Nửa tháng sau .....
Dưới bàn tay ma thuật của Triết Lãng, buỗi hôn lễ của hai người được tổ chức sớm hơn dự định. Nó không đông đúc, bành trướng như ba Dạ năm xưa mà vô cùng sang trọng và lãng mạng.
Hòn đảo Romantic thuộc sở hữu riêng của gia đình nhà họ Dương. Với việc nằm giữa biển trời xanh ngát, khi hoàng hôn buông xuống làm cho hòn đảo hòa vào tự nhiên, tạo thành một khung cảnh vô cùng lãng mạng.
Khách mời không tới một trăm người, nhưng độ xa xỉ lại không ai đọ bằng.
Cô dâu với bộ lễ phục trắng xóa, đính xung quanh là những viên diamond chói lóa. Tay đeo đôi găng màu trắng, cầm theo bó hoa cưới nhỏ nhắn, gương mặt rạng ngời, bước chân tự tin về phía trước.
Thảm đỏ xa hoa lại nổi bật giữa đám đông nay có thêm đôi chân ngọc ngà của cô dâu thì càng thêm lấp lánh. Đôi chân chưa đi được năm bước thì phía sau lưng vang lên một chất giọng lớn:
– Hãy để tôi trao em cho cậu ta!
Người cất tiếng nói này không ai khác chính là Thẩm Quốc Thuấn. Anh ta mất tích bốn năm, trôi dạt nơi phương xa bốn năm, chẳng ai biết anh ta đi đâu, làm gì. Cũng chẳng anh ta tồn tại bằng cách nào?
Giờ thì hay rồi, về đúng ngày vui của " bạn thân " mình, lại đòi dắt tay cô dâu trao cho chú rể. Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà anh ta có quyền đó?
Triết Lãng đứng trên bục cách đó không xa, đôi tay đã nắm lại thành quyền, chỉ muốn vung một phát vào mặt anh ta. Dù anh biết...anh biết rằng mọi chuyện không phải do tên họ Thẩm làm, nhưng...anh ta là cảnh sát, vào đây hoàn toàn có mục đích!
Ngăn chặn để cho thông tin của đám cảnh sát không lọt vào tay những bang phái xã hội đen sao? Ha... nực cười!
Một lí do trông thật vô lý, nhưng nó chính xác là vậy mà?
Lộ Khiết nắm hai tà váy, quay đầu lại nhìn Thẩm Quốc Thuấn mỉm cười rồi gật đầu. Dù sao cô cũng không còn người nào thân thích, thôi thì để anh đồng nghiệp này bước cùng cô mấy bước vậy!
Thẩm Quốc Thuấn mặc bộ vest xám trông vô cùng trưởng thành, lại mang theo phong cách của một quý ông lịch lãm.
Anh ta bước lại, mở rộng cánh tay ra cho Lộ Khiết choàng vào. Hai người bốn chân cùng nhau cất bước. Lộ Khiết mỉm cười nhìn về phía trước, hỏi:
– Thẩm ca, tôi thấy anh chơi trò mất tích cũng thật mệt!
– Phải, rất mệt, mệt hơn tôi tưởng rất nhiều.
Suốt mấy năm qua, anh ta không được gọi là chạy trốn Cảnh sát hay thế lực ngầm nào đó, mà anh ta chạy trốn chính bản thân mình. Chạy trốn lương tâm thối nát của chính bản thân mình!
Xã hội bây giờ loại người nào mà không có, những kiểu người ăn cơm nhà giúp việc người ta như anh ta thì không hiếm đâu.
Thoắt mấy bước chân đã tới chỗ Triết Lãng, anh ta mỉm cười gật đầu nhìn anh như thay sự chào hỏi, sau đó hai tay trao Lộ Khiết vào vòng ôm ấm áp của Triết Lãng, nhỏ giọng chỉ ba người nghe:
– Lão đại, cô ấy là người tốt, hãy trân trọng.
Đáp lại lời nói của anh ta chính là sự hậm hực của Triết Lãng. Anh tỏ vẻ vô cùng không hài lòng để đối diện với người mình từng coi là anh em. Khi phát hiện bị phản bội, hai từ " anh em " vốn không tồn tại trong mối quan hệ của họ nữa rồi!
Anh vòng tay ôm chặt eo cô, ánh mắt không thèm dời đến vị trí của Thẩm Quốc Thuấn, lạnh lùng lên tiếng:
– Thẩm thiếu, tôi và anh vốn không thân thiết gì, đừng gọi như thế. Thật dơ bẩn!
Lộ Khiết trong lòng khẽ mắng anh một câu " thù dai " . Còn Thẩm Quốc Thuấn, anh ta chỉ tự cười chế giễu bản thân, rồi lê chân xuống một khoảng trống bên dưới, an vị.
Trên này, anh vốn không để tâm đến những thứ xung quanh nữa rồi. Bây giờ, tầm mắt anh chỉ còn lại người phụ nữ anh yêu nhất, người phụ nữ anh tốn bao công sức mới có được trái tim của cô. ( Lươn lẹo dễ sợ, có tốn miếng công nào chết liền. -.- )
Không có người chứng giám, cũng không có vị Chúa trời nào giáng xuống làm chứng cho họ. Chỉ có họ, chỉ họ mới làm chứng và quyết định cuộc hôn nhân này đi đâu và về đâu!
Triết Lãng nắm tay Lộ Khiết, trao cho cô một ánh nhìn trìu mến, dịu dàng nhất, giong nói khi vào micro trầm ấm lại dễ nghe:
– Khiết! Cuộc đời anh từ khi sinh ra đến lúc gặp em chưa từng chịu đắng cay, đau khổ, chỉ có hạnh phúc và ấm áp. Nhưng, khi nhìn thấy em rồi, mọi thứ ấm áp ấy trở nên vô nghĩa. Anh thừa nhận rằng tình yêu của mình có phần lập dị, khó đoán nhưng nó là thứ quý giá nhất anh giành cho em. Em chỉ có thể nhận, không thể từ chối!
Sự hạnh phúc đột ngột kéo tới làm cho Triết Lãng không giữ bình tĩnh được, anh phấn khích đến siết chặt bàn tay bé nhỏ của cô, tiếp lời dang dở:
– Anh muốn trọn đời này đều yêu em, dành cho em thứ tình yêu không ai có thể có được, muốn tất cả những thứ quý giá nhất, đẹp đẽ nhất đều dành cho em. Kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa, Dương Cung Triết Lãng chỉ nguyện yêu một mình em. Cả đời này em cũng chỉ được phép yêu một mình anh. Bảo bối, anh yêu em!
Lộ Khiết thật sự cảm động muốn rớt nước mắt, tay cô giơ cao lên, nâng lấy gương mặt cương nghị lại mang thêm phần nghiêm túc ấy, tiếng nói nhỏ nhẹ như tiếng đàn vĩ cầm du dương theo khúc hát:
– Lãng, gặp được anh là điều em cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện nhất. Tuy em làm rất nhiều, rất nhiều việc có lỗi với anh, nhưng tình yêu em dành cho anh hoàn toàn không dung chứa hai chữ " dối trá ". Cảm ơn anh, cảm anh tất cả những gì anh đã và đang làm cho em. Em cũng yêu anh, Lãng!
Lộ Khiết kết thúc phát biểu thì Triết Lãng cũng đã nhịn không nổi nữa rồi. Anh cúi người xuống hôn ngấu nghiến đôi môi cô, trước mặt biết bao nhiêu người lại trao đổi nước bọt cho nhau. Thật tình mà nói, anh đợi ngày này lâu hơn ai hết!
Rõ ràng họ đã đính hôn vào bốn năm trước, cớ sao phải chờ lâu như thế mới kết hôn? Nhiều lúc anh suy nghĩ, liệu thời gian qua lâu dần, cô có hết yêu anh không?
Anh thật sự sợ, sợ rằng một ngày cô không còn yêu anh nữa. Lúc đó, chẳng biết con người như anh có thể làm ra loại chuyện kinh sợ gì.
****
– Ưm....a....ammmm....ông xã...nhẹ...
Lộ Khiết thân thể trần như nhộng, hai chân quấn lấy thắt lưng Triết Lãng, ngửa đầu lên trần nhà thỏa mãn rên rỉ.
Tên biến thái nào đó vẫn không chịu nghe lời vợ mình, từng cú thúc vào như muốn đòi cái mạng nhỏ bé của cô.
Hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, anh hóa thành một con mảnh thú bị động dục, liên tục ra vào bên trong hang động bí hiểm. Anh thấy thỏa mãn, thỏa mãn khi người phụ nữ dưới thân mình lại chính là người vợ danh chính ngôn thuận của mình
Cuối cũng cũng có ngày này, ngày mà anh hoàn toàn có được cô!