Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 59: Tôi Thật Sự Giận Rồi!



7 năm trước....

Tòa nhà cảnh sát quốc tế đang tiến hành một kế hoạch vô cùng mạo hiểm nhằm nhắm tới giới hắc đạo ở khu vực Tứ giác đen là Trung Quốc, Nhật Bản, Italya và cuối cùng là Mỹ.

Đen ở đây chính là thành phần tội phạm nguy hiểm trên thế giới. Trong hai thập kỉ gần đây, giới tội phạm hoành hành ngang ngược, gây biết bao nhiêu tội lỗi, án mạng liên tục xảy ra khiến cho dư luận xôn xao, nhân dân hoảng sợ.

Nên, quân chức cấp cao của cục cảnh sát quốc tế quyết định đưa ra một đối sách nhằm tiến hành thanh lọc tội phạm. Và cách đầu tiên họ nghĩ đến là cài gián điệp vào bên trong vùng hắc đạo, đương nhiên họ có nghĩ tới hậu quả. Chỉ có thể bốn từ này mới miêu tả được khi kế hoạch thất bại...

Vô cùng tồi tệ!

Trước ngày mà Lộ Khiết sang Mỹ khoảng một tuần, một bản báo cáo cùng với một tệp thư mời được gởi đến trước cổng nhà của cô, trong thư dùng những từ ngữ chiêu mộ, khuyến khích cô tham gia vào kế hoạch. Và mục tiêu tất nhiên là thiếu gia nhà họ Dương – Dương Cung Triết Lãng.

Không biết bằng cách nào họ có được thông tin của cô, kể cả lần gặp anh ngẫu nhiên tại Dương Lãnh gia. Chắc hẳn rất lợi hại?

Nếu có thể, chắc chắn chuyện sẽ không đi đến hoàn cảnh này. Đám cảnh sát cố ý gởi bản báo cáo kế hoạch qua cho cô, thử hỏi cô có thể không đồng ý sao? Từ chối đã là một điều không thể đối với Lộ Khiết!

Họ sẽ cáo buộc cô tội đánh cắp tư liệu bí mật của cục cảnh sát, rồi từng bước dùng miệng lưỡi chèn ép Quan gia. Nói tới đây, chắc mọi người hiểu, không phải cảnh sát nào cũng có lòng tốt đâu nhỉ?

Về phần Thẩm Quốc Thuấn, cậu ta đã là mật vụ vào 13 năm trước đó. Nhiệm vụ cậu ta là báo cáo và ngăn chặn thông tin tối thiểu mà giới hắc đạo có được từ cục cảnh sát. Có thể lí giải rằng, cậu ta vốn chẳng hề liên quan đến sự việc lần này.

Chỉ có Quan Lộ Khiết là nằm trong kế hoạch rác rưởi của đám cảnh sát. Việc thâu tóm một trong những bang phái lớn của giới xã hội đen là một việc vô cùng khó khăn. Hơn nữa, đây không phải là một bang phái nhỏ, đó là Liên minh Quốc Chủ. Là một liên minh tội phạm công khai hoạt động đó thưa quí vị!

Lấy người phụ nữ của Vương ra đánh cược, hậu quả không đơn giản là mạng của họ!

****

1 tháng trôi qua...

Kể từ ngày xảy ra cãi vã đến nay, Triết Lãng và Lộ Khiết không còn gặp nhau nữa. Cô ấy không có can đảm để gặp anh, cô hiểu được việc mình làm nó như thế nào. Thật khủng khiếp!

Dùng tình yêu để đổi trách nhiệm, xứng đáng không?

Đứng ở phương diện của bản thân, Lộ Khiết còn cảm thấy mình rất quá đáng. Hối hận sao? Dùng từ đó thì không ổn thỏa chút nào!

Phải nói là ân hận. Cực kỳ ân hận!

Coi như cô nợ anh đi, nợ anh một tình yêu chân thật. Không dám dùng chữ vĩnh cửu để nói về tình yêu của họ, nhưng chắc chắn có thể miêu tả bằng hai chữ sâu đậm. Mà hai chữ này lại xuất phát từ Triết Lãng!

Anh yêu cô như thế, dùng tất cả để đổi lấy tình yêu của bọn họ. Vậy mà người phụ nữ chết tiệt này dám lấy cách này để đáp lại, thật khốn kiếp mà!



Lộ Khiết mang tâm trạng không mấy vui vẻ xuất viện, đi theo săn sóc luôn có Niết Tiêu Hoa. Cô nàng này biết hết rồi, biết luôn việc Triết Lãng muốn giết Thẩm Quốc Thuấn. Nhưng, tâm trạng của Tiêu Hoa không lay động khi nghe tin này.

Theo quan điểm của cô ấy, kẻ phản bội thì nên nhận kết cục xấu nhất. Cô ấy ghét sự phản bội dù cho nó có nằm trên phương diện nào đi nữa. Nhưng, Tiêu Hoa lại không nỡ oán trách Lộ Khiết. Hoàn cảnh bây giờ của cô còn thảm hơn cô ấy!

– Khiết Khiết yêu dấu của mình, cậu cười lên mình xem nào. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, không thể cứ mang cái mặt nạ u buồn này được...

Đáp lại chỉ là một cái nhếch môi nhẹ an ủi tâm trạng bé bỏng của Tiêu Hoa. Quá bất lực, cô nàng cũng không nhắc tới chuyện đó nữa, chỉ chú tâm đi bên cạnh Lộ Khiết, lâu lâu còn hỏi mấy câu quan tâm tình trạng của cô.

Khi hai chiếc bóng mảnh mai lên taxi rời khỏi bệnh viện thì ở phía đường đối diện, một chiếc BWM màu đen mới chạy hướng ngược lại rồi rời khỏi đó.

Bên trong xe, Quách Viễn khẽ chớp mắt nhìn qua kính chiếu hậu, do dự một hồi lâu mới chịu lên tiếng:

– Chủ tịch, thiếu phu nhân xuất viện rồi. Chúng ta, chúng ta có nên đi hỏi thăm chút không?

– Không cần

Câu trả lời nhanh chóng của anh khiến cho cậu ta bất ngờ, tâm trí xen lẫn một chút thắc mắc. Rõ ràng chủ tịch quan tâm thiếu phu nhân như thế, che che giấu giấu cái gì chứ? Nhìn xem, người ta vừa bước ra khỏi cổng đã lo lắng như đời tới, biểu hiện ra mặt kia kìa. Thế mà hỏi lại bảo không cần!

Đúng là người nhà họ Dương!

Toàn bộ đều là thứ khó khăn!

Cha con tại sao lại giống nhau như thế nhở?

Trong xe lại trở về không khí lặng thinh. Quách Viễn định mở lời thì Triết Lãng đã lên tiếng ra lệnh:

– Về công ty

– Công ty?

– Ừ.

Lại công ty sao? Trời ơi chủ tịch đại nhân, anh giết chúng tôi cho xong. Gần một tháng qua ai mà không biết cái tính cách ' thời tiết ' của anh. Thiếu một cái, Triết Lãng không mang ánh nắng, chỉ toàn bão giông mưa gió thôi.

Họ thiếu điều muốn lạy anh mấy lạy, kêu Cựu chủ tịch thỉnh con trai bảo bối của mình về nhà, để cho anh ta bớt gây nghiệp lại.

Mặc dù trong lòng kinh hãi nhưng Quách Viễn vẫn đạp phanh xe hướng về phía công ty mà lái, ủy khuất bao nhiêu cũng chỉ biết chôn giấu trong lòng. Phận làm thư kí mà, phản kháng cấp trên chỉ có hại cho bản thân. Nhịn một chữ cũng chẳng thua thiệt!

Ngoài mặt là nghĩ như vậy nhưng trong lòng Quách Viễn đã sớm đem 18 đời tổ tông nhà Triết Lãng ra nguyền rủa...



Cậu chỉ cầu mong sao cho thiếu phu nhân mau chịu nhận tội rồi nhanh nhanh trở về vòng tay ấm áp của Chủ tịch nhà mình. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy thì Dương Tế sẽ thành nhà băng mất!

Không giống như Quách Viễn, anh hoàn toàn không để ý đến những vấn đề nhảm nhí, gây thị phi cho công ty. Bây giờ đầu óc anh còn hơi sức đâu quan tâm đến những việc đó. Vợ chồng nhà anh mà chưa làm hòa, họ sẽ bị trừ lương dài dài!

Cảnh sát thì sao? Ông đây chẳng muốn ngắm nghía tới những chuyện vớ vẩn đó. Bất quá lúc đó do anh quá tức giận vì bị phản bội đi, hơn nữa anh cũng không nói câu gì quá đáng với cô. Còn nữa, đáng lẽ anh mới là người chịu ủy khuất, tại sao cô lại không an ủi anh?

Quan Lộ Khiết ơi là Quan Lộ Khiết, ông đây cho em ba ngày, nếu em không đến an ủi tôi, ông đây sẽ khóc cho em xem. Tôi thật sự giận rồi!

***

Lại nói đến tình hình của hai nhà Lâm – Châu. Dạo gần đây, hai nhà này dường như có một sợi dây liên kết không rõ đầu đuôi. Các dự án làm ăn đều hợp tác với nhau rất ăn ý, tôi khó khăn anh nâng đỡ, mỗi dự án đều tiến triển thuận lợi.

Bất động sản là một lĩnh vực phổ biến, nếu so sánh với thị trường hiện tại, nó còn có thể phát triển hơn thế nữa. Nếu nói về lợi nhuận thu được, e rằng nó không hơn cũng không kém mấy ngành khác.

Riêng Lâm gia đã là một ông trùm trong giới bất động sản, có thêm sự tiếp sức của Châu gia thì càng thêm lớn mạnh.

Thương trường hiểm nguy, mưu mô xảo trá, các việc như đen ăn đen, trắng ăn trắng đã không còn xa lạ. Để có được mối quan hệ với những đối tác cân xứng, còn khó hơn lên trời.

Vậy nên, giới kinh doanh rất bất ngờ với việc ăn ý của Châu gia và Lâm gia. Rủi may, họ có quan hệ khác ngoài làm ăn thì tốt hơn nữa. Ví như, thông gia?

Quả đoán không sai, trong thời gian kết hợp ăn ý, Châu Lệ Hân và Lâm Phong có bước tiến triển trong tình cảm. Lâm Phong buông bỏ được Lộ Khiết, Châu Lệ Hân cũng xóa nhòa hình ảnh của Triết Lãng. Hai người họ không còn vướng bận gì, cho nhau cơ hội tìm hiểu rồi tiến tới yêu đương.

Đột nhiên hôm nay, Châu Lệ Hân muốn tới xóa bỏ mọi hiểu lầm của cô ấy và Lộ Khiết. Một phần là tuổi trẻ bồng bột, sự ganh tị ăn sâu vào máu nên làm một số chuyện khó tha thứ. Bây giờ mỗi người một hạnh phúc, không tranh đấu nữa, hòa hoãn là điều tất yếu

Lo sợ an toàn của cô ấy nên Lâm Phong nằng nặc đòi theo. Phải nói đến, khi xác định mối quan hệ, cặp này dính nhau như sam. Đa phần là Lâm Phong. Anh ta vừa cưng vừa nựng, lại sợ cô ấy trầy da tróc thịt.

Đứng trước cổng biệt thự nhà họ Quan, Châu Lệ Hân khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi đan chặt tay Lâm Phong đi thẳng vào trong. Họ được quản gia dẫn tới phòng khách, vừa hay Lộ Khiết đang ngồi đó nói chuyện với Niết Tiêu Hoa.

Sự xuất hiện của họ làm Lộ Khiết ngạc nhiên không kém. Nhưng nhanh chóng cô liền lấy lại sự tự nhiên, đứng lên, cố gắng ném ra một nụ cười thân thiện :

– Châu tiểu thư, Lâm thiếu gia? Hai người đến đây phải chăng là muốn uống trà?

_____

Các tềnh iu của Thanh, mấy chap nữa là kết thúc bộ truyện rồi. Mọi người hóng bộ truyện 3 không?

Bật mí một xíu về truyện tiếp theo, ừmmmm có liên quan đến Quân nhân khá nhiều.

Hãy để lại comment của các bạn cho tôi xem nào!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv