Đối với những người đang say rượu như Lộ Khiết, từng câu chữ của Triết Lãng chắc không chui lọt vào tai cô. Chẳng những không nằm im mà Lộ Khiết còn liên tục quấy phá, huơ tay múa chân làm loạn, miệng chẳng biết lẩm bẩm cái gì mà cứ mấp máy miết không chịu ngưng.
Bên cạnh, Triết Lãng bị bức sắp phát điên, cơ thể như một lò lửa nóng rực, mồ hôi liên tục túa ra thấm cả lớp áo sơmi của anh. Ở dưới, vật to lớn kia muốn thoát khỏi cái quần chật hẹp, muốn bung lụa ra ngoài. Nếu không phải cô chưa đủ tuổi, Triết Lãng sẽ không chịu ủy khuất như thế này!
Cuối cùng, anh cũng nghĩ được một cách vẹn cả đôi đường, đó là trói cô trong một cái chăn dày cộm!
Anh dùng tấm chăn trắng cuộn vào thân hình nhỏ bé của Lộ Khiết, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài. Làm xong tất thảy, Triết Lãng vội chạy vào nhà tắm để hạ hỏa. Ôi chúa ơi, con mãnh thú của anh dựng đứng trông thật đáng sợ, xung quanh nổi đầy gân guốc, trông thật đáng sợ!
Vất vả một hồi lâu, khi anh trở ra thì đã là chuyện của 1 tiếng sau. Nói thật, đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh dùng tới biện pháp tự xử này. Từ lúc gặp lại cô, Triết Lãng như một tên biến thái chính hiệu, chỉ cần ở gần cô một lúc, chốc lát " cậu bé " liền chào cờ. Chắc là tại hương thơm của thiếu nữ, hoặc là anh quá yêu cô đi!
Biết thức thời là trang tuấn kiệt! Triết Lãng vừa ra khỏi phòng tắm đã mở cửa vọt ra bên ngoài luôn, nếu còn ở lại thì anh sẽ bị bệnh vì tắm nước lạnh quá nhiều!
Khép cánh cửa nhẹ nhàng, anh thở phào quay mặt ra chỗ khác, một phen giật mình! Thẩm Quốc Thuấn đầu tóc như ổ gà, tay cầm chăn tay cầm gối, trên mắt còn có một vết bầm nhìn y như gấu trúc. Cậu ta thê thảm đến mức kinh hồn!
– Chuyện gì vậy?
Thẩm Quốc Thuấn chưa kịp trả lời thì cửa phòng của Quyết Hạng đột nhiên mở ra. Cậu ta gãi gãi đầu, ngáp dài một tiếng rồi nhìn về phía hai người họ. Việc đầu tiên mà Quyết Hạng làm là la lớn:
– Trời ơi, Thẩm ca! Cậu...cậu làm sao thế?
– Nhỏ miệng lại! Muốn chết?
Triết Lãng nhanh chóng nhắc nhở. Mấy phòng khách nhà Thẩm Quốc Thuấn không có cách âm, giọng nói của Quyết Hạng lại lớn như vậy, rất rất ồn đến giấc ngủ của Lộ Khiết. Nếu cô ấy mà tỉnh dậy, đêm nay anh không cần ngủ nữa!
Hiểu được ý của anh, Quyết Hạng làm hành động dán băng keo ở miệng lại. Cậu ta nhấc chân, nhẹ nhàng đi tới chỗ Triết Lãng, nhỏ giọng hỏi han tình trạng của thiếu gia nhà họ Thẩm:
– Thẩm ca, anh bị ma đuổi sao? Sao lại giống quỷ thế này?
– Quỷ cái đầu nhà cậu! Đúng là cái thứ chưa trải sự đời. Ông đây không thèm chấp nhất!
Thẩm thiếu gia đúng là cay cú thật rồi. Tối nay, trong ba người con trai, cậu ta chính là kẻ thảm nhất. Vốn muốn làm kẻ gian manh, ai ngờ bị Niết Tiêu Hoa đấm cho vài phát vào mắt, mền gối cũng ném ra ngoài luôn. Ai đời chủ nhà lại bị khách đuổi như đuổi chó thế này? Truyền ra ngoài thì Thẩm Quốc Thuấn có mà đội quần ra đường!
Triết Lãng cũng cười cười rồi huýt tay Quyết Hạng một cái, nếu không, cậu ta sẽ đùa dai cho tới sáng hôm sau mất!
Ba người cùng nhau đi lên lầu hai, trên đó có một căn phòng làm việc cá nhân của Thẩm Quốc Thuấn. Khi bước vào trong đó rồi, thái độ đùa giỡn của họ cũng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc.
Họ cũng nhau tiến tới sopha đen gần đó, Quốc Thuấn đi tới quầy rượu lấy ba cái ly và một chai whisky đem lại. Mở nắp chai, rót rượu, cậu ta hỏi:
– Triết Lãng, thời gian không còn nhiều, kế hoạch tiếp theo nên làm sao?
Quyết Hạng chồm tay lấy ly rượu, lắc lư vài cái rồi uống hết. Chất cồn thấm vào miệng, loại rượu này sẽ dễ uống hơn bia nhiều! Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Triết Lãng, Quyết Hạng hiểu rõ anh đang chần chừ, cậu hối thúc:
– Triết Lãng, tôi biết cậu đang nghĩ về vấn đề gì. Đừng chần chừ, rất có thể sẽ là một mối tai họa của cậu!
Anh nhếch miệng cười khinh bỉ, vươn tay bắt lấy chai rượu rồi rót cho hai người họ. Động tác ưu nhã điêu luyện, cánh môi cũng hoạt động theo:
– Không vội, suy nghĩ thêm. Cô ấy...cũng không chạy được nữa rồi!
Thẩm Quốc Thuấn biết rõ người bạn này của mình. Anh ta chắc chắn, Triết Lãng không nói khoác. Hơn nữa, mục tiêu lần này chính là một người quen, không tránh khỏi xích mích giữa các bậc trưởng bối. Xem ra, Quyết Hạng quá manh động rồi.
– Tôi thừa nhận đây là sự sơ suất của chúng ta. Lỡ rồi thì cứ để tên ranh đó ở lại, còn nhiều điều thú vị lắm!
Quyết Hạng quay sang nhìn Thẩm Quốc Thuấn, bày vẻ khó hiểu trước câu nói của anh ta. Triết Lãng cười nhẹ, nâng ly cụng nhẹ vào ly của Quyết Hạng, giọng nói vô cùng giễu cợt:
– Cậu thấy thế nào khi Lâm gia và Châu gia hợp tác? Rất vui đúng không?
– Hahah...cá mè một lứa!
Lâm gia? Châu gia? Ây cha, chắc là nhắc đến Lâm Phong và Châu Lệ Hân. Nói thẳng ra thì cũng xứng đôi phết chứ nhỉ? Lâm Phong sao? Chưa biết con người đó như thế nào, ở gần thì mới nhận xét được. Còn Châu Lệ Hân! Hình như cũng không cần phải nói. Cô ta không làm loạn đã là may lắm rồi.
Có điều, lớp 12/1 này tồn tại rất nhiều nhân tài, cũng xuất hiện không ít kẻ nguy hiểm. Nhóm Triết Lãng cũng có những tính toán cho riêng mình về những việc sẽ xảy ra sắp tới. Nhưng, về phần Lâm Phong thì hơi khó một chút!
Cậu ta là con trai thứ nhất của Lâm Triệt, bạn thân của ba anh. Nói trước nói sau cũng nhỏ hơn anh vài tháng. Hai nhà Dương – Lâm có rất nhiều giao tình lớn bé, nếu như bề dưới bất hòa, ở trên dĩ nhiên không yên tâm. Hai người trước giờ không quen biết mà đã xảy ra hiềm khích, chuyện này nói ra ai tin chứ?
Ai bảo cái tên Lâm Phong kia kiếm chuyện trước? Hắn ta bâu và đâu không bâu, hà cớ gì phải lủi vào bụi hoa đã có chậu. Rõ ràng là có ý với Khiết Khiết nhà anh! Chuyện này càng không thể chấp nhận được.
Người con gái của Dương Cung Triết Lãng không phải muốn tới gần thì tới gần, muốn cướp thì cướp. Thử rớ tay vào xem, ổng xách cây dao chém từng đứa một. Ba má tui xách dép mà chạy!
Ba người vui vẻ nâng ly, một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt của họ. Triết Lãng nhìn vào ly rượu, tay nhẹ nhàng đung đưa đáy ly, chất lỏng thuận theo đó mà di chuyển. Nhìn trông thật mờ ảo!!!
" Lâm Triệt sao? Con trai ông gây ra họa rồi! "