"Cũng không thích." Kỷ Triệu Uyên nói xong thì vào phòng bếp nấu cơm.
Lần này sự tò mò của Sở Cửu Ca bị khơi lên tột độ, cậu dứt khoát đi theo luôn. Kỷ Triệu Uyên cũng chả khách sáo, trực tiếp ném hai củ tỏi qua: "Bóc đi."
Sở Cửu Ca ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất bóc tỏi. Việc này cậu quen rồi, người bạn gái duy nhất mà cậu cũng chỉ quen được vài ngày là dạng mẹ hiền dâu đảm có món sở trường chính là cà tím nướng – quả cà tím dài nhỏ sẽ được cắt thành hai nửa nướng chín bảy phần, đợi cho tới khi mà lớp vỏ màu tím biến thành màu tương, quện vào phần thịt cà tím thơm mềm. Quết một lớp dầu dưới đáy nồi, phi tỏi băm cho đến khi xém cạnh, sau đó đổ vào nước sốt tương hải sản và giấm, thêm chút đường và chút muối rồi rưới đều lên cà tím. Sau khi hương vị đã ngấm một chút, đặt lên vỉ nướng, rắc ớt bột và thìa là, đợi đến khi dầu thấm thì nhỏ giọt lên than thân thiện với môi trường, phát ra tiếng "lách tách", Sở Cửu Ca sẽ há to miệng chuẩn bị được đút ăn. Mùi vị đó như tan chảy trên đầu lưỡi, mỗi miếng cắn đều như thiên đường, ngon đến mức cậu sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống.
Kỷ Triệu Uyên thấy Sở Cửu Ca ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, cứ nhìn cục tỏi mà cười, trên mái tóc quăn còn dính một miếng vỏ tỏi màu trắng, trông ngu ngốc vô cùng. Kỷ Triệu Uyên nhếch miệng, giấu đi nụ cười nhạt nhòa bên môi, anh dùng cẳng chân không nhẹ không nặng chạn vào lưng Sở Cửu Ca: "Có thể nhanh lên một chút không?"
"À... Được." Sở Cửu Ca nuốt nước miếng, chậc lưỡi, thành thạo cầm hai đầu tép tỏi, vừa cầm vừa bóc liền lột ra một tép tỏi trắng mập mạp, chưa được lâu thì vỏ tỏi đã chất thành một ngọn núi nhỏ bên chân cậu.
Sở Cửu Ca cầm tỏi, dùng nước rửa sạch rồi mới đưa cho Kỷ Triệu Uyên: "Nghe nói ở chỗ này có thể trực tiếp uống nước trong vòi, thật không?"
"Ừ." Kỷ triệu uyên vừa dứt lời đã thấy Sở Cửu Ca tới gần vòi nước, trực tiếp uống hai hớp lớn.
"Chất lượng nước cũng được, ngọt thật đấy." Sở Cửu Ca dùng mu bàn tay lau miệng, cặp mắt to cong cong nheo lại, nom vui vẻ vô cùng.
"..." Kỷ Triệu Uyên đến Mỹ từ hồi trung học cơ sở, những việc khác thì anh đều có thể thích nghi được, nhưng tới giờ vẫn không thể tiếp thu việc người Mĩ thích nước đá này. Giống như bố dượng của anh, mỗi lần đổ xăng xong phải mua hai túi đá, thêm đá vào mọi thứ mà ông uống. Nhìn mà hai bên xương sườn Kỷ Triệu Uyên run lên, cóng đến mức dạ dày cũng muốn co lại. Anh rót một cốc nước từ ấm đun nước bên cạnh đặt lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, "Mới đun sáng nay, còn ấm đấy."
"Không cần đâu, giữa mùa hè phải vậy mới thoải mái" Sở Cửu Ca lại uống một hớp từ vòi nước, tiện thể tạt nước lên đầu một chút, "Hồi trước chơi bóng xong lười đi mua nước em toàn làm thế này cả. Có điều nước ở Trung Quốc chẳng ra làm sao, uống thẳng vừa khô vừa chát, cổ họng em cũng muốn thành giấy nhám luôn rồi."
Kỷ Triệu Uyên đưa mắt nhìn cậu, quay đầu đi qua chỗ khác lột tôm mà chẳng bình luận gì.
Sở Cửu Ca cảm thấy chán nên dựa vào tường bắt đầu chơi điện thoại di động. Vừa mới mở khóa màn hình thì đã thấy hình Scarlett hiện lên nhanh như sóng trào, làm cậu chợt nhớ tới đề tài chưa có đáp án lúc trước.
"Vậy anh đã từng yêu chưa? Bạn trai hay bạn gái? Em thấy con gái vẫn tốt hơn chút nhỉ, dịu dàng săn sóc, còn có thể úp mặt vào ngực nữa."
Sở Cửu Ca cúi rất gần, mang tới một luồng hơi nóng, ấm áp và hết sức thoải mái, nhưng Kỷ Triệu Uyên vẫn né sang bên cạnh: "Tất cả đều là sinh vật được tạo ra bởi cacbon, hidro, oxy, nito, không có gì khác biệt hết."
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sở Cửu Ca, cậu hơi khó tin, ngơ ra vài giây đầu óc mới hoạt động lại.
Vợ lớn vợ bé cũng đã đẹp tới mức so được với Thúy Kiều Thúy Vân, vậy mà Kỷ Triệu Uyên lại thật sự chả có phản ứng gì, xem ra đúng là không có cảm giác với phụ nữ, vậy tuyệt đối là thích đàn ông!
Nói dối cũng không tìm cho đúng mục tiêu?! Cậu học theo dáng vẻ ân cần mềm như không xương của đầu xanh, kề sát Kỷ Triệu Uyên, nghĩ thầm anh đây đẹp trai ngời ngời như này chắc chắn sẽ làm anh để lộ sơ sót.
Tay cậu tạo dáng "hoa lan chỉ" rồi quay sang thổi hơi vào tai Kỷ Triệu Uyên, gằn giọng nói ra từng từ từng chữ: "Vậy còn em?"
Kỷ Triệu Uyên chẳng buồn liếc mắt: "Giống nhau cả thôi."
Anh nói xong thì ngừng hai giây, lại không có biểu cảm, không rõ rốt cuộc là anh đang chế nhạo hay là anh EQ thấp, hết sức nghiêm túc bổ sung với Sở Cửu Ca: "Cũng không giống nhau lắm, IQ của cậu thấp quá."
"Phụt!" Sở Cửu Ca không thấy bị xúc phạm, mà ngược lại còn cực kỳ vui vẻ, suýt nữa thì ôm bụng bò lăn trên đất.
Làm gì có ai lại nói như vậy? Làm quả mặt lạnh quả thực y như quyển sách giáo khoa biết đi vậy đó.
Sở Cửu Ca cười không dừng được. Nếu như không phải bên đây lệch múi giờ hơn mười tiếng, cậu hận không thể gọi điện thoại ngay cho Kỷ Minh để hỏi thăm cặn kẽ quá trình hồi bé bằng võ mồm mà nói cho mọi người phát khóc của Kỷ Triệu Uyên. Sở Cửu Ca cảm thấy tên mọt sách này thú vị quá, cũng tìm được thú vui to lớn trong việc trêu chọc Kỷ Triệu Uyên. Cậu phải tìm hiểu thật kỹ càng, mới có thể biết người biết ta, chơi sao cho thật vui vẻ.
Kỷ Triệu Uyên đẩy cậu ra, chảo đã nóng chuẩn bị cho dầu. Anh chỉ vào cửa kéo của bếp, rõ ràng muốn đuổi người đi. Sở Cửu Ca lau mấy giọt lệ cá sấu tràn khỏi khóe mi vì cười nãy giờ, nhếch môi, ngoan ngoãn rời đi.
Hiệu suất nấu cơm của Kỷ Triệu Uyên rất cao, chỉ cần một lúc thì trước mặt Sở Cửu Ca đã bày hai món một canh. Kỷ Triệu Uyên cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện cậu: "Còn hai bát cơm, cậu đi bưng ra đây đi."
"Không thành vấn đề!" Sở Cửu Ca chịu khó chạy đi bưng cơm xong lại cầm bát lên, "Không ngờ anh biết nấu cơm thật, hồi trước em có nghe mẹ và mọi người khen anh, em còn không tin cơ."
Người vẫn kêu đói bụng vừa nãy lại không vội động đũa, ngược lại còn tán gẫu cùng mình, điều này làm Kỷ Triệu Uyên có hơi khó hiểu. Anh nhìn Sở Cửu Ca một cái rất nhanh, ánh mắt vừa mới tiếp xúc rồi lại lúng túng dời đi.
Kỷ Triệu Uyên cúi đầu, cầm đũa chọc chọc cơm trong bát: "Khen tôi à?"
"Khen anh rất giống Bách Khoa Toàn Thư. Học giỏi, đẹp trai, khả năng tự lập mạnh, hơn nữa với kĩ năng nấu cơm này..." Sở Cửu Ca cười xấu xa, hạ thấp giọng, lại nói đến vấn đề lúc trước: "Với điều kiện này của anh chắc là có rất nhiều người theo đuổi muốn hẹn hò với anh đúng không, rốt cuộc là bạn trai hay bạn gái?"
Kỷ Triệu Uyên hỏi: "Tại sao lại là Bách Khoa Toàn Thư?"
"Hả?" Sở Cửu Ca đang chăm chú chờ đáp án mang tính đột phá, nhưng khi bị hỏi một câu như vậy thì lại bỡ ngỡ ngỡ ngàng bật ngửa, nhất thời không phản ứng kịp. Sở Cửu Ca dừng vài giây rồi mới cử động lại. Cậu thờ ơ cười: "Bởi vì rất đáng ghét. Khi còn bé em cực kỳ muốn có một bộ tàu hỏa chạy bằng điện, chỉ cần nhìn cái vỏ ngoài kim loại của nó thôi là em đã khoái lắm rồi. Ba em đồng ý mua cho em, nhưng đến khu mua sắm lại đổi thành một bộ Bách Khoa Toàn Thư. Tuy là vì em quấy khóc nên tới ngày hôm sau vẫn mua về, nhưng cái cảm giác trong lòng đó... Anh hiểu mà."
Kỷ Triệu Uyên chăm chú nghe cậu nói, sau đó lắc đầu:"Tôi không hiểu."
"Không hiểu thì thôi!" Trong lòng Sở Cửu Ca có hơi khó chịu, cậu đè lửa giận xuống, "Dù sao sau này em không còn thích cái xe lửa nhỏ đó nữa, đúng là trẻ con..."
"Tôi nghĩ mẹ tôi đã giấu một số thông tin liên quan đến tôi với ba mẹ cậu." Kỷ Triệu Uyên tránh ánh mắt cậu, thấp giọng nói, "Tôi mắc hội chứng Asperger [1]."
[1] Là một dạng hội chứng bệnh rối loạn phát triển (hay bạn có thể hiểu rõ hơn ấy chính là hội chứng Asperger là một dạng tự kỉ chức năng cao). Người mắc hội chứng Asperger có 3 đặc điểm chính: Kĩ năng sinh hoạt kém, lập dị và có trí tuệ phi thường.
Sở Cửu Ca không hiểu.
Kỷ Triệu Uyên dường như biết cậu không hiểu, anh nói như đã học thuộc lòng từng chữ: "Hội chứng Asperger là hội chứng rối loạn phát triển tổng quát, tôi không thể hiểu được chính xác cảm xúc của người khác, sẽ xuất hiện hành vi độc đoán coi mình là trung tâm khi trò chuyện với người khác. Vì vậy tôi không thể giao tiếp như bình thường, bao gồm cả việc thành lập quan hệ thân thiết."
Anh nói xong thì cúi xuống bắt đầu ăn cơm, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện.
Ánh mắt Sở Cửu Ca nhìn theo đầu đũa đang di chuyển của Kỷ Triệu Uyên, trôi từ miếng khoai tây sợi chua cay nóng hổi trong đĩa đến làn môi mỏng của anh.
"Hội chứng thì sao chứ, chỉ là điểm riêng thôi đúng không, sao gọi là bệnh được." Cậu hơi kinh ngạc nhưng lại bình tĩnh lạ thường: "Cũng có nghĩa là, EQ thấp và nói chuyện không xuôi tai chứ gì?"
Lời này nói quá thẳng thắn, trúng thẳng ngay tim đen, nhưng lại mang đến hiệu quả an ủi đáng kinh ngạc. Như một viên đạn bay tới trước mắt, nhưng rồi lại bất ngờ nổ thành một bó hoa hồng.
Kỷ Triệu Uyên khó có thể diễn tả tâm trạng bản thân vào giờ phút này, giống như được chìm vào làn nước ấm, anh cảm thấy nghẹt thở nhưng lại muốn chìm sâu vào đó. Anh không thích giao du từ khi còn là một đứa trẻ, không thể hòa nhập với người khác và không thực sự học cách tương tác với mọi người khi trưởng thành. Anh chỉ có thể hiểu những cảm xúc đơn giản nhất hiện ra từ vẻ bề ngoài, ví dụ như tiếng cười tượng trưng cho hạnh phúc và tiếng khóc tượng trưng cho nỗi buồn. Nhưng con người có quá nhiều lời nói thiếu chân thành, trong ngoài không nhất quán, điều đó khiến anh bối rối không biết nên làm thế nào.
Nhưng anh cũng chả quan tâm, trong mắt anh chỉ có thiên nhiên mưa thuận gió hòa, loài người quy về trạng thái ban đầu cũng chỉ là một tế bào noãn được thụ tinh, vui cười hờn giận, cao thấp mập hay là gầy tất cả đều viết trong thông tin di truyền, loại suy nghĩ thay thế này khiến anh cảm thấy thả lỏng.
Nhưng nhược điểm cũng hết sức rõ ràng, dù sao anh cũng không thể tán gẫu với một tế bào noãn đã được thụ tinh, chứ đừng nói gì đến yêu đương.
Trong lòng anh liệt kê ra những suy nghĩ này và dường như có thể dựa theo trình tự logic nói ra dễ như trở bàn tay. Anh khẽ mở miệng, nhưng vẫn không lên tiếng được, lại nuốt hết vào trong giống như vô số lần trong quá khứ. Anh nhét cơm vào trong miệng, che giấu sự bất thường của mình ban nãy.
"Chuyện này cũng đâu có gì quan trọng. Da mặt em dày lại còn nói nhiều nữa, sẽ không để anh thấy chán đâu." Sở Cửu Ca cười, cũng động đũa theo.
Cậu là động vật ăn thịt, nên bắt đầu liền nhắm thẳng vào món mặn gắp. Từ lúc ăn miếng thứ nhất vẻ mặt cậu liền thay đổi, đáy mắt tràn đầy vui mừng và ngạc nhiên, như phóng ra một quả pháo hoa.
Ánh mắt trong veo, miệng cong lên để lộ ra tám cái răng, là nụ cười tiêu chuẩn nhất. Kỷ Triệu Uyên đoán, chắc là... Vui lắm nhỉ?
Sở Cửu Ca ăn cực kỳ tập trung, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt Kỷ Triệu Uyên rơi trên người cậu. Một mình cậu ăn hơn nửa đĩa tôm, mắt cũng tít cả lại.
Miến được Kỷ Triệu Uyên làm thành từng viên nhỏ trộn lẫn với tỏi, trên mỗi một viên có để một con tôm, đuôi tôm hướng lên. Rồi sau đó được đặt trong lồng hấp vặn lửa nhỏ hấp chín, nước sốt đậm đà quện đều vào miến. Gắp một viên bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ một cái là sợi miến sẽ tan ra, thịt tôm non mềm mịn trong miệng, vị ngon lan tỏa trên đầu lưỡi, khuôn miệng hoàn toàn bị chiếm trọn bởi mùi thơm tươi của tôm và mùi thơm độc đáo của tỏi băm, ngơ ngẩn cả óc.
Món canh còn tuyệt vời hơn, vị rượu gạo có mùi thơm, hơi chua, Kỷ Triệu Uyên bỏ vào ít hoa quế khô xen lẫn một vị ngọt nhàn nhạt. Uống một hớp mà ngấm đến tận cuống họng. Chỉ có năm cái bánh trôi trắng bọc nhân vừng lớn bằng ngón tay cái trong bát của mỗi người. Bánh trôi được múc lên nằm trong thìa còn trông có vẻ run rẩy đáng thương, giống như con thỏ nhát gan.
Sở Cửu Ca nóng lóng muốn nuốt luôn cả lưỡi, vẻ mặt mê say hoàn toàn quên hết Asperger gì gì đó, nhấc bổng Kỷ Triệu Uyên lên bàn thờ trong lòng.
Sở Cửu Ca tiếc nuối nuốt miếng bánh trôi cuối cùng xuống, cảnh thấy đau khổ như thể thất tình. Cậu chưa thỏa mãn liếm thìa: "Canh này tên là gì vậy ạ?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Canh im lặng ăn cơm."
Sở Cửu Ca cười, cái má lúm hạt gạo lại hiện ra, cậu chỉ vào con tôm đã bóc vỏ, hỏi Kỷ Triệu Uyên: "Còn cái này thì sao?"
"Tôm xin cậu im miệng."