Khiêm Vương Sát Phi

Chương 58: Gặp quỷ!



Trong mắt Mẫn Tĩnh Như hơi lóe sáng thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn nhi tử đang ngồi một bên trầm mặc không biết suy nghĩ gì mở miệng nói: “Chuyện này liền giao cho ta đi.”

“Mẫu phi muốn làm như thế nào?” Tiếng nói trầm thấp thản nhiên hỏi Mẫn quý phi đang uống trà.

Trên mặt Mẫn Tĩnh Như không lưu lại dấu viết của năm tháng vươn tay như ngọc bưng chén trà trên bàn lên, hơi hơi thổi chén trà, hơi nóng nhè nhẹ, chỉ thấy nàng thản nhiên uống trà, nhìn nhi tử của mình nói: “Nữ nhân là động vật cảm tính, nếu nàng vì Cung Mạch Khiêm mà tức giận giết hắc y nhân, việc này chứng minh nàng rất quan tâm hắn, thậm chí rất yêu hắn, nếu nói như vậy, chúng ta sao không lợi dụng tình cảm của nàng đối với hắn để giúp chúng ta, đứng về phía chúng ta?”

“Mẫu phi là muốn để cho bọn họ đứng về phía chúng ta?”

“Ừ, tốt xấu gì hắn cũng là một Vương gia không phải sao? Lại nói tâm tư của hoàng thượng đối với hắn có ai có thể biết rõ ràng? Chỉ có mình hoàng thượng biết, hiện nay quan hệ trong triều cũng càng ngày càng mãnh liệt, không chừng ngày nào đó thời thế sẽ thay đổi, bọn họ nếu muốn sống sót phải nắm lấy một cây to để giữ mạng, mới có thể sống? Mặc dù là Vương gia nhưng hữu danh vô thực, nếu vậy không bằng chúng ta làm cho bọn họ đứng về phía chúng ta.” Trong hoàng cung cách sinh tồn chính là lợi dụng lẫn nhau, vì sinh tồn nhất định phải dùng hết tất cả thủ đoạn!

“……” Nghe Mẫn Tĩnh Như nói xong, Cung Chính Mẫn lâm vào trầm tư. Đây là điều bất đắc dĩ sinh trong hoàng thất, ngoài mặt là phong quang vô hạn, nhưng ai có thể biết nổi đau của bọn họ.

*Phong cảnh vô hạn: giống như nở mày nở mặt của mình

“A, đúng rồi, hiện tại con cần phải biểu hiện tốt, đoán chừng không lâu nữa hoàng thượng sẽ có tâm tư lập Thái tử đó.” Mẫn Tĩnh Như nhìn nhi tử trầm mặc không nói, dặn dò.

“Dạ, nhi thần xin phép về trước.”

“Ừ, trở về nghỉ ngơi tốt đi, sự việc kia ngươi không cần quản.” Cung Chính Mẫn sau khi nghe xong không nói gì thêm liền xoay người rời khỏi tẩm cung của Mẫn Tĩnh Như.

Mấy ngày sau.

Trong đại sảnh của Khiêm phủ, một tên thái giám ở nơi đó lâu lâu nhìn xung quanh đại sảnh, trong mắt mang theo một tia lo lắng và do dự, khi nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng kia lập tức hai mắt tỏa sáng, cung kính chờ hai người kia đi đến.

“Nô tài Tiểu Toàn Tử tham kiến Khiêm Vương, tham kiến Sát phi.” Đợi cho hai người đi vào đại sảnh thái giám tên Tiểu Toàn Tử lập tức cung kính hành lễ.

“Tiểu Toàn Tử lần này tới Khiêm phủ là có chuyện gì?” Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh ngồi vào vị trí của mình vẻ mặt ôn hòa hỏi tiểu thái giám kia.

“Nô tài là thay Quý phi nương nương đến truyền lời, Quý phi nương nương muốn mời Sát phi đến ngắm tuyết thưởng mai, không biết Sát phi có nể mặt không?” Tiểu Toàn Tử nhìn Vân Khinh dò hỏi.

“Khi nào?” Vân Khinh thản nhiên hỏi.

“Quý phi nương nương nói, nếu Sát phi nể mặt thì chọn tối hôm nay, nô tài đã vì Sát phi chuẩn bị tốt xe ngựa chỉ chờ Sát phi ngài mở miệng đồng ý thôi.”

“…… Vậy ngươi đi ra bên ngoài chờ trước, ta chuẩn bị một chút.” Vân Khinh trầm mặc một chút, sau đó nhìn Tiểu Toàn Tử nhàn nhạt phân phó.

“Dạ, vậy nô tài xin lui ra trước, ở bên ngoài chờ Sát phi, Khiêm vương, nô tài xin phép cáo lui.” Được Cung Mạch Khiêm cho phép tiểu Toàn Tử mới cung kính lui đi ra ngoài. Chỉ cần có thể làm tốt chuyện Quý phi nương nương chờ một chút có tính là gì.

“Vì sao lại đồng ý?” Đợi tiểu Toàn Tử lui ra ngoài, Cung Mạch Khiêm vươn tay hơi hơi dùng sức một chút làm cho Vân Khinh ngã vào trong lòng hắn, được như ý ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng cọ qua cọ lại phía sau gáy của nàng, gửi mùi thơm tản mát từ trên người nàng, ôn nhu hỏi.

“Nhiều thứ sẽ rất phiền.” Vân Khinh nhàn nhạt nói ra một câu, nàng biết hắn có thể hiểu được, bởi vì, hắn hiểu nàng.

“Ha ha, vậy mèo con cần phải về sớm một chút, đừng để vi phu “một mình trông phòng” nha.” Cung Mạch Khiêm nghe được câu trả lời của nàng không khỏi cười khẽ ra tiếng. Mèo con của hắn vẫn lười như vậy, sợ phiền phức nha.

*Một mình trông phòng: phòng không gối chiếc

Hắn làm sao có thể không hiểu ý của nàng, cho dù hôm nay cự tuyệt không đi, về sau vẫn sẽ có rất nhiều lời mời dạng này, nếu đã như vậy còn không bằng lần này đồng ý lời mời miễn cho lần sau bị làm phiền.

Từ sau khi thọ yến đó, thế cuộc của triều đình cũng đã bắt đầu phát sinh biến hóa, mặc dù bên ngoài nhìn qua rất yên lặng, nhưng thật ra đều ngầm cuộn trào sóng lớn mãnh liệt.

“Ừ, ta biết, không có chàng làm ấm giường ta sẽ ngủ không được.” Vân Khinh nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt lạnh nhạt lóe lên ánh sáng mỉm cười quang mang.

Người làm ấm giường sao? Ha ha rất chính xác nha. Vân Khinh nhớ tới trước khi Phong Nhiễm Tuyệt rời khỏi Khiêm phủ mấy ngày, có một lần Phong Nhiễm Tuyệt trêu chọc hắn lúc đó mình vừa vặn bị đi tới trong lúc vô ý nghe được.

“Nếu vi phu đã cần cù như vậy, mỗi ngày đều kiên trì không ngừng làm ấm giường cho phu nhân, như vậy đòi phần thưởng từ phu nhân cũng không quá đáng chứ?” Cung Mạch Khiêm thấy rất rõ đôi mắt Vân Khinh lóe lên ý cười rồi biến mất, không khỏi nhíu nhíu tuấn mi đẹp của hắn, nhìn thấy sắc mặc của nàng hắn tự nhiên biết mèo con nghĩ tới gì, hiểu rất rõ ý của nàng, không tệ, dám trêu chọc hắn sao? Ha ha, hắn sẽ làm cho nàng biết thắng lợi cuối cùng chỉ có thể là hắn.

“A, chàng, chàng xấu lắm!” Không kịp phòng bị, đã bị Cung Mạch Khiêm thành công hôn trộm môi thơm, Vân Khinh tức giận trừng mắt liếc nhìn Cung Mạch Khiêm rất giống hồ ly, lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị dám đánh lén nàng!

Một bên Mạc Ngôn cúi đầu nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng mà nhìn thấy bả vai hắn đang run run rất nhỏ đoán chừng ở nơi đó cười trộm, ai nha, chuyện này…. Vương phi đấu cùng chủ tử luôn chiếm hạ phong nha.

Mà Thanh Y dáng vẻ vẫn như trước, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt của nàng có thể phát hiện ý cười trong đó. Chủ tử rất hiếm khi như vậy, a……, hiện tại nàng rất hạnh phúc.

“Được rồi, vi phu sai rồi……” Cung Mạch Khiêm nhìn thấy Vân Khinh giống như đang làm nũng với hắn, thành khẩn xin lỗi.

Vân Khinh nhìn thấy hắn vẻ mặt thành khẩn xin lỗi, sau đó lập tức thần kinh căng thẳng, không hề chớp mắt theo dõi hắn, nàng mới không tin hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà xin lỗi nàng, khẳng định lại có âm mưu! Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Cung Mạch Khiêm chứng minh lời nói trong lòng của Vân Khinh.

“Nếu không chờ phu nhân về? Vi phu cam đoan, nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ này, tùy phu nhân sắp xếp.” Trên mặt thần sắc cực kỳ nhu thuận vô tội nhưng trong mắt Vân Khinh đó gọi là tà ác, đó gọi phúc hắc! Thằng nhãi này quả thực là được tiện nghi còn khoe mã! Rất hồ ly!

A, đã phát hiện rồi sao? Nhưng mà, hắn vẫn có biện pháp hôn trộm được môi thơm. “Được rồi được rồi, vi phu không làm khó nàng.” Cung Mạch Khiêm nhìn thấy thần sắc đề phòng của Vân Khinh lập tức thỏa hiệp khẽ dỗ nàng, ngay lúc Vân Khinh thả lỏng cảnh giác, lại hôn nàng một cái, còn không quên trở về chỗ cũ giống như hôn môi dưới, nói: “Vẫn nên để vi phu ngoan ngoãn tự mình đưa tới cửa đi.”

Nghe được lời nói vô cùng nhu thuận làm cho Vân Khinh cảm thấy vô lực, được rồi, nàng biết con hồ ly này làm sao có thể đặt miếng thịt bên cạnh mà không ăn chứ, làm sao có thể để chính mình chịu thiệt? Hắn rất thông minh!

“Đi thôi, đừng về quá trễ, về sớm một chút.” Cung Mạch Khiêm thay Vân Khinh chỉnh lại y phục, sau đó liền đưa Vân Khinh ra đến cửa nhìn nàng lên xe rời đi.

Vẻ mặt Cung Mạch Khiêm ôn nhuận ngóng nhìn xe ngựa đi về phía hoàng cung, đôi mắt thâm u hiện lên một tia u ám, sau đó xoay người đi vào bên trong phủ, vạt áo như tuyết trên không trung tạo thnahf một đường cong tao nhã.

Vân Khinh và Thanh Y ngồi lẳng lặng trong xe ngựa, xe ngựa rất nhanh chạy về phía hoàng cung, Tiểu Toàn Tử điều khiển xe ngựa trong lòng nghĩ làm nhanh cho xong việc mà Mẫn Tĩnh Như giao cho hắn.

“Đứng lại, có lệnh bài không? Lấy ra.” Xe ngựa bị cấm vệ quân canh giữ bên ngoài của cung chặn lại, nói với Tiểu Toàn Tử.

Chỉ thấy Tiểu Toàn Tử lấy ra một khối lệnh bài bằng đồng, sau đó bọn họ được cho vào cung.

Chỉ chốc lát, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói của hắn, “Sát phi, đã đến, mời xuống xe theo nô tài đi vào Kim Kiều điện đi, Quý phi nương nương đang đợi ngài.”

Vân Khinh xuống xe ngựa đi theo Tiểu Toàn Tử về phía Kim Kiều điện, Thanh Y theo sát phía sau, không bao lâu một kiến trúc lộng lẫy xuất hiện trước mắt các nàng, chân trời mây bay làm nổi bật ba chữ Kim Kiều điện rồng bay phượng múa……

Tiểu Toàn Tử dẫn Vân Khinh đi vào, sau đó quỳ xuống nói với người bên trong: “Tham kiến Quý phi nương nương, nô tài đã làm theo dặn dò của nương nương mời Sát phi đến.”

“Ừ, đi lĩnh thưởng đi, lui xuống đi.” Bên trong truyền ra âm thanh nhàn nhạt mà quý khí.

“Dạ, tạ nương nương ban thưởng, nô tài cáo lui.” Nói xong liền khom người rời khỏi Kim Kiều điện.

Vân Khinh cách bình phong mỏng loáng thoáng nhìn thấy bên trong, trước nhuyễn tháp, một chuỗi hạt châu kết thành mành trướng xuyến ngọc lưu ly rủ xuống vuông góc, một thân hình xinh đẹp nằm nghiêng trên cẩm tháp (tháp trải gấm), trên người lộ ra quý khí bức người, nàng chính là đương kim Mẫn quý phi.

Chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Khinh, tuy rằng nàng không phải Hoàng hậu, nhưng lại vinh sủng hậu cung, thế lực không thua Hoàng hậu Đàm Thục Tình. Năm tháng giống như không lưu lại dấu vết gì ở trên mặt nàng, nét mặt vẫn toả sáng như trước, da thịt trắng nõn tuyệt không thua nữ tử mười bảy mười tám tuổi, chỉ thấy nàng nâng lên đôi mắt sâu thẳm nhìn Vân Khinh: “Sát phi cũng biết bản cung mời ngươi tới là vì chuyện gì?”

“ Ngắm tuyết thưởng mai.”

“Đúng vậy, thưởng mai, đi thôi, Bổn cung đã sai người chuẩn bị tốt điểm tâm cùng Sát phi ngắm cảnh mai vàng mùa đông năm nay.” Mẫn Tĩnh Như cất giọng ý tứ mong mỏi nói với Vân Khinh, tiếng nói của nàng tràn ngập duyên dáng sang trọng hàm súc.

Mẫn Tĩnh Như dẫn Vân Khinh đi vào đình viện, nơi đó đúng như lời nàng nói trên bàn đá đã bày biện các món điểm tâm tinh xảo, bất kể là từ màu sắc đến hình thức đều làm cho người ta them nhỏ dãi.

“Ngồi xuống đi.” Mẫn Tĩnh Như nhìn Vân Khinh mở miệng nói.

Vân Khinh ngồi xuống, hai người đều không mở miệng, một lát sau Mẫn Tĩnh Như mới hé mở môi đỏ mọng, mang theo âm thanh quý khí tràn ra.

“Sát phi cảm thấy hoa mai năm nay nở thế nào? Có phải rất đẹp không?” Mẫn Tĩnh Như vươn ngón tay trắng nõn bưng chén trà lên, hơi hơi thổi cái chén, hơi nóng bốc lên, khói nhẹ lượn lờ, làm khuôn mắt quý khí của nàng tăng thêm một loại mỹ cảm mông lung.

“Đúng, rất đẹp.” Vân Khinh nhìn trong đình viện có một gốc cây kiên cường, hoa mai nở rộ liền lạnh nhạt nói.

Nhiều đóa hoa mai ở đây vẫn đón gió lạnh mùa đông dạt dào nở rộ, để thế giới tuyết trắng tăng thêm một chút màu sắc xinh đẹp.

“Đúng vậy, quả thực rất đẹp, mỗi ngày có thể hưởng thụ phong cảnh say lòng nói chuyện cùng với một người bạn sẽ làm người ta vui vẻ, nhưng mà nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, phong cảnh dù có xinh đẹp hơn nữa cũng uổng phí, Sát phi ngươi nói có phải không?” Mẫn Tĩnh Như cười đến vô cùng quý khí nhìn Vân Khinh, lời nói mang theo thâm ý.

“Quý phi nương nương muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi.” Vân Khinh nhìn nàng lạnh nhạt nói.

“Hiện tại, tuy rằng triều đình mặt ngoài là gió êm sóng lặng, kỳ thật người thông minh đều biết, cho nên bọn họ đã ngầm lựa chọn lợi thế có thể giữ được tính mạng của bản thân. Thế sự xoay vần (ý nói thời thế thay đổi nhanh chóng), trong triều Khiêm vương không quyền cũng không thế, Sát phi chẳng lẽ không lo lắng cho cuộc sống của các ngươi về sau sao?”

Hiện tại trong triều đình thế cục như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mỗi người đều vì lợi ích của mình mà lựa chọn một bè phái để đứng. Tây Huyền quốc cũng chỉ có bốn vị hoàng tử và một hoàng nữ. Đại hoàng tử Cung Chính Mẫn, là người trầm ổn không nóng nảy, là một người có thể được phong làm Thái tử, huống chi mẫu phi của hắn là Mẫn quý phi có thế lực tương xứng với Hoàng hậu.

Nhị hoàng tử là con của hoàng hậu sinh, cũng sẽ là một trong những người có thể chọn làm Thái tử. Về phần tam hoàng tử có thể khẳng định là không, hắn được phong làm vương, tự nhiên cũng sẽ không phải là một trong số người chọn là Thái tử. Còn Ngũ hoàng tử, cả ngày cũng chỉ biết sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng, đại thần trong triều đình cũng không ôm hi vọng đối với hắn.

Từ sau cung yến lần đó, trong triều các đại thần đều vì mình mà tìm kiếm đường lui, vì mạng sống không thể không lựa chọn, cho nên chia làm hai phái, một phái là đứng về phía Cung Chính Mẫn do Cung Chính Mẫn đứng đầu, một phái khác chính là đứng về phía Cung Diệc Diệp do Cung Diệc Diệp đứng đầu.

“…… Cái này Quý phi nương nương không cần lo lắng, Vân Khinh và Vương gia chỉ muốn sống thật yên lặng, không tham dự đến việc phân tranh. Vương gia tuy không quyền không thế nhưng vẫn là một Vương gia không phải sao? Như vậy, hắn căn bản không uy hiếp đến bất luận kẻ nào muốn ngôi vị hoàng đế, cho nên chúng ta không cần thiết tham dự vào cuộc phân tranh này, chúng ta chỉ muốn yên lặng sống qua ngày, về phần trong triều sẽ phát sinh chuyện gì chúng ta cũng không hỏi đến, cũng tự nhiên không về phe bất luận kẻ nào. Quý phi nương nương ngươi nói phải không?” Vân Khinh trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng nói với Mẫn Tĩnh Như, rất rõ ràng nói cho nàng biết, mình và Cung Mạch Khiêm sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không tạo uy hiếp đến bọn họ.

“Nhưng nếu có người muốn lôi kéo các ngươi, đến lúc đó Sát phi sẽ làm như thế nào?” Mẫn Tĩnh Như nghe được Vân Khinh không lựa chọn một trong hai bên, cũng không tức giận, vẫn cười ung dung như trước.

“Như vậy, Vân Khinh sẽ để chon bọn họ biết bọn họ sẽ có hậu quả ra sao. Thời gian không còn sớm, Vân Khinh phải về chiếu cố Vương gia không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.” Vân Khinh nhìn thẳng đôi mắt thâm ý của Mẫn Tĩnh Như, giọng nói lạnh nhạt tmang theo một tia kiên quyết. Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng thì nàng chính là Vân Khinh lạnh nhạt, nếu không cũng chỉ có thể để cho bọn họ tự gánh lấy hậu quả. (Vy: đoạn này thật thấy Vân Khinh tỷ như biến thành người khác, như hảo nương tử vậy)

“Sát phi thật đúng là quan tâm Khiêm vương, nếu đã như vậy Bản cung cũng không giữ ngươi nữa.”

“Vậy Vân Khinh cáo từ.” Nhàn nhạt thi lễ với Mẫn Tĩnh Như sau đó dẫn theo Thanh Y xoay người rời khỏi đình viện.

Vân Khinh hờ hững mạc nhã, bóng dáng dần dần trở nên mơ hồ không rõ, cánh hoa mai bay xuống càng tôn lên vẻ đẹp, xa xa nhìn lại giống như là tiên nữ đi vào tiên cảnh vậy.

Nhìn bóng dáng đã đi xa kia, đôi mắt Mẫn Tĩnh Như híp lại trong mắt hiện lên một tia tính kế sắc bén, không muốn bị cuốn vào sao? Đáng tiếc một khắc ngươi bước vào hoàng cung ngươi đã không có quyền được lựa chọn.

Nàng mời Vân Khinh đến, chuyện ở đây rất nhanh sẽ bị nữ nhân kia biết, cho dù nàng buông tha cho Vân Khinh, thì nữ nhân kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng. Hiện nay tình hình hết sức căng thẳng, nữ nhân kia càng tăng mạnh phòng bị, đặc biệt là những chuyện liên quan đến mình, bởi vì các nàng đều dùng tính mạng của mình để đánh cược, để đi tranh, lơ là một chút sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, nữ nhân kia cũng giống nàng, sẽ vì con mình dọn dẹp hết tất cả uy hiếp.

Cái gọi là hiểu mình nhất chính là địch nhân, mà trong thâm cung nàng và nữ nhân kia chính là địch nhân.

Nếu như con của nữ nhân kia lên ngôi vị Thái tử sau đó trở thành hoàng đế, như vậy nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không để cho Cung Mạch Khiêm tồn tại trên thế giới này. Bởi vì Cung Mạch Khiêm là con của nữ nhân kia, tuy rằng nàng ta đã chết, nhưng oán hận của Đàm Thục Tình với nàng sẽ không biến mất, chỉ cần nàng còn ngồi ở vị trí Hoàng hậu thì vĩnh viễn sẽ không biến mất, bởi vì Đàm Thục Tình chính là người thay thế nàng, một người vĩnh viễn sống trong bóng ma thay thế.

Mẫn Tĩnh Như nhìn xa xa, đôi mắt sâu thẳm không tiêu cự, cứ như vậy mà nhớ lại mọi chuyện đã đi qua trước đó, tuy rằng nàng còn sống, nhưng vĩnh viễn không bằng một nữ nhân đã qua đời, trong lòng Cung Huyền Minh chỉ có một nữ nhân dịu dàng kia, nhưng mà… nàng sớm đã buông tay, hiện tại nàng chỉ cần quyền lợi, chỉ cần Mẫn Nhi của nàng đi lên ngôi vị hoàng đế, làm hoàng đế! Những thứ khác nàng cũng không cần biết.

Ánh mắt tiêu cự dần tụ lại, lóe lên ánh sáng kiên định và ngoan độc, sớm hay muộn gì Vân Khinh cũng đưa ra lựa chọn, nhưng mà cho dù nàng không chọn cũng không sao, dù sao nàng và Cung Mạch Khiêm cũng không có tác dụng lớn.

Quả nhiên như Mẫn Tĩnh Như nói, lúc Vân Khinh vừa mới rời đi không lâu, tẩm cung của Hoàng hậu liền vang lên một giọng nữ uy nghiêm, chỉ thấy nàng hỏi nô tỳ đến thông báo: “Ngươi khẳng định ngươi thấy rõ ràng? Sát phi tiến cung đi gặp Mẫn quý phi kia?”

“Dạ, nô tỳ tận mắt thấy, không dám có nửa lời nói dối.” Nô tỳ kia cúi đầu cung kính trả lời.

“Được, ngươi trở về tiếp tục theo dõi nơi đó, nếu có tình huống gì thì lại đến bẩm báo với Bản cung, đương nhiên lợi ích của ngươi cũng sẽ không thiếu.”

“Tạ ân điển của Hoàng hậu.” Nói xong liền lui xuống, trở về nơi của Mẫn Tĩnh Như tiếp tục giám thị nàng.

Sau khi cung nữ kia rời đi, Đàm Thục Tình ngồi yên tĩnh trên ghế, lâm vào suy nghĩ của chính mình, nữ nhân kia muốn gì? Mượn sức Cung Mạch Khiêm? Chắc là không, tuy rằng hắn là Vương gia nhưng cũng là một Vương gia trên danh nghĩa không quyền không thế, hắn có thể giúp nữ nhân kia cái gì? Hay là nàng nhìn trúng khả năng của Sát phi kia? Việc ám sát trên cung yến ngày đó nàng cũng nghe nói, Sát phi kia trong nháy mắt có thể giết chết hắc y nhân.

Chẳng lẽ Mẫn Tĩnh Như muốn nhờ đến năng lực của Sát phi đến trợ giúp nàng sao? Không được! Nàng quyết không cho phép có bất kỳ trở ngại nào đến uy hiếp đến ngôi vị Thái tử của Diệp Nhi tồn tại, nàng sẽ không để cho nữ nhân Mẫn Tĩnh Như kia được như ý nguyện!

Khuôn mặt Đàm Thục Tình dịu dàng quý khí lộ vẻ thâm trầm, thần sắc âm ngoan dần dần đọng lại trong ánh mắt của nàng, nếu đã như vậy nàng cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường…..

Bầu trời đã bắt đầu tối, đêm mùa đông vắng vẻ yên tĩnh, im lặng có thể nghe rất rõ âm thanh của bánh xe ngựa đi trên mặt đất, bên trong xe ngựa yên lặng không tiếng động.

“Chủ tử, người đã có quyết định sao.” Tiếng nói lạnh lùng của Thanh Y truyền vào tai Vân Khinh trong.

“Ừ.” Nàng làm sao có thể tin tưởng nàng ta sẽ dễ dàng buông tha bọn họ, sở dĩ nàng đồng ý lời mời này bởi vì nguy hiểm thấp nhất, nếu như cự tuyệt không đi, Mẫn Tĩnh Như nhất định sẽ không buông tay. Ngộ nhỡ lúc phái người đến trùng hợp biết bí mật của Khiêm như vậy hậu quả không thể lường được.

Mặc dù, Khiêm là Minh Tôn của U Minh Cung, nhưng trong mắt người ngoài hắn là một Vương gia trên danh nghĩa không quyền không thế, ngộ nhỡ thân phận hắn bị bại lộ, hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Nếu để cho những người đó biết, tồn tại của hắn bất kể là đối với Cung Chính Mẫn hay là Cung Diệc Diệp đều là một uy hiếp lớn.

…… Đúng lúc này một cỗ sát khí sắc bén từ bên ngoài xe tràn vào, chỉ thấy xe ngựa đột nhiên ngừng lại, một đám hắc y nhân che mặt xuất hiện vây quanh xe ngựa Vân Khinh.

Một trường kiếm sáng mang theo sát khí mãnh liệt đánh về phía Vân Khinh vô cùng ngoan độc, ngay lúc hắc y nhân sắp đâm trúng Vân Khinh, Thanh Y rất nhanh bắt đầu công kích sắc bén, đem trường kiếm trên tay của hắc y nhân đánh rơi, sau đó nhanh chóng triển khai công kích trí mạng đối với hắc y nhân, từng chiêu thức ngoan độc so với hắc y nhân còn mãnh liệt hơn, đồng bọn của hắc y nhân kia thấy hắn không thành công lập tức thừa dịp hắn đang dây dưa với Thanh Y lúc này bắt đầu công kích Vân Khinh, muốn nhanh chấm dứt tính mạng Vân Khinh.

Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, ngay lúc lợi kiếm tới gần Vân Khinh, trong nháy mắt hắc y nhân giống như bị công kích mãnh liệt đột nhiên đánh bay ra ngoài, bị ngã mạnh trên mặt đất hộc máu mà chết.

Những hắc y nhân kia nhìn thấy đều trừng lớn trong mắt tràn đầy khiếp sợ, chẳng lẽ giống như lời đồn chỉ cần đến gần Sát phi là chết? Nếu ai chọc nàng sẽ không mạng sống? Trong đêm tối, trên đường cái cũng chỉ có vài hắc y nhân cùng Vân Khinh còn có Thanh Y, hắc y nhân nhìn xung quanh, cũng không có cảm giác có người khác tồn tại, nhưng bọn họ đều chú ý Sát phi kia cơ bản là không hề động thủ, huynh đệ của bọn họ lại giống như là bị người đánh bay, hộc máu mà chết, một thi thể lạnh như băng cứng rắn nằm ở đó nhắc nhở bọn họ một màn quỷ dị kia không phải là ảo giác.

Hắc y nhân bị một màn quỷ dị kia làm chấn động đứng tại chỗ, gắt gao nhìn Vân Khinh, đột nhiên cảm giác được có một trân âm phong thổi qua, nhất thời cảm thấy sởn gai ốc, nhưng nhớ lại mệnh lệnh của người kia đã hạ không thể không hoàn thành, vì thế liếc nhìn đồng bọn, mấy người kia suy nghĩ một chút, vài người đột nhiên nhấc kiếm cùng nhau công kích Vân Khinh.

Ai nha! Còn muốn đến sao? Được rồi, vậy hắn liền giúp bọn họ chơi đùa một chút! Ơ kìa, người này, hắn, a, không phải, sai rồi, hiện tại hẳn là quỷ, hắn là một con quỷ có nhân tính tốt! Liều mình bồi bọn họ luyện kiếm vậy!

Hiện tại trên đường cái xuất hiện một màn quỷ dị khôi hài như vậy, chỉ thấy vài hắc y nam tử kia bám riết không tha công kích về phía Vân Khinh, nhưng mỗi lần đều bị một trận gió lớn quái dị thổi trật chiêu thức, kết quả là không có một chút làm bị thương Vân Khinh, càng công kích thì càng bị trận gió quái dị kia ngăn cản.

Có mấy người hắc y nhân dây lưng đột nhiên lỏng ra, chợt quần bị rớt xuống trên mặt đất, thoáng cái dây cột tóc của bọn họ lại lỏng ra, tóc đen dài xõa xuống, một trận gió lớn từ sau truyền đến, thổi mái tóc dài che tầm mắt của bọn họ, khiến cho hắc y nhân lo kéo lại quần, lại để ý tóc, căn bản không rảnh đi để ý Vân Khinh. Ai nha! Chơi thật vui! Chơi rất được! Ha ha, cười chết người, a, là quỷ, cười chết quỷ. Con quỷ kia nhìn thấy hắc y nhân luống cuống tay chân ở không trung liền ôm bụng cười cười to.

Sưu sưu sưu! Chỉ thấy vẻ mặt những hắc y nhân kia đột nhiên cứng lại một chút sau đó liền té trên mặt đất, người đã không còn thở.

Ta khinh! Là người nào đem lạc thú của đại gia giết hết?! Đại gia ta muốn giết hắn! Nhìn thấy những người chết nằm trên mặt đất, con quỷ kia trừng lớn quỷ nhãn của mình, nhìn mọi hướng xung quanh, vẻ mặt tức giận muốn tìm ra người nào phá hư lạc thú của hắn.

Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?! Ta khinh! Chính là ngươi! Con quỷ kia nhìn thấy từ chỗ tối đi ra một bóng dáng hai mắt trừng to, nổi giận đùng đùng bay tới trước mặt người nọ, đang nghĩ chỉnh hắn như thế nào, kết quả nhìn thấy dung nhan của người nọ lập tức thả chậm tốc độ.

Ta khinh! Đây không phải nam nhân của nàng sao?! Ta khinh! Vậy không phải là không thể khi dễ hắn sao! Vậy con quỷ là hắn đành phải nén giận, không thể tức giận sao! Ta khinh! Chết tiết, nếu hắn không xuất hiện thì con quỷ là hắn đã có thể chơi tiếp, nhưng hiện tại…… Hắn (CMK) thật sự là ông cụ bất hạnh! Hắn (quỷ) bị bức khổ a a a a! Con quỷ kia phát điên muốn ngửa mặt lên trời gào thét.

“Ngươi sao lại ra khỏi phủ?” Vân Khinh không để ý tới con quỷ kia đang bay giữa không trung đã sắp phát điên, chăm chú nhìn nam tử áo trắng đang đi tới, hỏi.

“Phu nhân, vi phu đương nhiên là tới đón nàng nha, vừa vặn nhìn thấy một màn làm người ta không thể tưởng tượng được, phu nhân quả nhiên là thần thông quảng đại, có quý nhân… tương trợ nha.” Vẻ mặt Cung Mạch Khiêm cười ôn hòa nói với Vân Khinh, con ngươi đen thâm ý lơ đãng liếc nhìn về phía con quỷ đang lơ lửng kia. Mèo con của hắn quả nhiên có rất nhiều bí mật, xem ra hắn còn biết hết các bí mật của nàng nha……

Hả?! Không phải chứ?! Hắn có thể nhìn thấy ta? Gặp quỷ! Khụ khụ…… Nói sai rồi, hắn vốn là quỷ, hắn thấy ta quả thật là gặp quỷ, nhưng mà, hắn thật sự có thể nhìn thấy mình sao? Hay là hắn chỉ vô ý nhìn về phía này thôi?

“Chúng ta về phủ đi, buổi tối nhiệt độ xuống thấp, lạnh hơn, không nên để lạnh bản thân.” Nói xong liền cởi áo bào của mình mặc lên người Vân Khinh, trên người hắn nhàn nhạt mùi cỏ xanh hơi thở nam tính, ấm áp bao bọc lấy Vân Khinh, truyền lại trên người Vân Khinh.

“Ừ, được.” Vân Khinh kéo áo bào có hơi thở của hắn lại, ôn nhu trả lời.

Trong đêm tối, ánh trăng tỏa sáng nhẹ nhàng, làm cho một màn ấm áp càng thêm một chút mờ ảo lại duy mỹ dịu dàng……

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv