Mang thai sao? Khiết Khiết...cô ấy mang thai sao? Tại sao anh lại không biết? Đúng rồi! Anh không sử dụng biện pháp tránh, có lý do nào để không có đứa con này?
Triết Lãng sao khi nghe câu hỏi của người y tá, anh đã khẽ ngẫn người mấy giây, sau đó ánh mắt liền chuyển sang lạnh lẽo, buông lời nói khiến người đối diện muốn bỏ chạy thật xa:
– Cứu cô ấy! Nhất định phải cứu sống cô ấy. Nếu không...các người chờ chết đi!
– V...vâng, vâng...
Cô y tá run rẩy, đôi chân như có một sức lực lớn thục đẩy mình phải chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu.
Mấy tiếng sau, cửa phòng vẫn đóng mãi, bên trong vẫn chưa có phản hồi nào gọi là tích cực.
Người ta nói rất đúng. Thời gian có thể giết người!
Nhìn xem, nó đang dần giết chết trái tim anh, đâm từng nhát dao lút cán, khiến nó không ngừng đổ máu tràn lan.
Nửa tiếng sau, Thẩm Quốc Thuấn mang dáng vẻ hớt hải chạy tới chỗ anh. Vẻ mặt anh ta có phần lo lắng, lạc đâu đó một sự khó nói. Nhưng rồi, vẫn quyết định lên tiếng:
– Triết Lãng, chiếc xe đó bị vứt ở ngoại ô thành phố. Xe còn...người mất!
Bỗng dưng lúc này, Thẩm Quốc Thuấn cảm nhận được một luồn sát khí của phía đối diện. Anh ta đã sớm biết được, một kịch bản cũ của 18 năm về trước sẽ tái lặp!
Quả nhiên, con ngươi Triết Lãng đã hằn tia máu đỏ đậm, xung quanh phát ra một màu đen tối tăm. Anh nắm cổ áo Thẩm Quốc Thuấn, gằn từng chữ lạnh lẽo:
– Tìm! Phải tìm cho bằng được! Nếu tìm thấy thì giết đi. Tôi không chỉ muốn mạng của cô ta, mà còn muốn cái đầu của người phía sau trợ giúp cô ta.
Đó chính là điều tiếp theo mà Thẩm Quốc Thuấn lo lắng nhất. Vì anh ta đã thấy được kẻ trợ giúp Quan Dật Nhiên, người này chính bản thân Triết Lãng cũng quen thuộc!
Thẩm Quốc Thuấn cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Triết Lãng, giọng nói trở nên nhỏ lại còn mang theo sự tiếc nuối:
– Tổ chức chúng ta...có kẻ phản bội!
Câu nói vừa dứt thì phòng phẫu thuật cũng được mở ra. Một bác sĩ nữ tầm khoảng độ tuổi trung niên thoát chiếc khẩu trang trắng xuống, trông vẻ mặt cô ấy đã trắng bệch. Vị bác sĩ e sợ nhìn Triết Lãng, sau đó lấp bấp:
– Tôi....tôi...Dương thiếu....chúng tôi chỉ có thể giữ được mẹ. Chân thành xin lỗi ngài!
Ngạc nhiên thay, anh không những không tức giận mà còn nhẹ thở phào. Giữ được cô ấy là các người đã lập công lớn rồi! Nếu Khiết Khiết thật sự xảy ra chuyện, anh chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện quái gì nữa...
– Được rồi, làm rất tốt!
Vị bác sĩ nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy dẫn theo đội ngũ y tế của mình rời khỏi nơi đó.
Khi thấy họ dần khuất dạng, thái độ của anh cũng nhanh chóng thay đổi. Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chằm vào đoàn người, quay đầu đi vào căn phòng để lại cho Thẩm Quốc Thuấn một câu:
– Giết họ đi!
Chỉ thấy Thẩm Quốc Thuấn cúi đầu trầm mặc, rồi phát ra một chữ ' ừm ' đơn giản. Anh ta không hỏi lý do, và cũng không nhất thiết phải hỏi. Vì anh ta biết!
Thử suy ngẫm xem, bí mật họ nên biết tốt nhất là nên theo họ xuống mộ. Dương Cung Triết Lãng là ai chứ? Đứa con đó vốn dĩ không nên tồn tại, nếu không thì anh sẽ chính tay giết nó. Lộ Khiết chính là của anh, dù cho là máu mủ ruột thịt, tình thân gia đình đi chăng nữa thì đối với anh nó chính là rác rưởi!
Nếu cả đời này Lộ Khiết không có con cũng được. Anh càng thích điều đó! Bởi vì, con người của anh ích kỷ lắm, sẽ không bao giờ chịu chia tình cảm của cô cho người khác đâu. Kể cả con anh cũng không ngoại lệ!
Bí mật này vốn không nên tồn tại!
Vóc dáng cao lớn của người đàn ông tiến lại gần nơi Lộ Khiết đang nằm. Hiện giờ, cô đã được bọc kín đáo trong một chiếc túi nilong màu xanh, chỉ có cái đầu là ló ra ngoài.
Gương mặt trắng tinh không chút sắc huyết của người phụ nữ làm cho tim Triết Lãng đau đớn không dứt. Anh đã cất giấu cô kĩ lưỡng như vậy, chiều chuộng, dung túng cho cô. Vậy mà, bây giờ lại có người dám tổn thương món bảo bối này của anh. Họ đáng trả giá không?
Khẽ đưa cái tay lạnh lẽo vuốt vầng trán của cô, anh cất giọng dịu dàng lại đáng sợ:
– Khiết Khiết! Anh yêu em, không có nghĩa sẽ yêu con của hai chúng ta. Anh không cầu mong sự tha thứ của em, chỉ mong em hiểu cho anh. Khi đã quá yêu em thì chuyện gì thằng Triết Lãng này cũng làm được!
Đêm hôm đó, Lộ Khiết được chuyển vào phòng hồi sức trong trạng thái hôn mê sâu. Cũng là cả đêm đó, Dương đại thiếu gia cao cao tại thượng phải ở lại chăm lo săn sóc từng chút một.
Trái với khung cảnh yên bình của họ, bên Thẩm Quốc Thuấn và Quyết Hạng lại nhộn nhịp hơn nhiều. Các tuyến đường trên dưới thành phố S đều bị phong tỏa. Một đoàn người mặc vest đen, cầm súng kiểm tra tất cả phương tiện, truyền thông, khách sạn, khu nghỉ dưỡng, địa điểm ăn chơi đều không bỏ sót.
Họ truy lùng hăng hái bao nhiêu thì bọn người của Quan Dật Nhiên lại chạy trốn mệt mỏi bấy nhiêu. Cô ta lại bị thương còn nghiêm trọng hơn Lộ Khiết.
Trong con hẻm hoang vắng, Tân Hạc tỏ vẻ nhăn nhó khó chịu khi phải xử lí vết thương cho Quan Dật Nhiên. Hắn ta làm xong liền lên tiếng quát tháo:
— Một con đàn bà điên. Cô dám không nghe lời tôi, hành động gấp gáp, suýt nữa thì rơi vào tay của tên họ Dương đó. Cô muốn chết nhanh đến thế sao?
Cô ta không vội trả lời, thân thể trông vô cùng nhếch nhác, vết thương dù được băng bó nhưng vẫn rỉ máu như mưa đổ. Dùng hơi thở yếu ớt, cô ta cố gắng phản bác Tân Hạc:
– Tôi ... chính là đang...gấp gáp...thật chướng mắt...
Ha!
Tân Hạc đột nhiên nở một nụ cười khinh bỉ nhìn cô ta. Xem đi! Một con đàn bà ngu ngốc này, vậy mà đòi mở miệng làm chuyện lớn. Đính chính lại, cô ta cũng chỉ có thể làm chuyện lớn ở trên ' giường '.
– Chạy mãi cũng không phải cách, hay là cô tự mình đi nhận tội với hắn ta đi. Cái mạng chó của cô cứu sống tôi, sau này phần mộ của cô tôi sẽ tạ lễ đàng hoàng!
Nghe thấy tiếng nói chế giễu của hắn, Quan Dật Nhiên bỗng tức giận cuồn cuộn. Những lời nói bỉ ổi, thối nát này được phát ra từ miệng của Tân Hạc, cô ta không mấy ngạc nhiên...
Nhưng...
Muốn cô giao mạng mình cho Dương Cung Triết Lãng sao? Nếu thật sự dại dột như vậy, e là linh hồn cô cũng không thể đầu thai nổi.
Định một lần nữa phản bác lại ý nghĩ của Tân Hạc thì đột nhiên một đoàn người mặc đồ đen xông tới bao vây họ, dẫn đầu chính là...Quyết Hạng!
– Aizo, thật không ngờ nha. Mệt mỏi truy tìm cả ngày, thì ra con chuột lại trở về ổ. Thật phí sức mà!