận may của ngươi rồi.

“Ấy dà, các ngươi nhìn Ngô Chân kia xem, cười đáng khinh như vậy, tên này chắc chắn đã từng dung hợp ba loại tài liệu kia, đúng là may mắn thái quá!” Nhị đệ tử Vạn Trinh của Vạn Bảo Môn kêu la.

Dương Đắc Bảo biết vận may trong cuộc thi cũng là một nhân tố rất quan trọng, nghe được tiếng kêu của Vạn Trinh, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Aizzz!” Canh Nhị đội mũ sa khẽ thở dài.

Đào Hoa kỳ quái nhìn về phía y.

Canh Nhị lầm bầm: “Ta biết ngay tiểu tử này sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy mà.”

“Chắc là cũng không khó quá đâu.” Kỷ 14 dùng chuôi kiếm Sát Lục cọ vào vết sẹo trên mặt, thờ ơ nói: “Tiểu tử kia xui xẻo, người khác cũng đừng nghĩ thoát được.”

“… Kể cũng đúng.” Canh Nhị cũng bình tĩnh hơn.

Thấy Dương Đắc Bảo ngơ ngác không hiểu, Canh Nhị vội vã giải thích: “Bản lĩnh lớn nhất của tên họ La kia chính là hắn xui xẻo, người xung quanh hắn cũng càng xui xẻo. Tuy hắn kiên trì cho rằng thuộc tính gọi xui xẻo tới của hắn đã biến mất, nhưng từ ngày đầu tiên hắn trở lại Hậu Thổ Tinh đã liên tiếp gặp phải họa thì ta thấy có lẽ hắn còn hại người hại mình một thời gian nữa.”

Vạn Khương lặng lẽ lùi ra sau một bước, hắn đã bảo mà, không nên thân cận quá với người Hậu Thổ Môn, nhưng mà những đệ tử khác trong môn cứ nghĩ trải qua ngày hôm qua, Vạn Bảo Môn và Hậu Thổ Môn đã không phải là người ngoài nữa, đấy, cứ ra sức đứng với bọn đấy cơ. Nhưng cũng may hôm nay họ đứng cùng chỗ với Hậu Thổ Môn, mới làm hắn có cơ hội kết bạn tốt đẹp thế…

“Ta thấy các ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy, nội dung hoặc hoàn cảnh thi có lợi hay bất lợi đối với một số người dự thi là việc quá bình thường, điều này chẳng có liên quan tới vận may hay xui rủi của người ta cả.” Giả Tĩnh Tâm hôm qua đã tính bản thân vào nhóm bạn bè của Hậu Thổ Môn, nghiêm trang mở lời.

“Đúng thế, Giả huynh nói rất đúng.” Vạn Khương vội phụ họa, cũng lén bước gần về phía Giả gia hơn. A, gần như thế, hắn gần như có thể ngửi được mùi thơm truyền đến từ người vị kia, ưm,… hắn sắp say rồi.

“Nói có lý.” Dương Đắc Bảo cũng thấy nói thế xuôi tai hơn.

Canh Nhị gãi cằm gãi đầu, y luôn cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Ca, ngươi nhìn tên họ Lận của Thần Sa Môn kia đi, dường như cũng đã dự đoán trước được rồi, tiện nhân này chắc chắn cũng đã từng dung hợp rồi.” Tiểu muội Giả gia đột nhiên nhảy dựng oán hận.

Vạn Khương chột dạ, mặt mày nhất thời đỏ lừ. À à, được… thô tục nhưng vẫn gợi cảm, nghe giọng nói ấy mới véo von biết bao!

“Tĩnh Đan, phải lịch sự. Ngươi là con gái, sao có thể…”

“Con gái thì làm sao chứ? Ca, lúc đầu ngươi còn muốn giới thiệu ta cho cái tên họ Lận kia, kẻ kia vừa nhìn đã biết chẳng phải tốt lành gì, ngươi còn coi hắn như bạn bè nữa chứ!”

“Chuyện đó không phải đã qua rồi sao? Khi đó ta cũng không biết hắn là người như vậy.” Giả Tĩnh Tâm cảm thấy đuối lý, giọng càng nói càng nhỏ.

“Hửm? Tên kia có phải thứ thối thây khi đó thừa dịp ta và lão tổ bế quan, ‘diễu võ dương oai’ chạy tới nhà ta, muốn hợp tịch song tu với tiểu nha đầu nhà chúng ta không?” Giả Bất Đồng đột nhiên ngắt lời nói.

Cái gì?! Vạn Khương nổi giận, bắt đầu từ giờ cùng Thần Sa Môn, nhất là Lận Ti Hạc không đội trời chung.

“Đúng, tổ gia gia, chính là tên khốn nạn đó!” Giả Tĩnh Đan giận dữ nói.

Giả Tĩnh Tâm che mặt xấu hổ, đều là do ban đầu hắn quen nhầm người, mới hại muội muội suýt thì bị nhục nhã, nếu không phải Giả gia họ còn có lão tổ làm chỗ dựa, nói không chừng muội muội đã…

“Tĩnh Tâm à, thứ thối thây kia sẽ để cho con dạy, nhớ kỹ, trong vòng mười năm, ta muốn nhìn thấy con đánh hắn bò trên mặt đất.”

“… Vâng, tổ gia gia.”

“Tổ gia gia, ngài yên tâm, ta cũng sẽ giúp Giả huynh dạy dỗ tên khốn nạn kia! Nhất định phải đánh hắn tới mức cha mẹ không nhận ra luôn!”

Mọi người cùng nhìn về phía Vạn Khương kích động.

Vạn Khương hối hận, sao hắn lại nói ra chứ? Thảm rồi thảm rồi, huynh muội Giả gia sau này nhất định sẽ trốn hắn.

Giả Tĩnh Đan khẽ nhếch môi, nhìn Vạn Khương nắm chặt tay, còn kích động hơn cả huynh muội bọn nàng, một lát sau, mặt hiện lên vệt đỏ ửng.

Vạn Bảo Môn, Hậu Thổ Môn và những người khác của Giả gia nhìn Vạn Khương rồi nhìn Giả Tĩnh Đan, bỗng nhiên cùng ‘à’ một tiếng.

Giả Tĩnh Đan giậm chân trốn sau Giả Bất Đồng.

Vạn Khương nhìn cô gái lộ nửa người, mặt đỏ bừng và… bất an mạo phạm giai nhân mất rồi.

Giả Bất Đồng cười ha ha.

Sư thúc Vạn Khương cười mắng Vạn Khương một tiếng, sư cô hắn lại thấy sư điệt tinh mắt, cô bé kia trông cũng khá tốt.

Một đám người cùng nhau ồn ào nói chuyện, đặc biệt là Đào Hoa hưng phấn nhất.

Đám người này cười vui vẻ quá, làm không ít người xem cuộc chiến đều để ý.

Đối diện chếch mé với ghế khán giả của Hậu Thổ Môn, một cặp huynh muội song sinh đang thờ ơ nhìn chúng tu Hậu Thổ Môn vui đùa ầm ĩ.

Mà cách họ không tới trăm thước, một tu giả mặc yêu thú bì giáp (áo giáp làm bằng da yêu thú???) dường như vô ý đi tới bên cạnh một người, truyền âm rằng: “Sáng sớm ăn sâu ngược lại bị sâu ăn. Chủ nhân núi đá và bốn Tán tu đã rút.”

“… Đã chứng thật chưa?”

“Không thấy vật xuất hiện, nhưng pháp bảo hình lưới người nọ dùng cũng khá lợi hại, ít nhất cũng phải ở cấp trung thượng phẩm.”

“Thật chứ? Xem ra hắn cũng nhiều vật báu đấy. Biết đâu… ngươi nghĩ hắn có khả năng đoạt được động phủ mà một vị thượng tiên nào đó để lại trên trần thế không? Hay là Thần giáp trong truyền thuyết?”

“Cái này… Ta cũng không dám khẳng định.”

Nam nhân áo xám cười nhạt, “Ta thấy chính là nó.”

Tu giả bì giáp lập tức hiểu ý đối phương, lúc này cũng cười nói: “Ngài nói đúng, người nọ đúng là đã đi qua động phủ của một vị thượng tiên để lại, hơn nữa còn có khả năng đạt được Thần giáp truyền thừa trong truyền thuyết.”

“Ừ, cứ truyền ra như vậy. Tài nguyên tu luyện của Hậu Thổ Tinh không tốt, cao thủ cũng không ít. Ai có thể tin được một tu giả Ngưng Khí Kỳ chưa kết đan có thể đánh bại được Nguyên Anh Kỳ chứ? Nếu trong tay hắn có nhiều đồ quý, người khác sợ rằng cũng sẽ chẳng tin. Nếu hắn có thể đánh bại cả tu giả Xuất Khiếu Kỳ, tin ta đi, sau này hắn đi tới đâu cũng sẽ bị người ta chặn đường vây giết.”

“Ha ha!” Người mặc bì giáp tựa hồ đã thấy được kết cục thê thảm của ai đó, không khỏi cười to, nhưng ngại gây chú ý, hắn vội thu giọng: “Chỉ là…”

“Nói.”

“Người có tu vi càng cao cũng càng cẩn thận, ta chỉ sợ họ không thả con săn sắt để bắt con cá rô thôi, chưa xác định được vật ở trên người người kia, sợ là họ cũng sẽ không ra tay trước.”

“Bọn người Hậu Thổ Môn kia không phải vẫn đứng cùng nhau sau. Không phải người kia rất quan tâm tới tiểu mập mạp bên cạnh hắn?”

“… Ý ngài là dùng tiểu mập mạp để đổi lấy pháp bảo trên người người kia, rồi mượn những pháp bảo này truyền ra ngoài rằng người kia sở hữu rất nhiều vật báu, từ đó… Ha ha, ta hiểu rồi, giờ đi làm ngay đây.”

Sau khi người mặc áo giáp làm bằng da thú đi rồi, người anh trong đôi song sinh nhận được một con hạc giấy truyền tin, mở ra xem, đắc ý hừ nhẹ một tiếng, rồi chuyển cho cô em xem.

Cô gái xem rõ nội dung, lườm nguýt bên đối diện một cái, “Tốt! Ta cũng không tin lần này họ còn có thể thoát được. Người đắc tội Vân gia ta nhất định sẽ phải trả cái giá thật đắt!” Hai tay ngắt một cái, hạc giấy thoáng cái hóa thành tro bụi.



Truyền Sơn đang nghĩ cách dung hợp ba loại tài liệu này.

Trọng tài cũng không yêu cầu tài liệu nào chính tài liệu nào phụ, cũng chính là để họ mặc sức phát huy, cuối cùng căn cứ vào bán thành phẩm sau khi dung hợp để phán đoán trình độ. Thời gian dung hợp là bốn canh giờ.

Trong lúc luyện khí, bốn canh giờ là một thời gian cực ngắn, đôi khi chỉ xử lý riêng một loại tài liệu cũng mất nhiều thời gian hơn thế, huống chi là thời gian để các loại tài liệu có thuộc tính khác nhau dung hợp với nhau.

Xét độ tương sinh tương khắc của ba loại tài liệu, phải dùng cách tốt nhất dung hợp chúng vào với nhau, chỉ có một con đường để đi, đó chính là: thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa.

Để Linh tuyền thủy kích phát hoạt tính của Ngô đồng mộc, rồi lấy Ngô đồng mộc dung hợp với Hỏa xà đan, cuối cùng thì xem bản lĩnh của Luyện khí sư, là đốt Ngô đồng mộc thành tro bụi, hay lấy mộc sinh hỏa, để Ngô đồng mộc trở thành tài liệu thuộc tính hỏa mãi mãi.

Ai cũng hiểu đạo lý, nhưng tới khi làm thì…

Truyền Sơn nhìn khắp toàn trường, sân thi đấu hôm nay khác với hôm qua, hôm qua sau khi bắt đầu thi đều không thể nhìn thấy đôi bên, hôm nay thì nhìn được tất không sót gì, thậm chí đôi bên nói chuyện với nhau cũng được.

Trong ba loại tài liệu, luyện hóa Hỏa xà đan tốn thời gian nhất, lấy tu vi của tu giả kết đan để tính, cũng cần ít nhất ba canh giờ. Cho nên hắn có thể suy đoán được đại khái rằng, ngoại trừ một vài tu giả đã kết đan ra, người dự thi khác có lẽ cũng sẽ không chọn luyện hóa Hỏa xà đan một cách hoàn toàn, cũng chính là họ sẽ lấy Hỏa xà đan làm phụ.

Còn những người chọn luyện hóa Hỏa xà đan, ở đây chỉ có vài người có thể làm được, chẳng hạn như Ngô Chân lai lịch không rõ, và đệ tử Lận Ti Hạc của Thần Sa Môn. Nhìn mặt họ như đã dự liệu được trước, chắc là đã từng có kinh nghiệm luyện hóa thành công.

Hắn thấy tu vi của Yêu tu Hùng Tiểu Hoán cũng không kém hai người này, nếu kinh nghiệm luyện khí của hắn phong phú, cũng có thể tranh đấu một chuyến với hai người này.

Còn về Vạn Đan của Vạn Bảo Môn và Trần Khuynh Thành của Ổ đào hoa, tu vi đều kém hơn chút, cho dù có kinh nghiệm luyện khí phong phú đi nữa, chỉ sợ họ cũng không thể luyện hóa Hỏa xà đan hoàn toàn.

Bởi vì luyện hóa Hỏa xà đan, tức là kích thích tính hỏa và tu vi hai mươi năm ẩn trong Hỏa xà đan ra ngoài, người có thể kích thích hai mươi năm tu vi ban đầu đó ra ngoài, coi như đã được liệt vào danh sách Luyện khí sư cấp thấp. Đừng thấy tu vi hai mươi năm ít ỏi, độ khó để kích thích ra cũng bằng độ khó để kích thích đan của yêu thú ngàn năm vậy.

Tu giả luyện khí có thể kích phát ra hai phần ba tu vi của Yêu thú đan, thì đều được coi là Luyện khí sư từ trung cấp trở lên.

Trong lúc Truyền Sơn suy nghĩ những điều ấy, Ngô Chân và Lận Ti Hạc đã đang làm phân tích.

Ban đầu họ rất vui. Bởi vì thực sự là quá khéo, họ – người thì từng là đệ tử, người thì hiện tại đang là đệ tử của Thần Sa Môn đều đã từng tiếp xúc với ba loại tài liệu này, cũng đã thử dung hợp chúng. Đây có lẽ liên quan tới việc Thần Sa Môn nuôi dưỡng khá nhiều Hỏa xà, mà vừa vặn ở sau núi sân luyện khí của họ có một ngàn gốc cây ngô đồng, Linh tuyền thủy dùng để luyện khí thì càng phổ biến.

Tuy sư môn không yêu cầu họ dùng ba loại tài liệu này để luyện khí, nhưng là một luyện khí sư, thường gặp mấy loại tài liệu thông thường, thỉnh thoảng lấy chúng để thử nghiệm, tự nhiên cũng chẳng lạ lẫm gì.

Lận Ti Hạc từng có kinh nghiệm thành công đi kèm, lúc này nhìn toàn bộ người dự thi, tự nhiên cảm thấy ngoại trừ Ngô Chân từng là đệ tử Thần Sa Môn, và La Truyền Sơn vừa bộc lộ tài năng ra thì những người khác chẳng chỉ là làm nền.

Suy nghĩ của Ngô Chân và Lận Ti Hạc cũng gần giống nhau, nhưng rõ ràng hắn không coi Lận Ti Hạc ra gì, chỉ tính La Truyền Sơn thành đối thủ đệ nhất.

Ngô Chân và Lận Ti Hạc không lãng phí thời gian, gần như vừa thấy tài liệu đã bắt đầu xử lý ba loại tài liệu này.

Hai người mỗi bên đều lấy ra một vài công cụ luyện chế, đặc biệt là lò luyện cực kỳ tốt, vừa lấy ra đã làm không ít người dự thi và khán giả xem cuộc chiến sợ hãi than không ngớt.

Lò luyện khác với vạc luyện đan, hình dạng bất định, có khi còn được làm riêng dựa theo từng Luyện Khí sư ấy.

Ngô Chân và Lận Ti Hạc đều là Luyện khí sư thuộc tính hỏa, về phương diện dung hợp cũng lấy hỏa luyện làm chủ, hình dạng lò luyện của họ cũng khá giống nhau, chỉ là lò luyện của Ngô Chân rõ ràng tốt hơn một bậc so với lò luyện của Lận Ti Hạc. Vì thế, Lận Ti Hạc cực kỳ ghen ghét.

Ba mươi tám người dự thi không phải ai cũng có thuộc tính hỏa, Vạn Đan chính là một Luyện khí sư thuộc tính thủy.

Truyền Sơn thấy hắn lấy ra một cái vạc thủy luyện trông như bồn tắm, không khỏi mỉm cười, hắn vô thức cảm thấy thứ Vạn Đan luyện ra cuối cùng sẽ rất thú vị.

Lúc cuộc thi luyện khí bắt đầu qua khắc đầu tiên, khán giả chung quanh và các vị trọng tài quan sát, chỉ thấy 38 người dự thi, ngoại trừ đệ tử Hậu Thổ Môn ra thì tất cả đều đã bắt đầu luyện chế tài liệu.

“Hắn đang làm gì thế? Cứ thẫn thờ nhìn tài liệu à?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn không khỏi nhỏ giọng hỏi chưởng môn Thần Sa Môn ngồi bên cạnh.

Chưởng môn Thần Sa Môn không trả lời ngay, chỉ ngưng mắt theo dõi Hỏa xà đan lơ lửng trên tay Truyền Sơn, đợi một hồi cũng không thấy Hỏa xà đan có bất cứ thay đổi gì, cũng không khỏi a một tiếng.

“Không, chắc chắn hắn đang làm gì đó, ngươi nhìn miệng hắn mấp máy chưa, chắc là đang niệm khẩu quyết, cả hai tay của hắn đang đánh thủ quyết, chỉ là vì sao tới giờ rồi hắn vẫn chưa lấy lò luyện ra…”

Ta cũng không hiểu. Những lời này chưởng môn Thần Sa Môn cũng không tiện nói ra miệng. Hắn có tu vi gì? Tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia lại có tu vi gì? Nếu đường đường cao thủ Phân Thần Kỳ như hắn còn không nhìn ra đệ tử Ngưng Khí Kỳ kia đang làm gì, hắn cũng khỏi cần gặp ai khác nữa.

Mấy trọng tài ngoại lai cũng có phần kinh ngạc.

Tu La Điện – Khấu Tồn Kim vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt mang theo một phần thân thiết.

Yêu tu Chu Thao nghiêng đầu, nói thầm một câu: “Tiểu tử này chơi trò gì vậy, múa võ à?”

Nhạc tu Lý Phất Trần và Chân Thiện đại hòa thượng cũng không mở miệng, Tín Chân Nhân chỉ nhìn chằm chằm đôi bàn tay gần như không hề nhúc nhích của Truyền Sơn, trong lòng khẽ động, mặt từ từ lộ vẻ kích động, cũng chưa dám khẳng định.

Chỉ có Vân Tranh Nhân ra sức nhìn chằm chằm Truyền Sơn, tựa hồ muốn xem rốt cuộc hắn đang làm cái trò gì.

Các trọng tài coi như khá yên tĩnh, nhưng bên khán giả thì khác.

Bởi vì Truyền Sơn thi đợt đầu đạt được hạng nhất ngoài dự đoán của mọi người, đợt này người cược hắn thắng không ít, tuy tỷ lệ không cao, song nếu đặt nhiều thì vẫn kiếm được kha khá. Vì thế, tu giả quăng tiền vào Truyền Sơn thắng căn bản đều đặt món lớn.

Nhưng có vài tu giả do tu vi hạn chế, thậm chí chẳng nhìn ra được Truyền Sơn có chạm vào hay không, chỉ thấy miệng hắn mấp máy, nhưng độ mấp máy cũng không rõ ràng, thế là trong con mắt của không ít tu giả cấp thấp, Truyền Sơn hiện tại dường như không hề phản ứng, chỉ thẫn thờ nhìn Hỏa xà đan trên tay.

Thế là, lúc này có tu giả nóng tính kêu lên.

“Đệ tử Hậu Thổ Môn đang tính làm gì thế? Có gì đẹp mà nhìn sao? Chỉ nhìn là luyện hóa được chắc?”

“Chính thế! Đệ tử Hậu Thổ Môn đang làm cái quỷ gì thế? Họ sẽ không liên hợp với nhà cái gạt linh thạch của chúng ta chứ?”

“Hắn dám!”

“Mau luyện hóa đi! Đừng thẫn thờ nữa!”

“Luyện hóa! Luyện hóa!”

So với những khán giả đang xem cuộc chiến, người lo lắng nhất phải kể tới Dương Đắc Bảo, tuy hắn thấy động tác của Truyền Sơn, nhưng vẫn chưa thấy vật phẩm quan trọng nhất của Luyện khí sư là lò luyện xuất hiện, gấp gáp sốt ruột hận không thể chạy ào vào sân thi tát cho Truyền Sơn tỉnh lại, đồng thời tốt nhất có thể luyện hóa viên Hỏa xà đan kia thay luôn.

“La huynh làm sao vậy? Có phải trúng ám toán rồi không?” Giả Tĩnh Tâm lo lắng nói.

“Ta thấy không giống, có lẽ hắn đang nghĩ cách tốt nhất để dung hợp ba loại tài liệu này?” Vạn Trinh ngờ ngợ nói.

“Có lẽ hắn chỉ không có lòng tin.” Giọng Vạn Khương nói tuy nhỏ, nhưng vẫn để mọi người nghe được, rước lấy mấy cái lườm liền.

Dương Đắc Bảo nhìn về phía vợ của ai đó. Khụ, nếu nói người hiểu La Truyền Sơn ở đây nhất là ai, vậy thì chắc chắn là yêu nghiệt Nhị này rồi.

Canh Nhị phát hiện mũ sa này tuy có khăn sa che người từ ngoài nhìn vào, nhưng tầm nhìn của y không bị ngăn trở, tất cả bên ngoài y đều thấy rất rõ, ánh mắt lo lắng của Dương Đắc Bảo y tự nhiên cũng tiếp nhận được.

“Không sao, hắn đã bắt đầu luyện hóa.”

“Hở? Thật ư?” Thoáng cái Dương Đắc Bảo đã phấn chấn tinh thần.

“Khoan đã! Ngươi nói hắn đã bắt đầu luyện hóa, hắn không lấy lò luyện ra thì luyện hóa kiểu gì? Dựa vào ánh mắt đăm đăm của hắn chắc?” Vạn Khương lập tức hỏi dò.

Mọi người cũng cùng nhìn về phía Canh Nhị.

Trưởng bối Vạn Bảo Môn và Giả Bất Đồng cả đời luyện đan nhìn nhau, rồi kết hợp với chỉ quyết (tương tự như thủ quyết) và bờ môi mấp máy của Truyền Sơn, nghĩ tới một loại khả năng, trên mặt đồng thời hiện vẻ không thể tin nổi.

Đúng như lời Canh Nhị, Truyền Sơn vừa nhận tài liệu đồng thời cũng đã quyết định được phương pháp, lúc mấy người Ngô Chân lấy lò luyện ra, hắn đã bắt đầu xử lý Hỏa xà đan.

Tâm luyện chủ yếu là người thực hiện dùng khẩu quyết và thủ quyết để liên hệ và kết nối với lực lượng thiên địa, trước thì mượn lực lượng thiên địa và tu vi bản thân tiến hành xử lý sơ bộ tài liệu, rồi dùng tinh thần lực khai thông và phối hợp.

Thủ quyết phức tạp đánh ra từng bước một, phối hợp với khẩu quyết, hình thành nên trận pháp kết nối với thiên địa, trận pháp càng ngày càng phức tạp ấy chính là lò luyện của hắn.

Hỏa xà đan bị kích thích bởi lực lượng thiên địa truyền từ người hắn vào, bên trong biến hóa kịch liệt, chỉ là nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn không thấy được bao nhiêu thay đổi.

Nói thật, đối với trận thi thứ hai, Truyền Sơn cũng không nắm vững lắm, từ đợt thi thứ nhất đã có thể thấy vị Ngô Chân không rõ nội tình kia, tri thức luyện khí khá phong phú.

Thực ra hắn vẫn mơ hồ suy đoán, tri thức về tài liệu mà Canh Nhị truyền cho hắn rất có khả năng đã vượt lên trên cả nội dung mà hiện tại giới tu giả đang có, còn hắn hoặc may mắn hoặc xui xẻo luyện khí hơn trăm năm cho đám sâu bọ trong Trùng cốc, còn tiếp xúc thực tế với một vài tài liệu kỳ quái mà có khi các tu giả khác chưa từng nghe tới.

Tổng hợp lại tất cả những nhân tố ấy, mới là nguyên nhân hắn có thể thắng được Ngô Chân.

Còn đợt thi thứ hai chính là thi về kinh nghiệm, có lẽ Ngô Chân và Lận Ti Hạc đều thua hắn về phương diện tri thức tài liệu, nhưng một người có môn phái bồi dưỡng chuyên môn, một người thì rất có khả năng là một vị đại sư luyện khí cướp khối thân thể kia, nghĩa là chẳng ai thiếu kinh nghiệm thực tế.

Mặc dù hắn có kinh nghiệm bốn trăm năm ở Huyết Hồn Hải, nhưng cũng không dám bảo đảm chắc chắn có thể thắng được hai người này, nhất là Ngô Chân.

Khỏi cần nói, Ngô Chân và Lận Ti Hạc có tự tin của Luyện khí sư, tin rằng họ có khả năng kích thích được năng lượng ẩn chứa bên trong Hỏa xà đan, còn hắn, nếu cũng làm việc tương tự, không phải nói không có khả năng thắng được, nhưng tỷ lệ thắng cũng không cao.

Hơn nữa, nam nhân mà, nhất là có vợ ở đây, ai không muốn thắng đẹp? Thắng tới mức chẳng kẻ nào dám ho he hó hé?

Cho nên, khi Truyền Sơn thấy trong tài liệu có viên Yêu thú đan, hắn gần như ngay lập tức quyết định phải thử phương pháp luyện khí kiểu mới mà hắn mới biết không lâu, cũng cực kỳ ổn định – phương pháp tinh lọc và đánh thức sinh cơ của tài liệu chủ.

Trước đó, ở Trùng cốc Huyết Hồn Hải, hắn cũng đã luyện chế ra pháp bảo có thể tự phát triển, chỉ là tài liệu sử dụng khi đó có tính năng cực kỳ tốt là do có rất nhiều tài liệu đều là một phần Trùng tộc mang tới, giao cho hắn xử lý tài liệu nên hắn mới dễ dàng tìm ra sinh cơ của tài liệu mới.

Còn viên Hỏa xà đan hiện tại trong tay hắn chỉ có tu vi hai mươi năm, Hỏa xà cũng chỉ là của Yêu thú cấp hai, đừng nói tới bảng thiên tài địa bảo, kể cả là bảng Yêu thú thôi, nó cũng chẳng được có mặt trong tốp 100 ấy.

Nhưng Truyền Sơn chọn Hỏa xà đan làm tài liệu chủ, chứ không phải chạc ngô đồng năm trăm năm, chính là do hắn nhìn trúng nó là một viên Yêu thú đan, dù cho tuổi có hơi ít, cấp bậc hơi thấp, bất kể nói sao thì nó cũng là một nơi chứa tinh hoa của một yêu thú.

Yêu thú đan, ngoại trừ có thể chứa đựng tu vi và năng lực của Yêu thú, còn có truyền thuyết nhắc tới linh hồn của Yêu thú cũng ẩn trong đó. Cho nên ở giới tu giả, thường có lời đồn rằng, vào lúc độ kiếp hoặc gặp nạn, Yêu thú chủ động phun ra Yêu thú đan của bản thân nó, sau đó dựa vào Yêu thú đan để sống lại lần nữa.

Chỉ là Hỏa xà đan hai mươi năm cho dù có linh hồn của Hỏa xà tồn tại, chỉ sợ cũng đã biến mất từ lâu rồi. Nhưng đây chỉ là cái nhìn trong mắt tu giả khác, ở trong mắt hắn, bất luận đồ vật gì cũng có linh tính, chỉ là phần lớn đều chìm trong cô quạnh, chúng chỉ cần một cơ hội để thức tỉnh, đánh thức ý thức say sưa của chúng.

Bất luận đồ vật gì kể cả sinh linh tử linh, khi chúng chưa có ý thức, cũng chỉ là vật chết. Nhưng khi chúng bắt đầu cảm giác được sự tồn tại của mình, cũng là lúc có linh hồn.

Còn về linh hồn này rốt cuộc là vốn đã tồn tại hay mới sinh ra, hay ý thức cũ cộng thêm một vài tinh thần lực mới kết hợp tạo thành linh hồn mới, Truyền Sơn cũng chẳng thể nhận ra được, kể cũng do năm tháng tu luyện của hắn còn quá ngắn, đối với loại cảm ngộ gần như bản nguyên của sinh mệnh còn thiếu nhiều lắm.

Đương nhiên, hiện tại hắn còn chưa có năng lực để sinh ra hoặc đánh thức một linh hồn, cho nên hắn chỉ nỗ lực dành cho pháp bảo hắn mới luyện ra một sinh cơ, còn những pháp bảo có thể tự lớn như sinh mệnh hay không, có lẽ rồi cũng sẽ có ngày chúng có linh hồn của chúng.

Vậy phải làm cách nào để thức tỉnh sinh cơ đã mất trong Hỏa xà đan?

Đầu tiên, hắn phải hoàn toàn hiểu được viên Hỏa xà đan này.

Truyền Sơn phân ra một tia thần thức, nhẹ nhàng huých viên Hỏa xà đan.

Chỉ trong nháy mắt, thần thức của hắn đã tràn đầy những tâm tình xấu xa, tiêu cực như giận dữ, cừu hận, sợ hãi, thất vọng, tủi thân, bi thương.

“Vì sao muốn giết ta?”

“Ta đã làm sai điều gì ư?”

“Không! Đừng! Ta sợ lắm!”

“Vì sao huynh đệ tỷ muội chúng ta sinh ra nhiều như thế, ngươi phải giết ta trước? Bởi vì tư chất ta kém cỏi nhất? Hay bởi ta hoàn toàn không có khả năng tiến cấp?”

“Trước đây ngươi đối xử với ta rất tốt, còn hay vỗ về ta, đó đều là vì để ta nghe lời hơn sao? Để ta ngoan ngoãn không ngày ngày muốn chạy trốn như những con rắn khác?”

“Ngươi nuôi ta là để giết ta lấy đan ư?”

“Ta thật khờ… thế mà lại còn muốn cố gắng tu luyện, để trở thành linh thú bản mạng của ngươi.”

“Con người! Ngươi đã lừa dối ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả cái giá thật đắt!”

“Ta hận! Ta cực hận ────”

HẾT3

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv