Năm năm đi qua, Ngôn Thiên Nhu lúc trước thủy linh xinh đẹp, hiện tại trổ mã càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người, da thịt trắng nõn, thủy mâu mỵ hoặc, dập dờn, bồng bềnh, bên dưới cánh mũi khéo léo là đôi môi đỏ mọng, eo nhỏ ẩn hiện trong suốt, tóc dài được búi cao cắm trâm cài thượng đẳng cùng châu hoa tinh xảo. Một thân la quần hồng sắc thướt tha, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của nàng, đẹp mềm mại, đẹp kiều mỵ.
Nếu như nàng cười e thẹn xấu hổ, nam nhân thấy được khẳng định ngay cả tâm đều ngứa ngáy không thôi, nhịn không được tiến lên hái xuống đóa hoa xinh đẹp động lòng người này, để sớm ngày được ôm giai nhân về. Đáng tiếc nha, chàng hữu tình, thiếp vô tình. Người đến cửa cầu hôn nhiều đến mức sắp sập cửa, Ngôn Thiên Nhu vẫn đều là không nói sẽ phải gả cho ai, mà mọi người cũng không biết được nàng kỳ thật sớm đã có người trong lòng.
Mỹ mạo của nàng ở kinh thành cũng là số một số hai, nam nhân thấy được có thể không yêu giai nhân sao? Chính cái gọi là quan quan thư thư, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nam nhân đều là động vật háo sắc, yêu thích chính là sắc đẹp, xem cũng là sắc đẹp, muốn lại càng chính là mỹ nhân!
Lại nói, nếu là nam nhân nhà bình dân có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp có thế lực như vậy nằm mơ cũng sẽ bị cười làm cho tỉnh dậy.
Thừa tướng a! Có tiền, có quyền, lại có thế lực, có thể làm rể hiền của hắn về sau còn có ai dám coi thường ngươi, khinh thường ngươi? Đến lúc đó khẳng định là người đến nịnh bợ đếu đếm không hết. Nhưng bất quá Ngôn Thiên Nhu nàng, làm sao có thể rời bỏ ngày tháng vinh hoa phú quý chứ, đi cùng với người bình dân chịu khổ qua ngày? Cũng không phải đầu óc choáng váng! Đương nhiên trong đó cũng có không ít công tử, thiếu gia của các quan lại tới cửa cầu thân, chỉ tiếc những người này đều không vào được mắt của nàng, trong cảm nhận của nàng bọn họ so sánh cùng với người kia liền càng không xứng.
Dưới sự ‘Dẫn đường’, sủng ái cùng dung túng của Nhị phu nhân, người theo đuổi cùng nhóm nô bộc thổi phồng, tạo nên tính cách hiện tại của nàng, tâm cao khí ngạo, tự cho rằng nàng là tốt nhất, cho nên tư tưởng tuyển phu cũng là tiêu chuẩn người trong hoàng thất, nàng muốn cả đời đều hưởng thụ vinh hoa phú quý, nàng muốn đem tất cả nữ nhân đều dẫm nát dưới chân, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen tị của các nàng.
Lúc này nàng đang ở trong phòng mang theo lo lắng đi tới đi lui như gặp phải nan đề khó giải. “Ai nha, ngươi đừng ở trước mặt ta đi tới đi lui, làm ta hoa hết mắt rồi, hảo hảo ngồi xuống cho ta, đừng nóng vội.” Ngồi ở bên cạnh bàn trà một mỹ phụ nhân biết cách bảo dưỡng nhan sắc nên thập phần trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ có hai mươi mấy tuổi, trên thực tế đã có ba mươi mấy. Mỹ phụ nhân ở một bên khuyên bảo nữ nhi thôi lo lắng, còn chậm rãi từ từ nhấm nháp một ly trà sử dụng tây hồ trà thượng đẳng Long Tĩnh pha chế.
"Con có thể không gấp sao? qua vài ngày nữa chính là Hội thưởng hoa, đến lúc đó trong cung tổ chức ngắm hoa yến, công tử tiểu thư danh môn các phủ chưa hôn ước đều phải đến, sát tinh kia lớn lên cũng rất thuận mắt, vạn nhất bị công tử danh môn vọng tộc nào coi trọng, nàng không phải đổi đời sao? Đến lúc đó......” Ngôn Thiên Nhu đến đối diện ngồi xuống nhìn mẫu thân Từ Diễm Nhi của nàng, nhìn khuôn mặt có sáu phần tương tự với chính mình trong mắt nhịn không được lo lắng.
“Sẽ không, muốn ý kiến hay là phải từ từ nghĩ ra, không thể gấp, này không phải còn có mấy ngày thời gian sao? Ta cũng đang nghĩ biện pháp.” Từ Diễm Nhi không vội vàng, tĩnh táo nói. Ngôn Thiên Nhu nhìn mẫu thân mình bộ dáng thản nhiên trong lòng lại nôn nóng không thôi. Không biết Từ Diễm Nhi trong lòng cũng vội vã, không ngừng tìm cách, chính là nàng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao, gừng càng già càng cay, sống nửa đời người, lục đục với nhau nhiều năm như vậy, nàng còn có thể không biết thế nào che dấu một mặt ngoan độc chính mình sao? Ngôn Thiên Nhu này chỉ là một củ gừng mới nhú làm sao so với người lăn lộn trên đời nhiều năm như Từ Diễm nhi chứ!
"Chỉ mấy ngày thời gian nữa thôi phải nghĩ ra cái kế sách vạn toàn? Vạn nhất đến ngày đó chúng ta còn không có nghĩ ra biện pháp như vậy cái gì cũng đều đã muộn.”
“Yên tâm, sẽ không, cho dù là chúng ta không bắt nó cũng sẽ không muốn đến, hơn nữa tiếng xấu của cái tiện loại kia đã sớm lan xa. Ngươi xem đã có ai tới cửa vì nàng cầu hôn sao? Hừ! Có người nam nhân nào sẽ đi thú một thê tử cả ngày chỉ biết là hết ăn lại nằm, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông lại khắc tử chính mẫu thân mình, bao cỏ, sát tinh? Người mù, ngốc tử cũng sẽ không coi trọng nàng!." Lời nói chanh chua trong theo miệng mỹ phụ truyền ra. Nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy một màn trước mắt này khẳng định rất chấn động, Ngôn nhị phu nhân ở trước mặt người khác mềm mại hiền thục, vậy mà tâm địa lại rắn rết như vậy. Thật sự là làm cho người ta xấu hổ, quả nhiên đúng với câu nói kia: Nhìn người không thể chỉ xem qua tướng mạo a.
“Đúng vậy!” Nghe được chính mẫu thân mình nói như vậy, Ngôn Thiên Nhu hồi tưởng lại trước kia, xác thực không có người nào tới cửa cầu thân nàng ta, hơn nữa, nàng cùng cái sát tinh kia so sánh, quả thực chính là một trời một vực, là nam nhân đều sẽ lựa chọn nàng đóa hoa kiều diễm động lòng người. Lần trước từ rất xa nhìn đến nàng, khuôn mặt kia cũng nhiều lắm là đáng yêu mà thôi, làm sao có thể cùng nàng đánh đồng xinh đẹp? Hừ! Nàng hoàn hảo so với cái sát tinh chết tiệt kia lớn lên đẹp hơn. Lại càng không giống cái sát tinh kia, kẻ đáng thương không người hỏi thăm!
“Có, ta vừa mới nghĩ tới một biện pháp!.”
“Là biện pháp gì? Nhanh chút nói, nhanh chút nói đi!” Nghe được Từ Diễm nhi nghĩ ra biện pháp, Ngôn Thiên Nhu khẩn cấp muốn biết, thúc giục mẫu thân mình.
“Đến ngày Hội thưởng hoa đó chúng ta khiến cho mọi người phát hiện nàng cùng người trong hoàng thất gian díu.”
“Cái gì? Không được!” Ngôn Thiên Nhu kinh hô ra tiếng, không chút nghĩ ngợi phản bác nói. Cùng người hoàng thất gian díu? Nhưng là vạn nhất hoàng thượng không ban thưởng tử hình cho nàng ngược lại tứ hôn cho nàng thì sao? Cái sát tinh kia không phải có cơ hội đổi đời sao? Hơn nữa tỷ lệ thành công là một nửa? Không được! Tuyệt đối không thể được! Nàng tuyệt không thể làm cho nàng ta có cơ hội đổi đời!
Liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ nữ nhi mình, Từ Diễm Nhi tức giận trừng mắt nhìn phản ứng quá độ của nữ nhi, hạ giọng quát lớn:“Hừ!... La hét cái gì?! Ngươi muốn đem mọi người đều kéo tới đây sao? Ta còn chưa nói xong đâu ngươi kích động cái gì!."
“Nga nga nga” Phục hồi lại tinh thần Ngôn Thiên Nhu phát hiện chính mình phản ứng thực quá mức kịch liệt, vội vàng hạ giọng phụ họa nói. Hai người kiểm tra một chút chung quanh, trừ bỏ vừa mới có một trận âm phong thổi qua, chung quanh không có bóng người khả nghi cùng động tĩnh gì mới thu hồi tầm mắt tiếp tục nói:“Nếu mọi người thấy nàng ta cùng người hoàng thất nhân gian díu, như vậy ban thưởng tử liền một nửa, tứ hôn cũng là một nửa, nếu chúng ta đã nghĩ biện pháp như vậy liền làm cho nàng ta được tứ hôn, cũng làm cho nàng ta không có cách nào khác xoay chuyển chống cự chúng ta. Đương kim tam hoàng tử Cung Mạch Khiêm không phải là tên bệnh sao? Không chừng ngày nào đó sẽ chết! Hắn có phong hào ‘Khiêm vương’, nhưng cũng chỉ là có danh không có quyền, hơn nữa nữ nhân được ban đến quý phủ cho hắn không quá vài ngày liền mạc danh kỳ diệu chết, nghe nói hắn trước kia tính quá mệnh, thầy tướng số người ta nói hắn là thiên sát Cô Tinh, chỉ cần là gả nữ nhân cho hắn đều sẽ bị hắn khắc tử! Nếu làm cho mọi người thấy cái sát tinh kia cùng hắn gian díu, hoàng thượng vì bảo tồn mặt mũi hoàng thất sẽ không giết nàng, chính là cho nàng cùng quỷ đoản mệnh kia tứ hôn, ngươi không phải thích nhị hoàng tử sao? Chúng ta đi cùng hắn đồng mưu, đem kế sách này hiến cho hắn làm vật trao đổi để hắn cưới ngươi. Loại sự tình này lại rơi vào tai cha ngươi, ngươi ngẫm lại, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ giận dữ, chúng ta khắp nơi, một bên biết thời biết thế, cứ như vậy......” Nói xong lời cuối cùng, hai người ánh mắt giao nhau, trên mặt âm trầm lộ ra ý cười không tiếng động.
Từ Diễm Nhi đôi mắt đẹp lóe lên tinh quang đầy âm ngoan độc, lúc này đây, nàng muốn đem tiện loại chết tiệt kia hoàn toàn đuổi ra khỏi phủ, làm cho nữ nhi của nàng trở thành tiểu thư duy nhất phủ Thừa Tướng, làm cho nơi này trở thành thiên hạ của hai mẹ con các nàng!
Ngôn Thiên Nhu nghĩ đến lúc đó, cái sát tinh chết tiệt kia bị người ta bắt kẻ thông dâm tại giường, bị người đời phỉ nhổ chửi rủa, bộ dáng chật vật. Trong lòng liền vô cùng thống khoái, tâm tình trở nên vô cùng khoái trá mà từ trước đến nay chưa từng có! Nàng muốn nhìn xem, lúc đó trên mặt Ngôn Khinh vẫn còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh cùng lạnh nhạt trước sau như một không đổi nữa không?. Nàng muốn xé rách khuôn mặt vĩnh viễn đều là lạnh nhạt của nàng ta! Nàng muốn thưởng thức vẻ mặt nàng ta thống khổ, bộ dáng chật vật! Ha ha...... Ngôn Khinh a Ngôn Khinh, ngươi còn không có nghĩ đến ngày lành của ngươi sẽ sắp đến rồi đi?! Ha ha...... Nàng thế nhưng là khẩn cấp chờ ngày đó đã đến a.
“Nga? Nhưng có thể nghĩ tới biện pháp như vậy, có điểm đầu óc. Ngươi đi đi." Trong tiểu uyển hẻo lánh, một trận âm phong thổi tới, chỉ chốc lát, bạch y nữ tử nằm trên ghế lên tiếng, nghe xong ‘Tiểu quỷ’ đến tình báo, trên khuôn mặt tinh xảo đáng yêu vẫn như trước vân đạm phong khinh, giống như coi như nhân vật chính trong miệng đối phương không phải nàng vậy, còn rất có tâm tình đi ca ngợi đối phương nghĩ ra chủ ý ác độc. Trong không khí truyền đến một trận dao động, giống như gió nhẹ phất qua, nguyên bản không khí có chút râm mát đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo như vậy. Vân Khinh vẫy tay làm cho tiểu quỷ kia rời đi, tiểu uyển trong lúc nhất thời có chút im lặng.
Hồi lâu, Thanh Y một bên lên tiếng:“Chủ tử chuẩn bị ly khai sao?.” Lời nói là nghi vấn nhưng giọng điệu của nàng lại thập phần khẳng định. Đối với sự hiểu biết về chủ tử của nàng, đây là một cơ hội tốt. Lời tiểu quỷ vừa mới nói kia nàng cũng nghe thấy, nàng cùng chủ tử giống nhau đều có thể nhìn thấy quỷ. Kế tiếp quả nhiên chợt nghe Vân Khinh mở miệng.
“Ân, đây là một cơ hội tốt. Các nàng đã nhọc lòng như vậy chúng ta không theo, kia không phải phụ bạc nổi khổ tâm của các nàng sao.” Chẳng qua là thay đổi chỗ ở mà thôi, đối với nàng mà nói ngủ ở đều giống nhau. Có người giúp nàng tìm cái lấy cớ có thể hoàn toàn rời đi, nàng làm sao mà không thuận theo a