Hai ngày nghỉ tiếp theo của Kỷ Triệu Uyên tiếp tục trải qua ở Sở gia, tất cả đều như bình thường. Mọi người đều im lặng về "Trò khôi hài" trước đó, phảng phất như nó chưa từng xảy ra.
Lúc gần đi Sở Cửu Ca vẫn không biết phải nói gì, khi Hứa Vân xếp đồ cho cậu, cậu đi theo bà một bước cũng không rời. Hứa Vân không kiên nhẫn, nhẹ đập cậu một cái, "Rảnh quá thì con đi lau nhà đi."
Sở Cửu Ca không chịu đi, nằm ngửa trên giường, "Mẹ, vậy là mẹ đồng ý rồi sao?"
Hứa Vân đang gấp quần áo, không buồn ngẩng đầu lên, "Đồng ý cái gì?"
"Chính là......" Cổ họng Sở Cửu ca nghẹn không biết nên nói sao,"Chính là con......Con và Kỷ Triệu Uyên......"
"Hai đứa làm sao?" Hứa Vân ngẩng đầu nhìn cậu, "Hiện tại mẹ không biết gì cả, chỉ nhớ bốn năm sau con sẽ nói mẹ nghe một bí mật."
Sở Cửu Ca sửng sốt, ngay sau đó mắt sáng rực lên. Cậu vui vẻ nhào qua ôm lấy Hứa Vân, hôn lên má trái và má phải của bà, "Mẹ ơii!"
"Được rồi được rồi," Hứa Vân cười đẩy cậu ra, "Mau nghỉ ngơi đi, lát nữa còn phải bay hơn hai mươi tiếng đấy."
Sở Cửu Ca biết được tin chính xác liền chạy về phòng ngủ tiếp.
Sau khi bọn họ trở lại California, cuộc sống của họ vẫn trải như bình thường, chỉ là lúc Sở Cửu Ca gọi video với người nhà sẽ tự nhiên nhắc mấy câu về Kỷ Triệu Uyên, Hứa Vân và bà nội sẽ dặn dò tiểu Kỷ đừng thức đêm quá, chú ý đến sức khỏe của mình.
Vào tháng ba, Sở Cửu Ca tham gia kì thi lần thứ ba. Kỷ Triệu Uyên đưa cậu đến phòng thi, anh không nói câu chúc phúc nào nhưng trong mắt anh lại tràn đầy sự tin tưởng.
Khoảng khắc nộp bài thi, cậu rốt cuộc cũng cảm nhận được sự "Cảm ơn bản thân" của Kỷ Triệu Uyên—— đây là thứ mà tôi xứng đáng nhận được, những nỗ lực của tôi xứng đáng với kết quả tốt nhất.
Thành tích như trong dự kiến, đủ để cập nộp đơn vào UCLA.
Tới gần tháng 5, Kỷ Triệu Uyên bắt đầu chuẩn bị cho nhiều công việc khác nhau cho lễ tốt nghiệp tiến sĩ của mình, Sở Cửu Ca cũng thuận lợi nhận được offer. Cậu cầm một tờ giấy mỏng, lòng cậu bình lặng đến lạ thường, có cảm giác cát bụi đã lắng xuống.
Vào một buổi tối nọ, Kỷ Triệu Uyên đang ngồi ở trên sô pha, vừa trải lông giúp Love vừa đọc tài liệu tuyển dụng, Sở Cửu Ca lại gần nhìn, "Anh đã quyết định mình đi đâu chưa?"
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, thuận tay nhét tài liệu vào sọt giấy bên cạnh, "Có một số công ty nghiên cứu phát minh, nhưng vẫn chưa quyết định."
"Công ty nghiên cứu phát minh?" Sở Cửu Ca hơi khó hiểu, "Em tưởng là anh sẽ chọn viện nghiên cứu."
Kỷ Triệu Uyên mở miệng, dường như anh muốn nói gì nhưng lại nuốt xuống. Anh thở dài, nhìn Sở Cửu Ca thật lâu, sau đó xách gáy Love đi tắm cho con mèo xám bẩn thỉu.
Sở Cửu Ca suy nghĩ một lúc, đưa tay lấy thông tin mà Kỷ Triệu Uyên đặt bên cạnh. Cậu nhanh chóng lật vài tờ, đúng là tất cả đều là công ty nghiên cứu và phát triển sinh học nhưng định vị thị trường rất khác nhau, điểm chung duy nhất chính là đều ở Los Angeles.
Sở Cửu Ca chợt dừng lại, như thể lờ mờ nhận điều gì đó. Cậu cúi người lượm tờ giấy bị bỏ vào sọt, hoàn toàn xác nhận được phán đoán của bản thân —— đó là lời mời từ Stowers [1], nhưng Kỷ Triệu Uyên từ chối.
Sở Cửu Ca không trực tiếp hỏi Kỷ Triệu Uyên nguyên nhân, chỉ nói bóng nói gió vài câu, dù sao giữa cậu và Kỷ Triệu Uyên, Kỷ Triệu Uyên vẫn luôn là người trưởng thành và ổn định hơn. Cho nên cậu cũng không quá để ý, chỉ cho là mình đa tâm rồi.
Mãi đến mấy ngày sau, Kỷ Triệu Uyên trên bàn cơm trầm giọng nói: "Tôi chuẩn bị kí hợp đồng với một công ty LA hợp tác với HHMI."
Sở Cửu Ca để đũa xuống, "Vì sao ạ?"
Kỷ Triệu Uyên múc vào chén cậu một muôi canh, "Bởi vì đãi ngộ và phúc lợi của họ đều rất tốt..."
"Rõ ràng là em nhìn thấy Stowers gửi offer cho anh," Sở Cửu Ca nắm lấy cổ tay anh, ép anh phải nhìn mình, "Cục cưng ơi, chính anh đã nói rằng, ước mơ của anh là làm nghiên cứu khoa học."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, không nói gì.
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm anh, gằn từng chữ một hỏi: "Là bởi vì em sao?"
Kỷ Triệu Uyên nhíu mày, vẻ mặt anh có hơi đau khổ. Anh im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Đúng vậy."
Sở Cửu Ca muốn cười lạnh như kiếm khách nghèo trong bộ phim võ hiệp, nhưng chỉ vừa động là tim cậu đã đau, cậu chỉ có thể cong lưng ngồi tại chỗ ngơ ngác nhìn Kỷ Triệu Uyên. Lúc trước cậu chỉ nói đùa về việc yêu xa với Kỷ Triệu Uyên, nhưng không nghĩ rằng điều đấy sẽ khiến Kỷ Triệu Uyên bất an.
Sở Cửu Ca cảm thấy vô lực, sau khi cậu với Kỷ Triệu Uyên nhìn nhau thật lâu, mới thở dài đi lên lầu.
Cậu nhốt mình trong thư phòng, hoàn toàn bị bao trùm bởi sự thất vọng, cậu giống như một con thú bị mắc kẹt trong bóng tối. Nếu Kỷ Triệu Uyên chọn một mình đến Kansas [2], cậu sẽ không cảm thấy khó chịu đến vậy, nhiều nhất bởi vì sắp chia xa mà ép anh meow meow thêm vài tiếng thôi, nhưng hiện tại Kỷ Triệu Uyên đã tự ý thay đổi hướng sống của mình, điều này khiến cậu không thể chấp nhận được.
Cậu không ngừng hỏi bản thân nên làm gì bây giờ? Tình cảm Kỷ Triệu Uyên dành cho cậu càng ngày càng nhiều, sự trầm trọng này đã trở nên tàn nhẫn, ép cậu tới mức thở cũng khó khăn.
Cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, tựa lưng vào cửa, mặt vùi sâu vào hai lòng bàn tay, như thể điều đó có thể giúp cậu tránh những điều mà cậu không muốn đối mặt.
Một lát sau, Sở Cửu Ca dần bình tĩnh lại, cậu nghe thấy tiếng Kỷ Triệu Uyên bước chân lên lầu, sau đó do dự dừng ngoài cửa.
Sở Cửu Ca sững sờ nhìn mặt đất, cậu bất lực đến mức muốn nghỉ thêm một ngày nữa, không làm bé Cam cũng không làm nam tử hán, cậu sẽ là một người tùy hứng cứ thế tức giận và phàn nàn.
Kỷ Triệu Uyên nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, "Chúng ta đang cãi nhau à?"
Sở Cửu Ca bị anh chọc tức đến bật cười, cậu có thể tưởng tượng con người nhỏ trên tay cầm một đóa hoa hồng trong đầu anh, bứt xuống cánh hoa hồng lẻ thì u oán nói: "Cãi nhau." Đến khi bứt đến cánh hồng chẵn thì lại vui vẻ nói: "Không cãi nhau!"
Sở Cửu Ca đoán rằng chú mèo nhà cậu đã làm hỏng hết 999 đóa hoa hồng rồi mà vẫn chưa dám xác định, cho nên mới tới hỏi cậu. Cậu cũng gõ cửa hai lần, "Không cãi nhau, chúng ta đang chiến tranh lạnh."
Cậu vốn là muốn nói đùa, nhưng nói xong thì dừng lại.
Bà Mạch Đinh đã khuyên rất nhiều lần, họ có thể tức giận có thể cãi nhau, nhưng không bao giờ được chiến tranh lạnh và sử dụng bạo lực, sự im lặng là thứ tổn thương tình cảm nhất.
Sở Cưu Ca thở dài, nghĩ rằng chuyện này không thể xin nghỉ nữa, giờ cậu phải ra ngoài dỗ người nào đó. Cậu xoa đùi đứng lên, tay mới vừa đặt lên nắm cửa đã nghe được tiếng Kỷ Triệu Uyên xoay người bỏ đi.
Sở Cửu Ca hơi ngẩn ra, giữ tư thế chuẩn bị mở cửa đứng sững tại chỗ.
Sở Cửu Ca chán nản dậm chân, đợi hồi lâu mà Kỷ Triệu Uyên vẫn chưa về. Khi cậu dẫn mất kiên nhẫn và muốn mặc kệ lao ra ngoài thì lại có một tiếng bước chân gấp gáp khác.
Kỷ Triệu Uyên ngồi xổm xuống bên ngoài cửa, nhét một tờ giấy vào từ kẹt cửa, mấy góc của tờ giấy đã bị rách, tuy rằng đã được ép thẳng lại nhưng vẫn nhìn rõ mấy nếp nhăn ban đầu.
Sở Cửu Ca nhặt lên nhìn thì không nhịn được cười.
Đó là tờ giấy ghi chép yêu đương của họ, đã bị bỏ lâu rồi, trái tim của Kỷ Triệu Uyên vẫn còn dừng trên mức một nửa một tí. Sở Cửu Ca mở cửa, dựa vào cửa nói: "Đưa em cái này làm gì?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Em nhìn mặt sau đi."
Sở Cửu Ca nghe vậy thì lật tờ giấy trong tay, trái tim cậu chợt mềm nhũn.
Kỷ Triệu Uyên vẽ một hệ trục tọa độ mới, cấu trúc vẫn như trước, chỉ khác là hai người thay đổi tọa độ. Lúc này, Kỷ Triệu Uyên là người chờ ở cuối cùng.
Kỷ Triệu Uyên ngay lập tức đưa tới một tờ giấy to bằng một tấm thẻ, trên đó chỉ viết một câu: 【 Nhớ một lần cãi nhau. Nhớ một lần chiến tranh lạnh 】
"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca bị trò viết văn như kiểu tiểu học này của anh làm cho cạn lời, "Kiểu viết nhớ cái gì cũng phải viết nguyên nhân kết quả, là kiểu như em đói nên em vào bếp ăn trộm một cái đùi gà và bị nấc cụt~"
"Tôi không hiểu," Kỷ Triệu Uyên nói, "Tôi chỉ lựa chọn và rồi chúng ta chiến tranh lạnh."
Sở Cửu Ca thở dài, kéo anh vào thư phòng ngồi xuống, "Nếu lúc ấy em không rảnh miệng nói với anh về việc yêu xa sẽ không thể bền lâu thì anh sẽ chọn cái nào?"
Kỷ Triệu Uyên thẳng thắn nói: "Stowers, Kansas."
"Cho nên, nếu bởi vì em mà anh không thể làm chuyện mình thích nhất thì em sẽ rất hận bản thân mình." Sở Cửu Ca lấy một cây bút dạ đen từ trong hộp đựng bút, vẽ một đường dài dày bên trên đường của Kỷ Triệu Uyên, hai đường kẻ chồng lên nhau không gì phá vỡ nổi.
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu ký bên cạnh tên mình, hơi cúi đầu, "Tôi xin lỗi."
"Anh không cần xin lỗi," Sở Cửu Ca ôm lấy mặt anh hôn một cái, sau đó ngượng ngùng sờ mũi, "Nói thì có hơi ngại, nhưng thật ra em bắt đầu thiết lập quan điểm và cuộc sống riêng của mình ở tuổi hai mươi...... Bởi vì anh."
Kỷ Triệu Uyên có hơi bất ngờ, khó tin chỉ bản thân, "Tôi?"
Sở Cửu Ca cười chớp mắt, "Vào ngày hôm mà anh dẫn em đi xem một trận bóng rổ thật sựu."
Vào đêm hè không yên ở Mojava, cậu cảm thấy hoang mang trước cuộc sống hỗn loạn của mình. Tiếng côn trùng kêu rả riết không ngừng ngoài cửa sổ khiến người có chút phiền lòng, nhưng Kỷ Triệu Uyên đã đưa tay về phía cậu, thấp giọng nói với cậu rằng: "Thế giới này tồi tệ và cũng không chắc rằng chúng sẽ trở nên tốt hơn, nhưng điều đó không ngăn cản tôi nỗ lực hết mình."
Ngay trong khoảnh khắc đó, có một hạt giống vô tình chôn chặt trong đáy lòng Sở Cửu Ca, không chỉ thế mà nó còn nảy mầm bằng tốc độ đáng kinh ngạc, cậu thực sự cảm thấy có thứ gì đó lắng xuống trong cơ thể mình. Lúc ấy cậu vẫn còn ngây thơ, mãi về sau cậu mới học được cách chịu tránh nhiệm, thậm chí khi có thể dùng sự kiên định của bản thân nói với Kỷ Triệu Uyên thế giới này dịu dàng biết bao nhiêu, cậu mới chợt hiểu rằng, hạt giống nảy mầm kia chính là cuộc đời của cậu.
Tình yêu thật kì lạ, vừa là kẻ dụ dỗ phạm tội, vừa là kẻ chữa lành, một mặt làm xáo trộn tâm trí, một mặt lại lấp đầy những khiếm khuyết của bản thân.
"Cho nên em không muốn trở thành điểm yếu của anh," Sở Cửu ca nói, "Em chỉ muốn trở thành áo giáp của anh."